Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:02:46
Lượt xem: 524
Một tay tóm lấy Lý lớn, một tay tóm Lý nhỏ, chẳng khác nào đang xách hai cái gối ôm, tóm chặt lấy bọn chúng tiến về phía đường ray.
Lý lớn Lý nhỏ sợ đến nỗi muốn tiểu cả ra quần, hét lên ầm ĩ.
“Ông nội ông nội! Bọn con là cháu của ông đây mà!”
Vợ Lý lớn và Lý nhỏ cũng xông lên, một bên kéo lấy chồng mình một bên hét lớn.
“Cái lão yêu tình này phát điên rồi!”
“Người đâu mau tới đây!”
Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong tích tắc, xung quanh chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lắc lư, ông Lý bỗng nhiên nhảy dựng một cái, cả cơ thể bay lên.
Một tay nắm lấy vợ chồng Lý lớn, tay kia nắm lấy vợ chồng Lý nhỏ rồi cuối cùng bay lên.
Hai thằng chắt trai trên mặt đất đều há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác.
Một nửa cơ thể của tôi đã thoát ra khỏi cơ thể ông Lý, nhưng hai chân của tôi vẫn bị ghim trong cơ thể của ông ấy.
Tôi thấy đoàn tàu đã vào ga, đang điên cuồng lao về phía chúng tôi.
Ông Lý ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Là ông Lý có lỗi với cháu, mau nhắm mắt vào nào!”
Khóe miệng tôi nhếch lên, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa.
Trước khi tôi nhắm mắt lại, ông Lý nhìn tôi mỉm cười, vẻ mặt vẫn hiền hòa như trước.
Khi đó, ông ấy cho tôi đồ ăn vặt, còn trò chuyện với tôi, kể cho tôi nghe về về nước ngoài, khuyến khích tôi sau này phải thoát ly để nhìn ngắm một thế giới rộng lớn hơn, theo đuổi ước mơ của mình.
Trong lòng tôi, ông Lý là người bạn đầu tiên tôi quen biết sau khi đến Viện Mỏ.
Cũng là người bạn tốt nhất.
Thật chẳng ngờ lại phải tạm biệt với ông ấy theo cách này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-27.html.]
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Trong bóng đêm, liên tục nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đợi đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của ông Lý, đang lơ lửng phía trên ga tàu.
Con tàu lúc này đã dừng lại, trên sân ga tràn ngập màu đỏ.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết và tiếng huýt gió ầm ĩ của rất nhiều người từ bên dưới truyền đến.
m thanh ấy càng lúc càng xa, tôi lơ lửng trên không, nhìn tay chân mình cuối cùng cũng quay trở lại, nhưng tất cả đều trong suốt mờ mịt, tôi lại bắt đầu hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Đột nhiên có một sức mạnh từ phía xa, chỉ nghe vù một cái, đã hút tôi vào.
Tôi lại mất đi tri giác của mình một lần nữa…
37
Ngày hôm sau, cha tìm thấy tôi trong một lò gốm sứ nhỏ ở ngoại ô.
Nghe cha nói, lúc ấy tôi bị nhốt trong một cái lu lớn, cả người cuộn tròn lại, bị trói bằng một sợi dây rơm màu vàng.
Dây rơm treo đầy phù chú bằng giấy trắng mực xanh, những lá phù này so với loại bình thường không quá giống nhau.
Về đến nhà tôi ngủ thiếp đi mất một ngày, ngày hôm sau mẹ tôi mang ông trẻ tư quay lại.
Sau khi ông trẻ tư rút ra một cây kim bạc dài cắm trên đỉnh đầu của tôi, sức khỏe của tôi lập tức liền trở lại bình thường.
Tôi nhớ những lời Lý lớn và Lý nhỏ đã nói, liên tục hỏi ông trẻ tư xem lúc ông đi Đông Bắc có gặp phải nguy hiểm gì không.
Lúc ấy ông trẻ tư cười ha ha, nói:
“Có lần nào ta ra ngoài mà không nguy hiểm đâu?”
Cả nhà chúng tôi đều cười ồ lên.
Lúc ấy tôi còn cảm thấy ông trẻ tư quả thật lợi hại, vô tình chẳng hề để ý đến nụ cười miễn cưỡng trên mặt mẹ tôi.
Mãi nhiều năm về sau tôi mới biết, sau khi bị những kẻ kia lừa đi Đông Bắc, ông trẻ tư của tôi đã phải trả một cái giá khó mà tưởng tượng nổi.
Bởi vì việc này mà ông ấy đã đắc tội một đám người vô cùng đáng sợ, dẫn đến mối ân oán kéo dài nhiều năm, nhưng chuyện này để ngày sau hãy nói.