Ô Nha Thiên Ái Tả Tự Đài - Ngoại Truyện 2
Cập nhật lúc: 2024-06-20 13:41:37
Lượt xem: 279
(Góc nhìn của Thương Bắc Ngạn)
Lê Lê nói, cô ấy đã nhận được một tin nhắn từ một thế giới khác.
Một cô gái tên Hứa San San nói với cô ấy rằng, sức mạnh của Thần Chủ đến từ tín ngưỡng của những người chơi hệ thống.
Thần Chủ lợi dụng lòng tham và nỗi sợ hãi của con người để khống chế những người chơi hệ thống, buộc họ phải khuất phục dưới chân mình, thực hiện hết lần này đến lần khác những nhiệm vụ công lược trái với ý muốn bản thân.
Một khi một lượng lớn người chơi hệ thống thoát khỏi cốt truyện, Thần Chủ sẽ bị suy yếu.
Vì vậy, Hứa San San đã liên lạc với những người chơi hệ thống ở các tiểu thế giới khác nhau, âm mưu thực hiện một vụ ám sát mang tên "Giết Thần".
“Em muốn thử.”
"Chờ anh thêm chút nữa, chúng ta nhất định sẽ có cách an toàn hơn."
"Thương Bắc Ngạn, hai mươi năm nữa em mặc váy cưới sẽ không còn đẹp nữa."
"Vẫn đẹp, sao lại không đẹp chứ."
"Nhưng mà em nhớ anh."
Lê Lê nhìn tôi, vừa cười vừa khóc.
Nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt, tôi không thể không thỏa hiệp.
Cô ấy luôn biết cách khiến tôi mềm lòng.
Những ngày tiếp theo, Lê Lê chuyển về biệt thự của chúng tôi.
Cẩm Hân
Cô ấy không còn nghe theo sự sắp đặt của hệ thống nữa, chúng tôi lại trở về những tháng ngày mặn nồng như trước.
Nhưng vô số đêm, tôi đều cảm nhận được cô ấy run rẩy trong vòng tay tôi.
Lê Lê ngày càng gầy gò dưới sự dày vò của hệ thống, cơ thể vốn dĩ đã nhỏ nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/o-nha-thien-ai-ta-tu-dai/ngoai-truyen-2.html.]
Bây giờ càng trở nên yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô ấy.
Tôi cho người gỡ bỏ tất cả các tấm gương trong nhà, ở bên cạnh cô ấy 24/24, hôn cô ấy hết lần này đến lần khác.
Cô ấy chưa từng một lần nói từ bỏ.
Vì vậy, tôi cũng vậy.
Hai tháng sau, Lê Lê rơi vào hôn mê do các dấu hiệu sinh tồn giảm mạnh.
Bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.
Tôi đã ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn cô ấy qua lớp kính suốt đêm.
Đến sáng, tôi đến khu mộ đôi mà chúng tôi đã đặt trước, ngồi một lúc, khi quay lại thì mua một lọ thuốc ngủ.
Khi đến gần bệnh viện, tôi phát hiện ra toàn thân mình run rẩy.
Tôi cứ đứng ở cửa như vậy.
Không dám vào, sợ nghe được những gì mình không muốn nghe.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chuông điện thoại vang lên.
Tôi chậm chạp nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nũng nịu của Lê Lê:
“Anh đi đâu mà giờ này còn chưa về?”
Tôi lao như bay lên tầng tám, quên mất trên đời này còn có một thứ gọi là thang máy.
Đẩy cửa phòng bệnh.
Cô ấy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, mỉm cười với tôi.
(Hoàn toàn văn)