Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:49:44
Lượt xem: 1,084
3.
Tôi nhìn thấy ông Lý nằm trên một giường bệnh đặc biệt với đủ thể loại ống luồn vào người và chụp cái khẩu trang nhựa trên miệng được Lý lớn, Lý nhỏ đẩy vào nhà, sau khi an bài ổn thoả, hai người mỗi người liền lái xe hơi của mình rời đi, còn đặc biệt để lại một y tá ở nhà chăm sóc.
Cha tôi bảo ông Lý giờ đang ở trạng thái người thực vật.
Đây là lần đầu tiên tôi và mẹ nghe thấy thuật ngữ người thực vật, đây là một thuật ngữ hoàn toàn mới mẻ đối với chúng tôi.
Hóa ra con người cũng có thể giống như thực vật, không cần lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần có ống cắm vào là có thể sống được.
Cha tôi nói rằng không phải ai cũng có thể trở thành người thực vật.
Chỉ riêng những thiết bị trên người ông Lý, mỗi tháng đã phải hao phí mười ngàn tệ, vì muốn để nhà trường trả các khoản chi phí này, Lý lớn, Lý nhỏ đã cãi nhau với lãnh đạo nhà trường tại văn phòng hiệu trưởng, còn nói rằng bọn họ sẽ lên gặp chính quyền trung ương để tìm người nói lý, vậy nên hiệu trưởng đành chịu chi trả toàn bộ số tiền đó.
Lúc ấy cha tôi thở dài: “Kiếm được nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Mẹ tôi có vẻ ngưỡng mộ:
"Ông nói xem như vậy có phải sẽ tiếp tục sống được mãi không? Vậy không phải sẽ thành bảo vật gia truyền sao? Nếu như ông có năng lực kiếm được hai mươi ngàn một tháng, tôi đây có thể chăm sóc ông thậm chí còn tốt hơn cả y tá chăm sóc lão Lý!"
Đêm đó cha mẹ tôi cũng cãi nhau một trận.
Trong ký ức của tôi, tính khí không tốt cha mẹ tôi dường như vẫn thường không tốt lắm.
Sau này, tôi dần nhận ra rằng đó là vì họ nghèo, cảm thấy bất bình ở nơi làm việc nên chỉ có thể về nhà trút giận.
4.
Người lớn đều nói rằng dù ông Lý có bỏ ra mười ngàn mỗi tháng để kéo dài tuổi thọ thì cũng không sống được thêm mấy ngày nữa.
Không ngờ sau nửa tháng, ông Lý đã có thể xuống khỏi giường.
Mấy ngày sau, đã chống nạng ra ngoài phơi nắng, cơ thể lại càng khỏe khoắn hơn trước kia.
Nhìn ông Lý đang tắm nắng bên chân tường.
Cha tôi nói: "Phép màu y học."
Mẹ tôi nói:
"Y học cái khỉ gì, sắp thành tinh thì có."
Lúc đó tôi tưởng mẹ tôi rất không có học thức, nhưng mãi sau này tôi mới nhận ra mình đã hiểu sai ý.
Nhưng khi tôi biết được tất cả mọi chuyện thì đã quá muộn rồi.
5.
Mỗi ngày đi học, tan học, tôi đều đi ngang qua cổng sân sau của ông Lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-2.html.]
Ông Lý luôn ngồi trên chiếc ghế trúc phơi nắng, bất kể lúc nào ông cũng đeo một cặp kính râm. Ông thường xuyên đang phơi nắng thì ngủ quên mất, trên đầu trọc lốc, hai bên tóc mai bạc trắng, rất giống nhân vật Hạc lão tiên sinh trong "Bảy viên ngọc rồng".
Nhìn có vẻ đáng sợ.
Một lần, sau giờ học, tôi đi ngang qua cửa nhà ông nội Lý và thấy ông lại ngủ gật trên ghế trúc, với chiếc kính râm ụp xuống mặt.
Tôi có chút tò mò, lặng lẽ đi qua nhìn xem.
Đột nhiên, ông Lý mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy một nhãn cầu màu trắng, rất giống với thây ma trong phim ảnh.
Mắt phải của ông ấy khác với người thường.
Lúc ấy tôi ngu cả người, đứng im đó bất động.
Con ngươi bên trái của ông Lý chuyển động, khàn giọng hỏi tôi:
“Có phải đứa con trai nhà thầy Kim đấy không?”
Tôi suýt thì tè ra tại chỗ, vừa khóc vừa chạy vội về nhà, lúc đó tôi vẫn mơ hồ nghe thấy giọng nói của ông ở phía sau:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Haiz, đứa trẻ này..."
Mấy ngày liên tục sau đó, mỗi lần đi ngang qua nhà ông Lý, tôi đều không dám nhìn ông.
Nhưng ông ấy đã nhận biết tôi và luôn muốn nói chuyện với tôi:
"Đi học à?"
"Tan học rồi sao?"
"Nay đi bơi à?"
“Chỗ này có một con chuồn chuồn lớn nè, mau tới bắt nó đi.”
Lúc đó tôi mới từ trường tiểu học trong làng chuyển đến đây, không quen ai cả, nói đặc giọng địa phương nên chẳng dám bắt chuyện với người khác, cũng không có bạn bè.
Bây giờ có người chủ động bắt chuyện với tôi, tôi dần dần bớt sợ hãi ông ấy hơn.
Dần dà, bất cứ khi nào tôi đi ngang qua nhà ông Lý, tôi đều trò chuyện với ông vài ba câu. Dần dần, tôi học được tiếng phổ thông, còn có thể ăn được đồ ăn vặt mà ông đưa cho.
Khi tôi vào thành phố, mẹ tôi đã đặc biệt dặn dò tôi rằng trong thành phố có rất nhiều người xấu, đồ ăn người lạ đưa cho nhất định không được nhận lấy.
Nhưng những năm đó, lương của cha mẹ tôi thậm chí còn không đủ ăn chứ đừng nói đến tiền tiêu vặt. Vì vậy tôi lặng lẽ nhận tất cả đồ ăn vặt mà ông Lý đưa cho tôi.
Lần đầu tiên tôi uống sữa chua Kiện Lực Bảo cũng là do ông Lý đưa cho tôi.
Ông ấy cũng kể cho tôi nghe rất nhiều điều về nước ngoài và đưa cho tôi một số tạp chí nước ngoài, mặc dù tôi đọc không hiểu nhưng những bức ảnh trên đó rất đẹp, ông ấy còn nói với tôi rằng sau này lên thành phố lớn học rồi, có cơ hội thì đi ra nước ngoài một chuyến, mở rộng tầm mắt.
Tôi cảm thấy ông Lý là một người tốt.