Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 582
Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:07:42
Lượt xem: 0
Chương 582: Ai dám động vào miếng đất này?
Ninh Khuyết nói: “Tư Mã Phi Vụ, ông đừng có giả ngu với tôi. Mấy ngọn núi này là tôi bỏ tiền ra lấy được, có giấy tờ đàng hoàng đấy”.
“Ha hả. Thủ tục chính quy mà anh nói hoàn toàn không chính quy chút nào!”, Tư Mã Phi Vụ cười lạnh nói: “Anh lấy được miếng đất này từ chủ cũ đúng không? Nhưng một phần cư dân trong đó hoàn toàn không có tư cách chuyển nhượng quyền sử dụng đất”.
“Trên ngọn núi kia có hai miếng đất là của nhà Tư Mã chúng tôi. Cũng là nơi nhà Tư Mã chúng tôi xây nhà thờ tổ, thế lực nhà họ Ninh các anh có lớn đến mức nào cũng không thể động vào nhà thờ tổ của người ta đúng không?”, Tư Mã Phi Vụ nặng nề nói.
Sắc mặt Ninh Khuyết trở nên giận dữ: “Tư Mã Phi Vụ, ông muốn giở thủ đoạn đúng không? Lấy danh nhà thờ tổ à? Cái nhà thờ tổ kia của ông là bất ngờ xây vào tuần trước, ông còn dám lấy nó ra nói?”.
Ông ấy cũng không biết nhà Tư Mã uống nhầm thuốc gì.
Thủ đô ai cũng biết núi Trường Thanh ở thành Thiên Long là dự án nhà họ Ninh đang khai phá, cổ đông lớn nhất sau lưng là Cậu Phong của thủ đô.
Nhà Tư Mã này như nổi điên vậy, giữa chừng xây một cái nhà thờ tổ của dòng tộc trên núi Trường Thanh, sau đó đứng đây cãi cọ.
“Ha hả, tổng giám đốc Ninh, anh không cần quan tâm nhà Tư Mã chúng tôi xây vào lúc nào. Hai mảnh đất kia là của nhà chúng tôi, chúng tôi muốn xây lúc nào cũng được hết”, Tư Mã Phi Vụ chậm rãi nói.
Ninh Khuyết nghiêm mặt nói: “Được thôi. Nhà Tư Mã các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ bỏ tiền ra thu mua hai miếng đất của các người”.
Quy mô của dự án núi Trường Thanh này lớn đến mức nào? Đưa mắt nhìn một vòng xem, cả mấy ngọn núi lớn đấy!
Nhà Tư Mã chiếm hai mảnh đất lại làm khó không cho người ta động vào?
Đúng là thú vị.
“Tổng giám đốc Ninh anh nói thế là sai rồi”, Tư Mã Phi Vụ giễu cợt nói: “Tuy nhà Tư Mã chúng tôi không làm ăn phát đạt như nhà họ Ninh các người, cũng không lớn bằng thế lực của Cậu Phong sau lưng anh”.
“Nhưng vẫn chưa nghèo đến mức bán đất tổ lấy tiền”.
“Cụ Ninh Thái Cực và cụ nhà tôi cũng có chút quen biết. Nhà họ Ninh các người làm như vậy ai mà nhìn được? Không nói đạo lý đúng không?”.
Nghe vậy, ánh mắt Ninh Khuyết cực kỳ lạnh lẽo: “Được, vậy nhà Tư Mã các người cứ giữ cái nhà thờ tổ đó đi. Nhóm thiết kế kiến trúc của chúng tôi vẫn có trình độ này. Vẫn có thể giữ lại cái nhà thờ tổ đó!”.
“Dặn dò đội xây dựng lái cần cẩu vào đây hết, chuẩn bị thi công!”.
Ninh Khuyết tức giận ra lệnh.
Dứt lời, mười mấy chàng trai tinh anh mặc vest của nhà họ Ninh đứng sau Ninh Khuyết đi lên đường ngăn cách, đang chuẩn bị dọn dẹp.
“Ngăn lại cho chúng tôi! Xem ai dám động vào!”.
Tư Mã Phi Vụ lạnh lùng nói, không hề kiêng dè Ninh Khuyết chút nào.
Dứt lời, đám người đông đúc sau lưng ông ta đều di chuyển, một đám thanh niên cường tráng tiến lên.
“Nhà thờ tổ liên quan đến phong thuỷ của nhà Tư Mã chúng tôi, tôi xem ai dám động vào miếng đất này! Ông trời có đến cũng không thể động vào núi Trường Thanh đâu!”.
Tư Mã Phi Vụ rất có khí thế nói.
“Tổng giám đốc Ninh, nếu anh muốn mở núi thì bước qua xác tôi trước! Tôi xem anh có dám không!”.
Ninh Khuyết giận tím mặt: “Tư Mã Phi Vụ, nhà Tư Mã các ông đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ông cho rằng tôi không xử lý được ông sao?”.
Nếu không phải dự án núi Trường Thanh này quá lớn, còn là nơi công cộng.
Thì với dáng vẻ kêu gào này của Tư Mã Phi Vụ, ông ấy thật muốn ra lệnh cho ám vệ nhà họ Ninh móc s.ú.n.g ra b.ắ.n c.h.ế.t ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-582.html.]
Nhưng làm ăn là làm ăn, còn là dự án lớn Lâm Phong giao cho, không thể xảy ra sai sót được.
Với hành động quấy rối này của nhà Tư Mã, nếu thật sự có mạng người rồi thì mất nhiều hơn được, ngược lại còn sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của dự án.
Dù sao ban ngày ban mặt nhiều người theo dõi như thế, các nhà truyền thông lớn và nhân vật thượng lưu của giới thương mại cũng đang chú ý đến tình hình của thành Thiên Long.
Nhà Tư Mã là đang lợi dụng điều này.
Biết Ninh Khuyết không thể làm gì, cho nên mới không kiêng nể như thế!
“Hừ, tổng giám đốc Ninh, ông đang hù doạ chúng tôi sao?”, Tư Mã Phong cười châm chọc: “Vậy ông nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tôi với bố tôi là được. Dù sao thế lực nhà họ Ninh các ông lớn như thế mà có đúng không? Người nào dưới trướng ông không g.i.ế.c được tôi. Đến đây, g.i.ế.c c.h.ế.t tôi đi”.
“Hừ!”, Ninh Khuyết hừ lạnh một tiếng: “Tư Mã Phi Vụ, ông có biết tôi đang làm việc thay ai không. Bài học lần trước các người quên rồi sao? Nhà Tư Mã các người có thể chịu được cơn giận của Cậu Phong à?”.
“Tổng giám đốc Ninh, ông còn nói đến cái này. Nếu không phải lần trước Cậu Phong nổi trận lôi đình, nhà Tư Mã chúng tôi thật sự không dám kêu gào như vậy đâu”, Tư Mã Phong lạnh lùng nói: “Cậu Phong thì thế nào? Có thể không nói đạo lý tuỳ tiện đập bỏ nhà thờ tổ của người ta sao? Đúng là buồn cười, anh ta cho rằng mình là ai vậy?”.
Nhắc tới Lâm Phong, hai bố con Tư Mã Phong càng tức giận hơn.
Lần trước bị Lâm Phong sỉ nhục thê thảm như thế, trở về bọn họ đã bàn bạc với cụ Tư Mã, lại thêm khoản lợi ích kếch xù của nhà họ Từ lôi kéo.
Nhà Tư Mã bọn họ đã quyết tâm muốn đứng về phía nhà họ Từ, cược gia đình tính mạng hết lên nhà họ Từ!
Nghe vậy, Tư Mã Phi Vụ cũng cười nhìn Ninh Khuyết nói: “Tổng giám đốc Ninh, anh đừng quên cục trưởng Lưu đang uống trà trong phòng phía sau nhé. Thủ tục của anh có chính quy hay không vẫn chưa biết đâu, còn muốn ép thi công khai phá cái gì? Ha hả”.
Ninh Khuyết nặng nề nói: “Nhà Tư Mã các người mới là không có đạo lý đấy. Cầm hai miếng đất thì cho mình là sơn vương rồi sao?”.
“Ha, tổng giám đốc Ninh, không thể nói vậy được. Hai miếng đất thì thế nào?”, Tư Mã Phi Vụ cười giễu cợt: “Nếu không, tổng giám đốc Ninh à, tôi cho anh một cách giải quyết nhé. Đất ở núi Trường Thành này bao nhiêu tiền, nhà Tư Mã chúng tôi trả gấp đôi lấy về hết. Thế nào?”.
“Như vậy nhà họ Ninh các anh cũng không lỗ đúng không, chẳng làm gì còn có tiền mà”.
“Ông bớt nói nhảm đi!”.
Ninh Khuyết mắng to, lửa giận trong bụng đều xông lên cổ họng.
Nói đùa gì vậy, miếng đất lớn như vậy ở thủ đô bỏ tiền ra là mua được sao? Có tiền thì hay lắm à?
Đây là mảnh đất Cậu Phong tốn rất nhiều sức lực mới có thể lấy được.
Tiền?
Thế gia lăn lộn đến đẳng cấp này, còn có ai nói chuyện bằng con số chứ?
“Tôi cho các người ba phút, lập tức dẫn người cút đi”, Ninh Khuyết lạnh lùng nói: “Nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt!”.
“Ha, tổng giám đốc Ninh thật đúng là có uy nhỉ, muốn phá nhà thờ tổ của nhà Tư Mã còn ngông cuồng như thế, ghê gớm đấy!”.
TBC
Lúc này, hai vệ sĩ đẩy một cái xe lăn đi đến bên cạnh Tư Mã Phi Vụ.
Gia chủ của nhà họ Từ, Từ Bạch Hạc đến.
Ông ngồi xe lăn, vẻ mặt giễu cợt nhìn Ninh Khuyết từ trên xuống dưới.
“Sao hả? Ninh Khuyết, thế hệ sau như cậu nghĩ rằng dựa vào Lâm Phong là có thể kêu gào trước mặt chúng tôi à?”, Từ Bạch Hạc lạnh lùng nói: “Hôm nay anh cứ phá núi thử xem!”.
“Tôi cho anh biết, bây giờ cụ Tư Mã đang uống trà bàn chuyện với nhóm lãnh đạo cục trưởng Lưu đấy”, Từ Bạch Hạc chậm rãi nói: “Mấy lãnh đạo cấp cao trong hệ thống công thương, hệ thống thi hành pháp luật, hệ thống kiến trúc quy hoạch đều có mặt cả. Hôm nay anh gây chuyện ở đây thử xem, xem sau này anh còn làm ăn ở thành Thiên Long kiểu gì!”.