Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Chủ Của Tôi Cũng Xuyên Sách Rồi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-30 08:37:53
Lượt xem: 3,469

Kỳ Chiêu chống khuỷu tay lên bàn làm việc, tay liên tục lật xem báo cáo tài chính quý này, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Tôi cung kính đứng cách hắn không xa, âm thầm nuốt nước miếng trước vẻ đẹp trai của hắn.

Kỳ Chiêu mặc một bộ vest đắt tiền được may thủ công, đường nét khuôn mặt rõ ràng và sâu, sống mũi cao thẳng, đeo một cặp kính gọng vàng, toát lên khí chất cao quý.

Trong nguyên tác, tác giả không đề cập nhiều đến Kỳ Chiêu. Hơn nữa lúc đó tôi đang mải mê theo dõi tình yêu hận tình thù giữa nam nữ chính, nên những chỗ nào có Kỳ Chiêu xuất hiện, tôi thường chỉ lướt qua.

Hắn ta cứ để tôi đứng đó một lúc lâu. Ngay lúc tôi đang suy nghĩ xem trưa nay ăn gì thì Kỳ Chiêu cũng chịu mở miệng.

"Pha cho tôi một cốc cà phê."

"Vâng, Kỳ tổng."

Tôi vội vàng đi pha cho hắn một cốc cà phê.

Thấy ta bưng cốc cà phê nóng bốc khói vào, Kỳ Chiêu theo bản năng hai tay đan vào nhau, che chắn cho bộ phận yếu ớt nhất trên người mình, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Khóe miệng tôi giật giật, nguyên chủ đúng là đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Kỳ Chiêu rồi.

Khi tôi đặt cốc cà phê xuống trước mặt Kỳ Chiêu một cách vững vàng, hắn ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Tôi mỉm cười chuyên nghiệp dưới ánh mắt của hắn, mí mắt Kỳ Chiêu giật giật, xua tay ra ý bảo tôi đi ra ngoài.

Tôi nhàm chán ngồi chơi gỡ b.o.m trên máy tính, thì ra công việc của nguyên chủ thực sự chỉ là pha cà phê cho Kỳ Chiêu mỗi ngày.

Tôi nhìn đồng hồ treo tường, âm thầm đếm ngược một phút cuối cùng.

Vừa đến giờ, tôi liền cầm túi xách định tan làm, thì bị một thư ký khác của Kỳ Chiêu - Chung Thiến Thiến gọi giật lại: "Tịch Hạ, cô đi đâu đấy?"

Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Tan làm chứ còn đi đâu."

Chung Thiến Thiến không thể tin nổi hỏi tôi: "Tan làm đúng giờ? Sao cô dám thế...?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-chu-cua-toi-cung-xuyen-sach-roi/chuong-2.html.]

Tôi ấy mà, thực ra là một người đơn giản.

Kiếp trước cực kỳ hiếm có cơ hội được tan làm đúng giờ, đến thế giới này nhất định phải tan làm đúng giờ!

Chúa Jesus đến cũng không cản được tôi.

Tôi mỉm cười, nháy mắt với cô ta: "Đó là quyền lợi mà Luật lao động ban tặng cho tôi."

Tôi xoay người rời đi, không lưu luyến chút nào.

.…..

Về đến nhà, tắm rửa xong, tôi lau khô tóc rồi bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có thể cung cấp chi tiết về cuộc sống của nguyên chủ.

Không phụ công lục tung tủ quần áo, trong ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường, tôi tìm thấy nhật ký của nguyên chủ.

Tôi lật xem vài trang, cảm thấy gọi là nhật ký thì có vẻ không chính xác lắm, bởi vì trên đó không hề ghi ngày tháng, giống như là lúc nào nhớ ra thì viết vài dòng, càng giống loại tản văn ngẫu hứng hơn.

Tôi lại lật thêm hai trang, bỗng nhiên giật giật khóe miệng, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Mẹ kiếp, mình cố tình hắt cốc cà phê vào quần cái tên sếp ngu ngốc đó đấy, đáng đời!"

"Cái tên thiểu năng trí tuệ này, công việc không ngày nào là làm cho xong được, oán khí của mình bây giờ còn mù mịt hơn cả khói bụi của thành phố này nữa."

Thì ra nguyên chủ cố ý, tôi bật cười, lật sang trang khác.

"Lần này mình đã dùng nước sôi, tên sếp não tàn bị bỏng rồi! Thế mà cũng không đuổi việc mình sao? Không thể nào?!?! Thì ra làm tổng tài là có thể nhịn được những điều mà người thường không thể nhịn được sao?"

Đọc đến nội dung trang tiếp theo, mắt tôi tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc theo sống lưng.

"Cái ông thầy bói đó không phải nói là cơ thể của mình sẽ bị một cô gái xuyên không đến khống chế sao? Như vậy là mình có thể trở về thế giới của mình rồi! Thế nhưng sao cô ta còn chưa đến!? Lấy của mình nhiều tiền như vậy, lẽ nào ông thầy bói đó là kẻ lừa đảo sao?"

Nguyên chủ cũng là người xuyên không!

Tôi - người còn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn ký ức của nguyên chủ - thực sự muốn khóc.

Loading...