Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:58:08
Lượt xem: 641

27.

Ngày hôm sau, mẹ tôi xin nghỉ phép và về nhà ngoại.

Trước khi đi, mẹ ôm tôi và dặn dò cha con tôi ở nhà yên ổn nhé, mỗi ngày sau khi tan học chỉ chơi tối đa nửa tiếng, về nhà trước khi trời tối.

Khi mẹ tôi nói ra những lời, vẻ mặt toàn sự tiếc nuối không nỡ, nhưng bà lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi thấy cha tôi đặt một ống sắt dài hơn 1 thước cạnh gối nằm trên giường ông.

Tôi nhìn ống sắt, cha tôi liền hét vào mặt tôi:

"Nhìn gì mà nhìn? Vào trong học đi!"

Tôi ngoan ngoãn nhanh chóng quay về phòng làm bài tập.

Bữa sáng lẫn bữa tối đều là cha tôi nấu, trong bữa cơm, hai chúng tôi cộng lại nói cũng không quá ba câu.

Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là mỗi khi trước khi đến trường, cha tôi đều kiểm tra chiếc bùa hộ mệnh Songoku mà tôi đeo trên người.

Chiếc bùa hộ mệnh này từng được cất trong một chiếc túi vải màu đỏ và đeo sát bên người, điều này khá bất tiện, vả lại người khác nhìn vào cũng thấy kì lạ nên cha tôi đã khoan một lỗ trên đó, xâu nó vào sợi dây chìa khóa của tôi và đeo nó vào cổ tôi.

Khi ấy, Bảy viên ngọc rồng cũng rất nổi tiếng nên tôi trông không có gì bất thường cả.

Buổi tối, tôi lặng lẽ nhìn mình trong gương, dường như ngoài việc trông hơi giống lão Lý ra thì cũng không có gì khác lạ cả, chỉ duy câu nói đó của mẹ khiến tôi sợ nhất:

“Lão Lý vẫn luôn chưa tắt thở là bởi vì con của chúng ta vẫn còn sống.”

Một ngày nào đó lão cướp đi cả sinh mạng của tôi, thì tôi sẽ chết.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được nên đứng dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng cha mẹ vẫn còn sáng, tôi đẩy cửa bước vào.

Cha tôi đang nằm dài trên bàn viết gì đó, nghe thấy sau lưng có tiếng động, ông liền vớ lấy ống sắt bên cạnh lên, cảnh giác nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng giơ tay lên.

"Cha, là con..."

Cha tôi tay vẫn cầm ống sắt, nhìn tôi chăm chú một lúc rồi hỏi:

"Lại làm sao thế?"

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 3 giờ sáng, cha tôi dường như vẫn đang miệt mài với bài luận của mình.

Tôi chậm rãi bước tới, nhìn đống bản thảo dày cộp trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-19.html.]

Lúc đó máy tính vẫn còn hiếm, luận văn đều viết bằng tay, mỗi lần sửa bài đều phải viết lại từ đầu, vậy nên viết rất chậm.

Mỗi buổi sáng gần đây, khi thức dậy đều thấy mắt cha đỏ hoe, hẳn là ông đã thức khuya để viết mấy thứ này.

Bất cứ ai chỉ ngủ ba hoặc bốn giờ một ngày, tính khí cũng đều không tốt cả.

Tôi chợt thấy có chút đồng cảm với cha.

Tôi nhìn vào tiêu đề và thấy rằng tên tác giả không phải của cha tôi, mà là tên của người đứng đầu phòng thí nghiệm của ông, Giáo sư Hà.

"Cha ơi, ngay cả giáo viên tiểu học cũng không cho chúng con chép bài tập về nhà của nhau, tại sao các giáo sư đại học lại cho người khác viết bài thay vậy?"

"Con nít thì biết gì? Quay về ngủ đi." Cha tôi có chút sốt ruột.

Tôi nhìn những bản thảo chỉnh sửa lộn xộn trên bàn và vài mảnh giấy nhàu nát nằm bên cạnh, tôi đoán rằng ông ấy đã bị mắc kẹt đâu đó rồi.

"Hai tham số này của cha đã sai rồi, cha có làm gì thì cũng không đúng được."

Những lời này là buột miệng nói ra, tôi có chút kinh ngạc.

Cha tôi thậm chí còn ngây ngốc ngay tại chỗ.

Tôi chẳng để ý ông ấy, cầm lấy cây bút và một tờ giấy trắng rồi bắt đầu viết lên đó với tốc độ đến bản thân cũng không thể tưởng tượng được, rồi bắt đầu lẩm bẩm một mình:

“Thí nghiệm của ông ta làm rất lung tung, khiến cha phải làm rất nhiều việc vô ích, thay đổi cách tiếp cận một chút thì sẽ không cần nhiều phép tính như vậy, sau đó có thể tham khảo những số liệu liên quan, đều có sẵn trong thư viện. "

Tôi một lèo viết tên hơn mười đầu sách trên giấy, đồng thời còn đánh dấu chi tiết các chương.

Cha tôi tiện tay cầm cuốn "Hóa học hữu cơ nâng cao" bên cạnh lên, mở ra xem lướt qua rồi vỗ bộp lên trán.

" y dà!"

Sau khi vỗ trán, cha tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn, lúng túng nhìn tôi, tôi cũng lúng túng nhìn lại ông.

Lại rơi vào sự im lặng nữa.

Cuối cùng, cha tôi là người lên tiếng trước:

"Được rồi, việc còn lại cũng đơn giản thôi, tối nay đi ngủ sớm."

Tôi quay người lại và đi ra ngoài.

“Nếu con sợ thì cứ ngủ ở đây đi.” Cha tôi đột nhiên nói.

Tôi quay lại nhìn cha mình và nói: “Cha không sợ à?”

Cha đáp: “Sợ gì chứ?”

Loading...