Ông chủ không biết xấu hổ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:59:57
Lượt xem: 949
Anh đột nhiên xoay người, nắm lấy tay tôi kéo lên giường, dùng hết sức đè nén thanh âm: "Cố Tầm, tôi thật muốn mổ trái tim của em ra xem nó làm bằng gì!"
Anh ấy bất ngờ cởi áo ra, tôi vội vàng nấp sau lưng anh ấy.
Anh quay lại, gầm gừ: “Nhìn kỹ xem, thanh thép c.ắ.m vào cơ thể tôi chỉ cách tim tôi hai centimet. Tất cả những điều này đều là nhờ em đấy!”
Tôi sững sờ, nhìn vết thương đángsợ trên lưng anh, tim tôi như bị một đôi bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, đau đến nỗi không thở được.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng chạm vào vết thương, nhưng anh ấy đột nhiên mặc quần áo lại và chán nản ngồi ở cuối giường.
"Tôi xin lỗi...tôi..." Tôi nắm chặt tay, không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi.
"Tôi không biết, không biết anh sẽ gặp tai nạn xe hơi...tôi."
Tôi không dám nghĩ mình sẽ ra sao nếu Lục Hoài Tự thực sự c.h.ế.t trong vụ tai nạn ô tô đó.
Trong phút chốc, tim tôi như một cuộn lên đầy đau đớn.
"Tôi vốn tưởng rằng có thể nghiêm khắc trả thù em, nhưng trong lòng tôi vẫn là đánh giá thấp tầm quan trọng của em. Lần này, tôi đã hoàn toàn thua rồi."
"Cố Tầm, từ nay về sau hãy sống thật tốt nhé. Ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng, hy vọng em sẽ có được cuộc sống tươi sáng như mong muốn."
Anh đứng dậy và bước ra ngoài với tâm trạng chán nản.
Nhìn bóng lưng anh đang lùi lại, tôi thực sự muốn lao tới ôm lấy anh.
Nhưng A Tự à, em là kẻ hèn nhát, xin hãy tha thứ cho em, được không?
Chiếc xe gầm rú ở tầng dưới rồi dần dần lùi lại cho đến khi biến mất.
8
Sáng sớm hôm sau, tôi trang điểm tinh tế và đến Cảnh Duyệt từ sớm.
Vi Tuyết bưng trà, dáng vẻ như người nắm chắc phần thắng: "Cố Tầm, cô thua rồi."
Thiết Mộc Lan
Tôi không nhìn cô ta, nhấp một ngụm trà: “Tôi không hiểu cô Vi đang nói cái gì.”
"Sáng sớm nay, A Tự đã cử người đến nhà tôi để đặt thư hẹn."
Tay tôi run lên và suýt làm đổ trà.
"Tốt lắm, vậy chúc mừng cô." Tôi miễn cưỡng mỉm cười.
Tôi nhìn đồng hồ và nói: "Tôi cần phải đi vệ sinh, xin lỗi."
Nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, Cố Tầm, mày không phải nói quên rồi sao? Chẳng phải mày đã nói rằng trái tim mình cứng như sắt sao?
Tôi bình tĩnh lại trong phòng tắm, hợp đồng không thể bị đảo lộn được, mẹ tôi ở bệnh viện vẫn đang chờ tiền cứu mạng của tôi.
Vi Tuyết đi ra cũng đang rửa tay, tôi lịch sự mỉm cười với cô ta.
"Cố Tầm, tôi thật sự đánh giá thấp cô, bốn năm trước tôi không có đánh bại được cô, cô có thể đạt tới ngày hôm nay là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn làm theo lời của dì Lục từ bốn năm trước, cô mãi mãi cũng không thể xứng với A Tự được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-chu-khong-biet-xau-ho/chuong-7.html.]
Lời nói của cô ta nhẹ nhàng và luôn nở nụ cười giễu cợt trên môi.
Tôi chợt nhớ ra, sao cô ta lại biết mẹ Lục Hoài Tự đến gặp tôi?
"Vậy chính cô là người đi điều tra tôi?"
Cô ta khẽ khịt mũi: “Là tôi thì sao? Bố mẹ cô hèn hạ như vậy, cô sẽ không bao giờ có thể với tới A Tự.”
Tôi cất điện thoại vào túi, nhẹ giọng hỏi: “Cô có thể nói lại một lần nữa được không?”
Ánh mắt cô ta dần trở nên hung ác: “Tôi nói cô có bố mẹ hèn hạ như vậy! Tại sao lại không hèn hạ chứ? Bố cô n.g.h.i.ệ.n m.a t.ú.y, cờ b.ạ.c và gái gú, còn mẹ cô bán thân kiếm tiền. Cô nhìn xem gia đình cô có gì tốt đẹp không?"
Tôi giơ tay lên và thả mạnh xuống. Chẳng mấy chốc, năm vết đỏ rõ ràng xuất hiện trên mặt cô ta.
Cô ta hét lên: "Cố Tầm! Hãy đợi đấy! Hôm nay cô đừng nghĩ đến việc ký hợp đồng!"
Nói xong, cô ta nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại di động trên bồn rửa rồi chạy ra ngoài.
Tôi rửa tay rồi đi đến văn phòng của Lục Hoài Tự.
Vi Tuyết đến trước tôi một bước và đang mách lẻo với Lục Hoài Tự. Điện thoại di động của cô ta đang nằm trong vòng tay Lục Hoài Tự.
Anh ấy hơi cau mày, tôi biết chắc chắn cô ta đã quay video rồi cố tình chỉnh sửa.
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy sự khinh thường.
Lục Hoài Tự nhìn điện thoại, ấn vào màn hình mấy cái, sau đó mới cho điện thoại vào thư mục của mình.
"Cô mau ngoài trước đi, tôi và cô Cố sẽ ký hợp đồng."
Nghe vậy, Vi Tuyết trên mặt lộ ra vẻ khó tin, "A Tự, cô ta đánh em như vậy, chẳng nhẽ anh vẫn hợp tác với cô ta được sao?”
Lục Hoài Tự hít sâu một hơi, có chút không kiên nhẫn nói: "Tôi bảo cô mau ra ngoài trước đi.”
Vi Tuyết vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn rời khỏi văn phòng.
Hợp đồng thuận lợi ký kết, tôi mở cửa muốn quay người nói lời cảm ơn, lại nghe thấy anh nói: “Cố Tầm, đừng quay đầu lại, cứ tiến về phía trước.”
Tôi sững người, lắng nghe lời anh nói và không nhìn lại.
Có lẽ bằng cách này, tất cả chúng ta đều có thể hạnh phúc, Lục Hoài Tự, chúng ta là như vậy.
Khi nhận được hợp đồng, sếp tôi vui mừng đến mức đưa cho tôi hợp đồng của đối tác.
Ông ta nói rằng không có vấn đề gì khi triệu tập hội đồng quản trị vào sáng mai để chọn tôi làm đối tác.
Bước ra khỏi công ty, hôm nay tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, trong thang máy dường như có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi. Cuối cùng, tôi đã nghe được toàn bộ câu chuyện trong phòng vệ sinh.
"Cô có biết không? Bố của cô ta thực sự sử dụng m.a t.ú.y! Mẹ cô ta làm như vậy..."
"Cô ta thật độc ác, lại tự tay đưa bố mình vào ngục! Chẳng trách cô ta lại có địa vị như ngày hôm nay!"