ÔNG CHỒNG " NGU HIẾU" TRỌNG SINH - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-11-10 23:08:59
Lượt xem: 6,868
"Anh Lượng ở công ty vất vả lắm, chị Bán Hạ, bây giờ chị không đi làm, không biết ở ngoài cạnh tranh khốc liệt thế nào đâu". Phan Hiểu Nhu khéo léo thêm dầu vào lửa.
Tôi nghịch chiếc máy ảnh: "Phải đấy, tôi vừa mới mắng anh ấy một trận, cũng không nói với tôi một tiếng, đã mua giường, mua điện thoại, mua máy ảnh cho tôi, làm tôi xót hết cả ruột".
Phan Hiểu Nhu méo xệch mặt, như thể vừa ăn phải chanh.
Em chồng tôi trừng mắt nhìn tôi một cái không cam lòng.
"Sa Sa, chúng ta vào bếp phụ dì nấu cơm nào".
Phan Hiểu Nhu kéo tay Triệu Sa Sa, đi lướt qua tôi.
Trong bếp vang lên tiếng cười nói của ba người họ, tôi lại trở thành người ngoài.
Khi thức ăn được dọn lên bàn, chồng tôi cũng về.
"Anh Lượng, anh về rồi à?" Phan Hiểu Nhu nhiệt tình chào hỏi.
Nhìn thấy cô ta, chồng tôi sững người, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tôi âm thầm quan sát, thấy anh ấy cau mày gật đầu với cô ta.
Tuần trước, vào một đêm, tôi vô tình thấy Phan Hiểu Nhu nhắn tin cho anh ấy.
"Anh Lượng, hôm nay chị dâu không cãi nhau với anh chứ? Anh Lượng, anh vất vả quá, ngày nào cũng làm việc bận rộn như vậy, về nhà còn phải nhìn sắc mặt chị dâu".
Lúc đó tôi không nhịn được nữa, chỉ vào tin nhắn hỏi Triệu Lượng là ai nhắn tin.
Anh ấy còn hùng hồn nói mình và cô ta không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu ở công ty.
Tối nay, tôi phải xem xem, thái độ của anh ấy với cô ta rốt cuộc là như thế nào.
Chồng tôi vừa ngồi xuống cạnh tôi, Phan Hiểu Nhu đã gắp một con tôm luộc bỏ vào đĩa của anh ấy.
"Anh Lượng, anh thích ăn hải sản mà, đây là em và Sa Sa đặc biệt mua cho anh". Cô ta nói giọng nũng nịu.
Tôi nhìn con tôm luộc đó, không khỏi cau mày.
"Chị Bán Hạ, chị ăn thử món thịt kho tàu dì nấu đi, ngon tuyệt".
Phan Hiểu Nhu vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào đĩa của tôi.
Thật là tuyệt vời, cô ta cứ như thể là bà chủ vậy.
Ai cho cô ta cái gan đó?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không ăn thịt mỡ".
"Vậy à, vậy chị ăn tôm đi".
Phan Hiểu Nhu vừa nói vừa gắp thêm một con tôm đưa tới.
Tôi gạt đôi đũa của mình ra, chặn đôi đũa của cô ta lại.
"Không cần, đừng quên cô là khách". Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Cô ta sững người, nhìn chồng tôi với vẻ đáng thương.
"Anh Lượng, em chỉ muốn thân thiết với chị Bán Hạ hơn thôi".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-chong-ngu-hieu-trong-sinh/chuong-5.html.]
Tôi ngẩng đầu nhìn chồng, anh ấy đang tập trung bóc vỏ tôm, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Anh ấy đưa miếng thịt tôm trắng nõn đến bên miệng tôi, dịu dàng nói: "Bảo bối ăn đi".
Tôi cười với anh ấy, từ từ nhai thịt tôm.
Tay Phan Hiểu Nhu cứng đờ giữa không trung, rất lúng túng.
"Hiểu Nhu, đưa cho em ăn".
Em chồng tôi tiến lên đón lấy con tôm Phan Hiểu Nhu đang gắp.
Em chồng tôi vừa bóc vỏ tôm vừa lẩm bẩm: "Thích thể hiện tình cảm quá, c.h.ế.t sớm đấy".
"Em nói lại lần nữa xem!" Chồng tôi quát lớn, vỗ mạnh xuống bàn ăn làm cả bàn rung lên.
Em chồng tôi lập tức im bặt.
"Con ăn phải thuốc s.ú.n.g à?" Mẹ chồng tôi bất mãn nói.
Chồng tôi không để ý đến bà ta, ánh mắt sắc bén và chán ghét quét qua Phan Hiểu Nhu và Triệu Sa Sa.
Hai người họ cũng im lặng hơn hẳn.
Không hiểu sao, sau khi uống vài ly nước, tôi cảm thấy buồn ngủ dữ dội.
Tôi đưa con gái vào phòng ngủ, chưa kịp ru con ngủ thì tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy giữa đêm, nhưng không thấy chồng đâu.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Trong lòng tôi hoang mang, buổi tối anh ấy chưa bao giờ tắt máy.
Tôi đứng dậy ra phòng khách, vừa nhìn đã thấy đôi giày của chồng bên cạnh tủ giày.
Bên cạnh giày của anh ấy, đôi giày cao gót màu đỏ kia vô cùng chói mắt.
Phan Hiểu Nhu ở lại qua đêm!
Càng nghĩ tôi càng thấy không ổn.
Từ phòng ngủ bên cạnh, mơ hồ vang lên tiếng động.
Tôi tập trung lắng nghe, nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp, và một tiếng "Anh Lượng" run rẩy.
Tôi chỉ cảm thấy khí huyết dồn lên não.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi quay người lao về phía cánh cửa đó.
Cửa mở.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi sững sờ không nói nên lời.
"Anh Lượng..." Phan Hiểu Nhu run rẩy gọi.
Cổ cô ta đang bị chồng tôi bóp chặt, cả người bị anh ấy ghì chặt trên giường.
"Đừng..." Phan Hiểu Nhu khó khăn nói.