Ông Trời Ơi! Tên Câu Cá Kia Đang Độ Kiếp Kìa - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-02 14:23:49
Lượt xem: 3
Chương 7: Không phải chứ, hắn có bệnh sao?
“Đi thôi, đừng để sư tôn chờ lâu, ta sẽ giúp cầm trước Linh Thu và cần câu cá của ngươi!”
Tống Thừa Phong trực tiếp đưa Giang Xuyên đến cửa động phủ của Tư Dao, lúc này mới lên tiếng, Giang Xuyên cũng không chần chừ.
“Để sư huynh vất vả rồi!”
Sau khi nói một câu khách sáo, Giang Xuyên duỗi tay đưa Linh Thu và cần câu trong tay qua.
Túi trữ vật của y là dụng cụ tiêu chuẩn được sư môn phát cho đệ tử Luyện Khí kỳ, chỉ có hai mét khối, không thể để cần câu vào trong được, nếu không cũng không cần phải cầm mãi.
“Ha ha, có gì vất vả đâu!” Hôm nay Tống Thừa Phong hoàn toàn không còn vẻ bình thản như trước.
Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên sau mười năm Giang Xuyên lên núi, thấy hắn cười chân thành như thế trước mặt mình.
Nhưng cũng không trách hắn, trước đây, hắn là đại sư huynh, sư tôn thường xuyên tiềm tu, nhiều lúc đều là hắn dạy dỗ sư đệ sư muội bọn họ tu luyện.
Vừa là sư huynh vừa là thầy, đương nhiên phải có chút uy nghiêm.
Mà... chủ yếu cũng do trước đây mọi người cũng chẳng có chuyện gì đáng để hắn cao hứng như thế.
Đều là bình tĩnh tu luyện, không có gì thú vị.
Sau khi đưa đồ cho Tống Thừa Phong và thi lễ lần nữa, Giang Xuyên đi về phía động phủ.
“Vào đi!”
Không cần Giang Xuyên gọi cửa, một giọng nói thanh thoát trực tiếp vang lên bên tai Giang Xuyên.
“Vâng!” Giang Xuyên cúi người hành lễ ở cửa rồi mới bước vào.
Động phủ của sư tôn trước đây luôn có trận pháp bao phủ, người ngoài muốn đến gọi cửa còn phải dùng một tấm bùa truyền âm, nhưng hiện tại hiển nhiên Tư Dao đang đợi y.
Đi vào động phủ, bên trong không trang trí lộng lẫy, thậm chí còn không nhìn ra đây là nơi tiềm tu của một vị nữ tu.
Chỉ có đỉnh đầu và các bức tường xung quanh có một số dạ minh châu tô điểm chiếu sáng, ngoài ra, trong động chia làm hai phòng, nhưng trong trí nhớ của Giang Xuyên, y chưa bao giờ đặt chân đến căn phòng đó.
Trong phòng khách y đang ở, chỉ có một cái bàn dài thấp đặt trên mặt đất, vài cái đệm hương bồ, và một cái lư hương nhỏ đặt trên bàn.
“Sư tôn!”
Giang Xuyên tiến lên chào hỏi lần nữa.
“Tầng bốn rồi, không tệ!”
Tư Dao mở mắt ra, nhìn Giang Xuyên rồi nói.
“Vâng, hôm nay câu được một con Xích Huyết Lý, sau khi ta ăn xong thương thế đã khỏi hẳn và còn thuận lợi đột phá!” Giang Xuyên cúi người đáp.
“Có chút may mắn, con Linh Thu mà đại sư huynh ngươi đang cầm ở bên ngoài cũng là do ngươi câu được sao?” Tuy rằng Tư Dao nói rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong mắt cũng có chút kinh ngạc.
Linh ngư rất hiếm, nhưng hôm nay đệ tử của mình lại câu được hai con.
“Vâng, chút nữa đệ tử chuẩn bị nấu ở trên núi, thỉnh sư tôn nể mặt cùng thưởng thức!”
Khuôn mặt lạnh như băng của Tư Dao hiếm khi dịu đi, hiện ra một nụ cười: “Không cần, vi sư không tham ăn uống!”
“Sư tôn, đây là lòng hiếu thảo của đệ tử!” Giang Xuyên ngẩng đầu nhìn Tư Dao nói tiếp: “Huống chi, nghe nói Linh Thu có thể dưỡng nhan, sư tôn ăn một chút cũng không sao!”
Rất rõ ràng, lần này Tư Dao động tâm.
Cho dù nàng có lạnh lùng đến đâu, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ.
Dù nàng là tu tiên giả, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của phương pháp làm đẹp.
“Vậy... sau khi các ngươi nấu xong, để Chỉ Nhất sư muội của ngươi đưa một chén lại đây đi!”
“Vâng!”
Giang Xuyên đáp lại sau đó không nói gì thêm.
Mà Tư Dao nhìn Giang Xuyên, sau một lúc im lặng lại lên tiếng: “Vốn dĩ hôm nay vi sư đặc biệt đi Linh Phong giúp ngươi mua một viên Tam Nguyên Đan, nhưng giờ nếu ngươi đã tự khôi phục và đột phá, vậy sau này cứ yên tâm tu luyện đi!”
“Đa tạ sư tôn đã ưu ái!” Giang Xuyên cúi người cảm tạ.
Nói thật, bây giờ Giang Xuyên có chút bất ngờ khi được quan tâm.
Y biết rất rõ Tam Nguyên Đan là thứ gì.
Đây là một loại thánh dược chữa thương đối với Luyện Khí kỳ, với tu hành giả Luyện Khí kỳ, chỉ cần không tàn phế không c.h.ế.t thì sau khi uống một viên là có thể tung tăng nhảy nhót, lập tức khôi phục hơn phân nửa là không thành vấn đề.
Mà đó là trường hợp trọng thương, còn đối với loại thương thế chỉ tổn thương kinh mạch như Giang Xuyên, thật sự có thể chữa khỏi ngay lập tức.
Nhưng đây là đan dược để nâng cảnh giới, còn là đan dược cấp một thượng phẩm, một viên có giá ít nhất ba bốn mươi viên linh thạch, loại thương thế giống Giang Xuyên rõ ràng không cần thiết xa xỉ như thế.
Dù sao Giang Xuyên vốn chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, với thời gian này, Giang Xuyên hiển nhiên không thể kiếm được ba bốn mươi viên linh thạch chỉ bằng tu vi Luyện Khí tầng ba như trước đây.
Đương nhiên, giờ thì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-troi-oi-ten-cau-ca-kia-dang-do-kiep-kia/7.html.]
Dựa theo số cá y câu được hôm nay, không tính con sọc trắng vảy xanh kia, chỉ con Linh Thu cũng đáng giá mấy viên đan dược này.
“Trong hội nghị tông môn hôm nay, Nhan sư bá của Chính Nhất Phong nói ngươi ngày nào cũng đi câu cá không tĩnh dưỡng có thể làm hỏng phong khí tĩnh tu trong tông môn!” Tư Dao ngồi xếp bằng phía trước lúc này lại lần nữa lên tiếng giải thích nghi hoặc cho Giang Xuyên.
Giang Xuyên lập tức kinh ngạc.
Trong lòng, Giang Xuyên còn đang chửi tục.
“Không phải chứ, hắn có bệnh không? Ta lại không phải đệ tử Chính Nhất Phong hắn, hắn quản rộng như thế làm gì?
Huống chi, ta chỉ câu cá cũng có thể ảnh hưởng phong khí trong tông môn sao?”
Đương nhiên, Giang Xuyên không thể nói ra lời này, nhưng trong lòng thật sự đang tức giận.
Mà lúc này Tư Dao lại nói tiếp: “Nếu thương thế ngươi đã khỏi, tu vi cũng đã đột phá, vậy từ nay lo ở trên đỉnh núi tĩnh tu, sau này đừng đi câu cá nữa!”
“...”
Giang Xuyên không nói nên lời, bất lực nhìn Tư Dao trước mặt, cuối cùng y chỉ có thể lẩm bẩm: “Tuân lệnh sư tôn!”
Y cũng không phải kẻ ngốc, sư tôn đã nói với mình như thế rồi, còn lấy ra Tam Nguyên Đan, có nghĩa là việc này không còn gì để thương lượng.
Nhưng trong lòng, y thật sự bực bội với sư bá tọc mạch đó.
Mình câu một con cá mà cũng làm phiền hắn sao?
Bực bội, nhưng không còn cách nào khác, chỉ tiếc là mình vừa mới dùng linh mễ để làm ổ mồi.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua y dốc hết vốn liếng như thế, kết quả câu cá được một lúc thì không câu được nữa.
Ra khỏi động phủ của sư tôn, Tống Thừa Phong còn chờ ở bên ngoài.
“Sư đệ, sư tôn tìm ngươi có việc gì không?”
“Chỉ là quan tâm đến thương thế của sư đệ, nhưng hiện tại sư đệ đã tự khỏi, còn đột phá tu vi nên sư tôn cũng không nói gì thêm!”
Giang Xuyên nói đơn giản một câu, sau đó bình ổn tâm tình nhìn Tống Thừa Phong cười nói: “Ta đã nói với sư tôn chuyện Linh Thu, bây giờ chúng ta đi nấu thôi, sư tôn đồng ý nấu xong để Chỉ Nhất sư muội đưa tới một chén!”
“Tốt quá rồi!”
Nghe Giang Xuyên nói như thế, Tống Thừa Phong cũng nở nụ cười.
Sau khi duỗi tay lại lấy ra phi thuyền của mình, hắn cúi người về phía động phủ: “Sư tôn, đệ tử mang lục sư đệ đi trước!”
“Đi đi!”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Trong động phủ truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể phóng ra thần thức, tuy rằng nàng ở trong động phủ, nhưng chỉ cần nàng muốn nhìn thì có thể biết hết mọi động thái bên ngoài.
Giang Xuyên lập tức cùng Tống Thừa Phong thi lễ rồi đứng lên phi thuyền.
Tuy rằng động phủ của bọn họ ở sườn núi, nhưng có thể đi nhờ miễn phí tội gì không đi.
Đêm đó, lần đầu tiên Giang Xuyên thưởng thức được hương vị của linh ngư.
Một câu, không hổ là thứ có giá trị trăm viên linh thạch, hương vị khiến Giang Xuyên ăn rồi hận không thể cầm cần câu lại đi ra bờ sông cả đêm câu thêm mấy con ăn cho đã.
Hai đời y cũng chưa từng ăn được cá ngon như thế.
Hơn nữa không chỉ ăn ngon, ăn xong cá này, cả người ấm áp, thậm chí pháp lực cũng tăng tiến một chút.
Đương nhiên, y còn có thu hoạch khác.
Trước khi ăn, Tống Thừa Phong đã gọi các đệ tử khác của Phiêu Miểu Phong đến và đưa cho Giang Xuyên một túi nhỏ.
Bên trong là tiền góp ăn cá của các sư huynh muội khác, không nhiều lắm, một người chỉ hai viên linh thạch, đây là quyết định của đại sư huynh Tống Thừa Phong, thể hiện chút thành ý, để mọi người ăn một cách thoải mái.
Nhưng đối với Giang Xuyên hiện giờ, tính cả mười viên linh thạch của Tống Thừa Phong, tổng cộng hai mươi hai viên linh thạch cũng coi như một số tiền khổng lồ.
Ít nhất trên người y vốn dĩ chỉ có sáu viên linh thạch hạ phẩm.
Bây giờ giá trị của y đột nhiên tăng vọt.
Hơn nữa, giá trị tài sản ròng tăng vọt đột ngột này thực sự là sự trợ giúp kịp thời cho Giang Xuyên.
Ban đầu, y dự định câu cá trước sơn môn, có mấy viên linh thạch, mua chút linh mễ gì đó cũng đủ rồi.
Nhưng hiện tại sư tôn bảo y tĩnh tu, không cho y xuống núi câu cá, vậy coi như phiền toái.
Y chắc chắn sẽ không từ bỏ câu cá.
Chưa nói đến vấn đề yêu thích, đây cũng là nền tảng để y tiến bộ!
May mà, trước đó sau khi sư tôn nói không cho y xuống núi câu cá, y lập tức nghĩ ra đối sách.