Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 1: Kinh Doanh Quầy Ăn Vặt 2

Cập nhật lúc: 2024-09-26 03:34:36
Lượt xem: 2,032

Tôi mặt không cảm xúc cất dao, bỏ bánh kẹp thịt vào túi giấy, rưới nước sốt thịt lên.

Động tác của Tần Hiêu dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh nóng hổi trong tay, biểu cảm trên mặt có vẻ khó nói.

Như thể đang hỏi 'Chỉ có vậy thôi sao?'

Chỉ là ánh mắt anh ta rất nhanh đã bị cái bánh kẹp thịt kia thu hút.

Bánh mì trắng bên ngoài hơi vàng ruộm, bên trong là thịt cổ heo béo nạc xen lẫn được băm nhỏ, mềm nhừ, dưới lớp nước sốt thịt và hơi nóng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Lóng lánh, rung rinh, nhìn rất ngon miệng.

Con quỷ vốn đang đầy sát khí giờ bỗng nhiên im lặng, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng cứ thế qua chuyện.

Tần Hiêu quan sát một lúc, lấy từ trong túi ra một tờ tiền âm phủ.

Chỉ là tờ tiền âm phủ kia dính đầy máu, dính vào tay tôi theo bản năng lấy khăn lau đi.

Giây tiếp theo, tôi cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.

Hỏng rồi.

Thiết lập của game kinh dị là chỉ có người chơi mới có thể nhìn thấy hình dạng cái c.h.ế.t và m.á.u của quỷ.

Thế là khóe miệng Tần Hiêu nhếch lên nụ cười nguy hiểm, lộ ra hàm răng sắc nhọn nhìn chằm chằm tôi.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

"Cô là ai vậy... Ông chủ cũ đâu rồi..."

Người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, hàm răng sắc nhọn kia sắp cắn lên má tôi.

Tôi sợ đến mức chân tay bủn rủn, tay run lên cướp lấy bánh mì từ tay anh ta nhét vào miệng anh ta.

Tần Hiêu theo bản năng cắn một miếng, nước sốt trào ra, hương vị đậm đà ngập tràn trong miệng.

Trong nháy mắt vẻ mặt anh ta trở nên ngỡ ngàng, cây búa định bổ vào sau gáy tôi dừng lại ở khoảng cách 3 cm.

Thực tế, lúc này trong lòng Tần Hiêu đang vô cùng hoảng hốt.

Sao cái bánh mì này lại có vị thế này?

Giống y như thật, thơm thơm, béo béo, giòn giòn.

Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Quỷ làm NPC trong game kinh dị đều là vong hồn đã c.h.ế.t ở thế giới thực.

Đã c.h.ế.t rồi thì trong thế giới của quỷ tất cả mọi thứ đều là giả.

Vị giác, khứu giác, xúc giác đều không tồn tại...

Lẽ ra thức ăn vào miệng quỷ sẽ không có bất kỳ mùi vị nào!

Thấy anh ta ngừng tấn công, tôi bất an nhón chân giơ bánh kẹp thịt lên, sợ rằng giây tiếp theo sau gáy sẽ bị bổ vỡ.

Nhưng Tần Hiêu chỉ mặt không cảm xúc cắn từng miếng lớn bánh mì trên tay tôi.

Ăn xong, anh ta có chút do dự nhìn tôi.

Sau đó lấy từ trong túi ra hai tờ tiền giấy màu đỏ bình thường đưa qua.

"Cho thêm mười cái, gói mang về."

"Được... Được ạ!"

Biết mình đã thoát nạn, tôi vội vàng nhận tiền cúi đầu tiếp tục làm bánh mì, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta nữa.

Tần Hiêu cầm mười cái bánh mì nóng hổi rời đi, không quên liếc nhìn tôi cảnh cáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-1-kinh-doanh-quay-an-vat-2.html.]

"Ngày mai tôi lại đến."

Anh ta xoay người rời đi, không nhịn được lẩm bẩm thêm một câu.

"Ngày mai sẽ g.i.ế.c cô ta!"

Tôi nắm chặt 200 đồng, một mình lúng túng đứng trong gió.

Làm ơn, muốn g.i.ế.c tôi có thể đừng nói cho tôi biết có được không!

Vì Tần Hiêu mua hết bánh kẹp thịt trên quầy, tôi đành phải đóng cửa sớm.

Cánh cửa đóng sầm lại, tôi lại trốn vào trong căn phòng an toàn.

Mà lúc này, khán giả xem livestream vốn tưởng tôi sống không qua ngày đầu tiên đều vô cùng kinh ngạc, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

"Người bên cạnh dùng một đạo cụ cấp A mới trốn thoát được quỷ truy sát, cô ấy chỉ dùng một cái bánh kẹp thịt?"

"Cô ấy còn kiếm được 200 điểm tiền tệ, có thể đổi được rất nhiều thứ trong cửa hàng!"

"Chắc chắn sống không qua ngày thứ hai đâu, không phải nghe thấy quỷ nói ngày mai đến g.i.ế.c cô ấy sao?"

"Xin chia buồn với người mới ba giây..."

"Tiểu Lê đừng sợ, Tiểu Lê tuyệt nhất!"

"Người mới cũng có fan não tàn à? Người lầu trên suốt ngày gọi Tiểu Lê là sao?"

-

8 giờ tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống.

Tôi cuộn tròn trong chăn lăn lộn, cố gắng nhớ lại những phương pháp đối phó với quỷ đã xem trên diễn đàn trước đây.

Không ngờ lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

"Ai... Ai vậy?"

8 giờ là thời gian an toàn, trong nhà là khu vực an toàn, lẽ ra quỷ sẽ không tìm đến cửa.

"Bà chủ Lê, tôi là người bán rau đầu làng Tống Lưu, đến giao nguyên liệu cho cô đây."

Đó là một giọng nói trẻ trung và ôn hòa, không tự chủ xen lẫn chút run rẩy sợ hãi.

Tôi chợt nhận ra điều gì đó liền ngồi bật dậy, lập tức đoán được người bên ngoài có thể là một người chơi khác.

Nhưng trong game kinh dị, người chơi không chỉ phải đề phòng quỷ, mà còn phải đề phòng những người chơi khác.

Dù sao, trong game kinh dị ai cũng lo cho bản thân, lòng người khó đoán, không ai muốn bị đồng đội đ.â.m sau lưng.

Sau khi gõ cửa đến cái thứ năm, tôi khoác vội cái áo khoác rồi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa có vẻ bị dọa cho giật mình, cứng đờ người tháo cái sọt trên lưng xuống.

Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ vội vàng nhận tiền rau rồi co giò chạy mất.

Biểu hiện này, đúng là lính mới.

Tôi âm thầm ghi nhớ ngoại hình của Tống Lưu, vác sọt rau vào nhà rồi khóa cửa lại.

Nguyên liệu nấu ăn hôm nay khá đa dạng, thịt cừu, mực, thịt bò, cánh gà, ngô, khoai tây, rau xanh, cà tím...

Chỉ có mấy thứ này thì mai không làm bánh mì kẹp thịt được rồi.

Tôi suy nghĩ một hồi, chuyển 200 tệ của Tần Hiêu thành điểm thương thành, lại mua thêm một ít gia vị.

Món hàng để bán ngày mai cuối cùng cũng có rồi.

Loading...