Phải Chăng Lương Duyên Rơi Bên Cửa? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-15 01:24:03
Lượt xem: 4,072
Đại phu rời đi, ta trả lại khế ước bán thân cho các nàng, chia số bạc tích góp được, để các nàng tự lo liệu.
Văn Triều từ ngày đi theo lão phu nhân, hơn một tháng cũng chưa về, cha mẹ thấy ta sốt ruột, liền nói muốn dẫn ta đến Hầu phủ bái phỏng, mang Văn Triều về.
Ta có chút do dự, nói với mẹ: "Mẹ, nếu Văn Triều trở về, con mới thấy không thể tin. Ngày đó hắn có thể đến bái đường thành thân với con, con đã rất thỏa mãn rồi."
Văn Triều dù sao cũng là Nhị công tử Hầu phủ, từ nhỏ áo cơm vô lo, lại là người lão phu nhân yêu thương nhất, sao bọn họ có thể để Văn Triều rời đi?
Còn có Đỗ Minh Tuyết, là chính thê Văn Triều dùng kiệu tám người khiêng cưới nàng vào cửa, hưu thư nào phải chuyện dễ dàng như vậy?
"Vậy con là hối hận khi gả cho Triều nhi sao?"
Ta lắc đầu: "Không hối hận."
Mẹ còn muốn để ta tranh thủ thêm chút nữa, nhưng bị ta từ chối.
Kỳ thật ta đã sớm lén đến trước cửa Hầu phủ dò la tin tức mấy lần rồi, Đại Phượng các nàng cũng hỏi thăm giúp ta không ít, nhưng tất cả mọi người đều không biết tin tức của Văn Triều.
Một đêm nọ, lòng ta bất an trằn trọc, trong đầu toàn là Văn Triều, mơ thấy hắn toàn thân đầy m.á.u cầu cứu, ta từ trong giấc mộng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, luôn có một loại dự cảm không lành.
Liền muốn đi Hầu phủ tìm Văn Triều, nói gì cũng phải gặp hắn một lần.
Chỉ là ta vừa nói rõ ý đồ đến với người gác cổng Hầu phủ, liền bị bọn họ đẩy ra ngoài: "Cút!"
Ta ngã ngồi trên đất, lòng bàn tay bị mảnh ngói trên đường cắt một đường lớn, m.á.u tươi đầm đìa, đau đến nỗi ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Đang lúc ta muốn đứng dậy, trước mặt đột nhiên xuất hiện một vị quý nhân mặc hoàng bào.
Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Mà vị quý nhân kia chỉ để ta đứng dậy, nói với ta: "Cô đợi hơn một tháng, rốt cục nàng cũng tới."
Ta khó hiểu, lại không dám ngẩng đầu nhìn vị quý nhân kia.
Có thể mặc hoàng bào, tự xưng là "cô," chỉ có thể là Thái tử điện hạ, dựa theo luật lệ, nếu như không được cho phép, thường dân không được nhìn thẳng dung nhan của con cháu hoàng tộc.
Ta không biết Thái tử vì sao lại ở chỗ này, mà Thái tử lại vô cùng bình tĩnh, nói với ta: "Không sao, ngẩng đầu lên đi, dù sao cũng là người một nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-chang-luong-duyen-roi-ben-cua/chuong-6.html.]
Người một nhà?
Ta trợn to mắt, vội vàng lui về sau một bước.
Thái tử thấy ta có lẽ đã nghĩ sai lệch, cười cười nói: "Vân Khai và cô là bạn chí cốt, tân nương của hắn, tự nhiên là người một nhà với cô."
Vân Khai là tự của Văn Triều.
"Điện hạ, Văn Triều nói như vậy với ngài? Vậy hắn có khỏe không?" Ta có chút lúng túng, nhưng rất nhanh liền bởi vì lo lắng cho Văn Triều mà tiêu tan.
Thái tử nhiều hứng thú nhìn ta: "Văn Triều? Hiện tại hắn gọi là Văn Triều sao?"
Thái tử nói xong liền cười đi về phía trước, ta luống cuống, sững sờ tại chỗ, vẫn là lão thái giám phía sau vội vàng kêu ta đi theo.
Không lâu sau, chúng ta đến một tiệm thuốc, để đại phu băng bó vết thương cho ta.
Thái tử ngồi ngay ngắn, mà ánh mắt ta lại nhìn quanh tiệm thuốc, vị đại phu này chính là đại phu cha mời hai lần trước, thật là có duyên.
Bất quá ta không để ý đến điều này, thực sự muốn biết tin tức của Văn Triều, còn có Thái tử vì sao nói đợi ta rất lâu rồi.
"Điện hạ, Văn Triều hiện tại - "
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Tẩu tẩu xem tiệm thuốc này thế nào?" Lời ta còn chưa nói hết đã bị Thái tử cắt ngang, chỉ có thể thuận theo lời Thái tử nói: "Rất tốt."
Thái tử lại nói: "Năm năm trước, Vân Khai đã nói với cô là hắn muốn cưới nàng, nhưng khi đó cô còn không bảo toàn được thân mình, thực sự là lực bất tòng tâm, bèn nói với Vân Khai nếu thật sự muốn cưới nữ tử mình yêu thương, cho dù nghĩ ra một ngàn cách cũng phải thử một lần, nàng đoán Vân Khai nghĩ ra cách gì?"
"Ta không biết."
"Vân Khai nói hắn không làm công tử Hầu phủ, cả đời này vĩnh viễn không làm quan, cũng muốn giống như Đào Chu Công và Thi Nương Tử làm một đôi thần tiên quyến lữ, không chỉ tiệm thuốc nàng nhìn thấy, cả con phố này đều là tiệm của Vân Khai, nói hắn phú khả địch quốc cũng không quá đáng. Võ tướng công và phu nhân vốn không nằm trong danh sách đại xá, là Vân Khai bỏ ra một nửa gia sản mới thêm được hai cái tên này vào danh sách xá miễn, tẩu tẩu có biết tâm ý của Vân Khai đối với người không?"
Nghe Thái tử nói như vậy, ta nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới Văn Triều lại vì ta làm nhiều như vậy.
Sĩ nông công thương, hắn lại vì ta mà vứt bỏ thân phận công tử Hầu phủ, chọn con đường buôn bán.
"Cho nên cô vừa rồi mới nói ở cửa Hầu phủ chờ nàng lâu như vậy, chính là muốn xem thử tẩu tẩu khi nào thì tới cửa đón Vân Khai về nhà."
Thái tử thấy vết thương của ta đã được băng bó xong liền đứng dậy rời đi, nói với ta: "Đi thôi, đi Hầu phủ."