Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 3: FULL

Cập nhật lúc: 2024-09-28 03:34:35
Lượt xem: 1,511

Sau ngày hôm đó, phóng viên đến phỏng vấn trực tiếp, trường mầm non Mùa Xuân đã lọt vào danh sách đề cử trường mẫu giáo xuất sắc hàng năm của thành phố.

Nhưng muốn được chính thức bình chọn là trường mẫu giáo xuất sắc tiêu biểu, cần phải có những màn trình diễn nổi bật hơn.

Vào ngày hội chợ bán hàng, hội phụ huynh trường mầm non Mùa Xuân đã hào phóng bao trọn cả khu phố ẩm thực trước cổng trường.

Tôi thức cả đêm làm những chiếc xe bán đồ ăn xinh xắn cho lũ quỷ nhỏ, đặt làm bảng tên riêng cho từng đứa.

Sáng sớm, lũ trẻ đã hùng dũng khí thế đẩy nguyên liệu nấu ăn xuất phát.

Các bậc phụ huynh quỷ đã xem buổi phát sóng trực tiếp lớp học lao động của trường mầm non Mùa Xuân, dẫn theo con cái đến xem vì tò mò, vừa đến đã bị mùi thơm quyến rũ.

Bánh cuốn, thịt lợn chiên xù, sushi, bánh mì kẹp thịt, xiên que chiên, lẩu cay, món xào cay...

Lũ trẻ thi nhau trổ tài, mang ra những món ăn sở trường của mình, đứng trên ghế đẩu rao bán vang trời.

"Chú ơi, ăn bánh cuốn không ạ? Chú có ăn hành lá rau thơm không?"

"Chị ơi, lẩu cay xếp hàng lấy số ạ, chú ý giữ gìn trật tự nhé."

"Cô ơi, xiên que chiên có thêm cay không ạ? Tương ớt nhà cháu tự làm ngon lắm đó."

"Anh ơi, bánh mì kẹp thịt nhà em thơm lắm, ai ăn cũng khen hết."

Ban đầu, các bậc phụ huynh quỷ chỉ muốn đến tận nơi vạch trần bộ mặt thật của ngôi trường mẫu giáo diễn sâu này.

Nhưng khi họ nếm thử những món ăn có hương vị thơm ngon, tất cả đều khuất phục.

"Bân Bân, ngày mai ba chuyển trường cho con nhé."

"Mỹ Mỹ, sau khi con đến đây học thì mẹ sẽ không nấu ăn nữa, tan học mẹ sẽ đến đây đón con, rồi mình cùng ăn cơm ở đây nha."

"Gia Bảo, sau này việc nấu nướng trong nhà giao cho con nhé, mẹ tan làm lúc 6 giờ, con tan học lúc 4 giờ thì nhanh chóng đi chợ với ba nha."

Nghe nói về sự náo nhiệt này, phóng viên đã đặc biệt đến phỏng vấn, một lần nữa bị sốc.

-

Ngày trường mầm non Mùa Xuân được bình chọn là trường mẫu giáo xuất sắc tiêu biểu cấp thành phố, lũ trẻ vui đến phát điên.

"Cô hiệu trưởng ơi, chúng ta làm được rồi!"

"Hoan hô! Chúng ta giỏi quá! Cô hiệu trưởng muôn năm muôn năm muôn muôn năm!"

"Con yêu cô lắm, cô hiệu trưởng ơi!"

Thông báo hoàn thành nhiệm vụ hiện lên, tôi sung sướng ngồi trong văn phòng chờ đợi phần thưởng.

[Chúc mừng người chơi Lê Vãn đã hoàn thành phó bản cấp S, phần thưởng: Có thể tự do lựa chọn một phó bản]

Đây là giao dịch mà tôi đã thực hiện với Tần Hiêu sau khi hoàn thành phó bản trước.

Chỉ cần tôi chăm sóc lũ trẻ thật tốt, anh ấy sẽ đưa tôi đến phó bản chuyến tàu nơi mẹ tôi mất tích.

Tần Hiêu đến tận đêm khuya mới xuất hiện, một thân áo đen, tóc ướt sũng.

"Một tin tốt, một tin xấu."

Anh ấy cau mày, sắc mặt khó coi, u ám đến mức như sắp nhỏ nước.

"Tin tốt là đã tìm thấy chuyến tàu mà mẹ cô mất tích, cô có thể vào phó bản ngay lập tức."

"Tin xấu..."

Tần Hiêu dừng lại, rồi quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

"Tối qua, trong danh sách đăng ký người chơi dự bị của phó bản kinh dị đã xuất hiện tên của ba cô..."

"Chỉ những người bị thương nặng sắp c.h.ế.t mới được đăng ký vào phó bản kinh dị, tôi đã dùng quyền hạn giám sát viên để xóa tên ông ấy rồi."

"Có thể ông ấy đã xảy ra chuyện, cô nên về thế giới thực xem sao."

Vừa dứt lời, một tia sét đen từ trên trời giáng xuống người Tần Hiêu.

Khuôn mặt anh ấy thoáng hiện vẻ đau đớn, bóng dáng dần trở nên trong suốt...

Tôi hoảng hốt lao về phía anh ấy, nhưng không thể nắm bắt được chút dấu vết nào.

"Tần Hiêu, Tần Hiêu, anh sao vậy? Anh không sao chứ?"

Trong không gian tĩnh lặng, không ai trả lời.

-

Tôi từ trò chơi kinh dị trở về nhà hàng, nhưng không thể tìm thấy ba tôi đâu, gọi điện cũng không được.

Vội vã chạy về nhà, chỉ thấy đồ đạc trong nhà ngổn ngang, khóa cửa bị phá tan tành.

Trên sàn nhà giữa phòng khách có một vũng m.á.u đen, ba tôi không biết đã đi đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-3-full.html.]

Tôi hoảng hốt kiểm tra camera giám sát trong nhà, cảm thấy m.á.u toàn thân như đông cứng lại trong phút chốc.

Trong đoạn video giám sát, vài người trung niên nam nữ đeo khẩu trang, tay cầm gậy sắt và xà beng xông vào nhà.

"Tại sao con gái ông có thể hoàn thành phó bản, còn con trai tôi lại c.h.ế.t trong đó?"

"Con tôi cũng ở cùng phó bản với Lê Vãn, tại sao cô ta không cứu nó! Tại sao cô ta có thể nhẫn tâm nhìn nó bị quỷ g.i.ế.c chết!"

"Chỉ cần nấu ăn là có thể hoàn thành phó bản, điều này thật bất công! Trả lại mạng sống cho con trai tôi!"

Ba tôi năm nay 45 tuổi, vì chuyện của tôi mà tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, gầy gò xanh xao.

Bây giờ bị mấy người nam nữ kia đè xuống đất đánh đập dã man, chửi bới không ngừng.

Ông ấy không thể chống cự, chỉ có thể cuộn tròn người lại ôm đầu trong góc.

Mãi đến khi đánh đến mức đầu ông ấy bê bết máu, bất tỉnh nhân sự, mấy người trung niên nam nữ kia mới vội vã rời đi.

Khi tôi đến bệnh viện, ba tôi vẫn hôn mê bất tỉnh.

Nhiều chỗ bị gãy xương, mặt sưng vù, chấn thương sọ não nặng.

Bị kéo vào phó bản kinh dị tôi không khóc, bị quỷ đe dọa tôi không khóc, hoàn thành phó bản tôi cũng không khóc.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của ba tôi, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn dài trên má tôi.

"Ba, con về rồi."

"Xin lỗi, xin lỗi, đều tại con, đều là lỗi của con."

"Ba, ba tỉnh lại đi..."

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.

Một cụ già nghiêm nghị ngồi trên xe lăn được đẩy vào.

Ông ấy mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, trước n.g.ự.c đeo huy hiệu màu đỏ, ống quần trống không một bên.

Ánh mắt cụ già dừng trên mặt tôi, rồi dừng lại thật lâu trên khuôn mặt người đàn ông nằm trên giường bệnh.

"Cháu gái Lê Vãn, tôi có thể huy động mọi nguồn lực để chữa khỏi bệnh cho ba cháu."

"..."

Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, đôi khi miễn phí lại là thứ đắt nhất.

Tôi lau nước mắt, đứng dậy nghiêm túc hỏi ông ấy:

"Cháu có thể làm gì để giúp ông? Cháu cái gì cũng có thể làm."

Nghe vậy, vai cụ già thả lỏng, run rẩy lấy ra từ trong n.g.ự.c một bức ảnh cũ đã ố vàng.

"Cháu chắc hẳn quen con trai tôi, nó đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ trong quân đội, là một trong những người đầu tiên khám phá thế giới quỷ quái."

"Nếu có cách nào, tôi muốn nhờ cháu cứu nó ra khỏi thế giới quỷ quái."

Tôi đưa tay nhận lấy bức ảnh, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trong ảnh.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tần Hiêu!

Ông cụ Tần môi run run, nói không còn hơi sức:

"Nếu nó đã chết, cháu hãy thay tôi nhắn với nó: Con mãi là niềm tự hào của ba! Là niềm tự hào của Tổ quốc!"

"Nếu nó chưa chết, tôi, một người cha già, muốn cầu xin cháu, hãy giúp tôi đưa nó trở về."

Người đàn ông cả đời cứng rắn, giờ phút này lại không kìm được nước mắt vì con trai mình.

Tôi quay đầu nhìn ba tôi đang hôn mê bất tỉnh trên giường, gật đầu thật mạnh.

"Ông yên tâm, cháu sẽ đưa Tần Hiêu trở về."

Sau khi ông cụ rời đi, tôi trở lại bên giường bệnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y ba.

"Ba, ba phải cố gắng lên."

"Ba đợi con, con sẽ đưa mẹ về."

Trong không gian tĩnh lặng, nhãn cầu của người đàn ông nằm trên giường chuyển động nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Ngay sau đó, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, báo hiệu tôi đã tiến vào phó bản.

【Thân phận: Lê Vãn, 18 tuổi, nhân viên phục vụ trên tàu K418】

-Hết Phần 3- Còn Tiếp...

---------

(Mọi người thích series này nhớ bấm lưu và ấn chíu chíu cho Cơm 1 tym nhaa, Cơm sẽ tranh thủ edit phần 4 một cách sớm nhất ạ.)

Loading...