PHAI ĐAN THANH - Chương 13.2
Cập nhật lúc: 2024-05-29 21:44:29
Lượt xem: 2,412
Sau đó ta quay về bên cạnh Tiêu Cảnh Sách, lạnh lùng nói, "Quản gia, tiễn khách."
Giấc mộng đánh hai người này của ta cuối cùng đã thành hiện thực tại thời khắc này.
Ta nghĩ bọn họ vì leo lên thuyền của Tam Hoàng tử mà quá kiêu ngạo, dám đến địa bàn của Tiêu Cảnh Sách để thị uy.
Vệ Vân Lãng mắng chửi lầm bầm và Dao Thanh Uyển lệ rơi đầy mặt, cứ thế bị mời ra ngoài.
Tiêu Cảnh Sách nhìn ta một lúc, bỗng nhiên bật cười: "Phu nhân thật oai phong."
Sau đó về phòng, chàng nói với ta một chuyện.
Chức vị Bình Dương Vương của chàng, là thừa kế từ mẫu thân đã mất.
Mười năm trước, Bình Dương Vương phủ ở kinh thành rất nổi bật, rất được thánh ân, chính là vì đội Bình Dương quân gồm hai vạn người đó.
"Bình Dương quân là đội quân mẫu thân ta đã dẫn dắt trong nhiều năm chinh chiến, sau khi bà qua đời, ta lại bị trúng độc kỳ lạ, ngày càng suy yếu, kinh thành không có ai có thể thống lĩnh đội quân này, đội quân liền do các tướng cũ của mẫu thân ta dẫn dắt, tiến về phía bắc, đóng quân ở Vạn Việt Quan.
Chỉ là ông ấy năm xưa theo mẫu thân ta chinh chiến khắp nơi, vết thương cũ lặp đi lặp lại không khỏi."
"Cho đến nửa tháng trước, các tướng cũ của mẫu thân ta qua đời, lại vì đông đến, thời tiết lạnh lẽo, tin tức kỵ binh Bắc Khương liên tục xâm phạm biên giới truyền về kinh thành."
"Nửa tháng trước?" Ta không thể không hỏi, "Chẳng phải chính là ngày hai sát thủ đến ám sát?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-dan-thanh/chuong-13-2.html.]
"Phu nhân thông minh. Một phần binh quyền đã rời khỏi tay quá lâu, những kẻ nhòm ngó vị trí đó, có chút không thể chờ được nữa."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không hiểu hỏi: "Nhưng tại sao bao nhiêu năm nay, Thánh Thượng không cưỡng ép thu hồi hổ phù?"
"Vì ngài và mẫu thân ta... từng có ước định."
Tiêu Cảnh Sách vừa ho vừa nói với ta, mẫu thân chàng năm xưa dẫn binh lập nhiều chiến công hiển hách, được phong làm Bình Dương Vương, đồng thời có thêm một đạo chỉ dụ, hứa hẹn mười năm sau, chỉ cần Bình Dương Vương vẫn còn sống trên đời, sẽ không cưỡng ép thu hồi binh quyền.
"Mười năm đã đến, thái tử chưa định, ai cũng muốn nắm giữ quân bài lớn này trong tay."
Nếu năm xưa Tiêu Cảnh Sách không bị trúng độc, với tài năng xuất chúng của chàng, danh tiếng và quyền lực của Bình ương Vương phủ sẽ không suy tàn đến thế.
Hơn nữa, không chỉ Tiêu Cảnh Sách bị trúng độc, cái c.h.ế.t của vị Bình Dương Vương trước, mẫu thân của Tiêu Cảnh Sách, cũng rất đáng ngờ.
Nghĩ đến đây, ta không thể không hỏi.
Tiêu Cảnh Sách thấp giọng nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
"Nếu không phải mẫu thân ta quyết đoán, chớ nói Bình Dương Vương phủ, ngay cả tính mạng của ta, cũng chưa chắc giữ được."
Vài lời ngắn gọn, đủ khiến người nghe phải kinh hãi.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, ta nhìn Tiêu Cảnh Sách trước mặt, trong đôi mắt sáng rực như sao của chàng, phản chiếu ánh hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, đèn lồng dưới hành lang, và ngọn nến trong phòng.
Ánh sáng lấp lánh, sáng tối không đều, gần như khiến lòng người mê mẩn.