Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phải Gọi Là Anh - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:39:46
Lượt xem: 4,890

Người sau lưng búng trán tôi:

“Đúng thế.”

“Thế nên bây giờ, em đã nghĩ kĩ chưa?”

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, kéo Phó Yến đến nơi không có người.

Sau đó, kiễng chân lên hôn môi anh.

“Nghĩ kĩ rồi, dù sao anh cũng đã theo đuổi em lâu như thế rồi, vậy em sẽ miễn cưỡng yêu anh đi.”

Mắt Phó Yến lóe lên, ôm chặt lấy eo tôi, nụ hôn nặng nề rơi xuống.

Tôi vội vàng đẩy anh ra, nhưng anh vẫn đứng đó không lay động.

“Sẽ bị nhìn thấy đó.”

“Bây giờ không có ai.”

 

Sau khi yêu Phó Yến, anh vô cùng dính người, sẽ mách với tôi tình hình của Chu Lập Trạch.

“Anh nói, Tần Vân muốn ly hôn với chú nhỏ sao?”

Mới kết hôn được bao lâu chứ.

Phó Yến ôm tôi, gật đầu.

“Ai có thể nghĩ ra, anh ấy chỉ là công cụ mà Tần Vân dùng để khiêu khích chồng cô ta, bây giờ chồng người ta theo đuổi lại, Tần Vân tất nhiên là muốn ly hôn trở về.”

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy sốc.

“Bọn họ không phải là mối tình đầu của nhau hay sao?”

Phó Yến nắm lấy tay tôi, không nói tiếp.

“Vậy, chú nhỏ thế nào?”

“Chu Lập Trạch cũng không muốn ồn ào đến mức khó coi, đồng ý ly hôn, nhưng bị chơi đùa như vậy cũng không vui, dùng chút thủ đoạn, khiến Tần Vân sảy thai rồi.

Tôi lại lần nữa bị sốc.

Sự kinh ngạc này, duy trì mãi cho đến khi Chu Lập Trạch đến trường tìm tôi.

Lúc đó, sắc mặt anh tiều tụy, trong mắt toàn là tơ đỏ.

“Chú nhỏ.”

Tôi đứng cách một khoảng gọi.

Chu Lập Trạch mở miệng, bước chân về phía trước.

Tôi nhẫn nhịn, kiềm chế không lùi lại.

Chú ấy đến trước mặt tôi, vẫn như thường ngày nói:”Ở trường thế nào, có chỗ nào không thích ứng được không?”

“Cháu rất tốt.”

Tôi cúi đầu xuống không nhìn chú.

Bỗng, chú ấy nắm lấy vai tôi:”Tiểu Phù, cháu vẫn còn trách chú, phải không?”

“Thật xin lỗi, lúc đó chú không biết việc rút vốn sẽ dẫn đến…”

Tôi ngắt lời chú:”Cháu biết, chú không phải là cố ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-goi-la-anh/chuong-12.html.]

Ánh mắt Chu Lâp Trạch mang theo vẻ hy vọng: “Tiểu Phù, bây giờ chú nhỏ chỉ có mình cháu thôi.”

Tôi hít sâu một hơi, gạt tay của chú ra.

“Nhưng mà chú nhỏ à, cháu không phải chỉ có chú.”

“Cái gì?”

Ở một nơi không xa, Phó Yến vẫy tay về phía tôi: “Em yêu.”

Giây phút nhìn thấy Phó Yến, toàn thân Chu Lập Trạch như bị hút cạn m.á.u vậy, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch.

“Hai người…”

Cơ thể chú loạng choạng.

Tôi lùi về sau hai bước: "Chú nhỏ, cháu đã lớn rồi, chuyện của bản thân cháu có thể giải quyết.”

Trong mặt Chu Lập Trạch hiện vẻ khẩn trương: “Tiểu Phù…”

Tôi ngắt lời: “Vì thế, chú chuyển hộ khẩu của cháu ra đi, cháu nên mang họ Giang.”

Tôi không nên mang họ Chu, từ lúc bắt đầu đến giờ, đều không nên.

Cuối cùng Chu Lập Trạch không chịu nổi, ngã trên đất, ngẩng đầu bất lực nhìn tôi.

“Ngay cả cháu cũng muốn rời khỏi chú sao?”

Tôi không nói gì, chỉ quay người lại, từng bước đi về phía Phó Yến.

Chuyện sau này, Phó Yến nói lại với tôi.

Chuyện tách hộ khẩu, sửa họ đều rất thuận lợi.

Hôm cầm trên tay cuốn hộ khẩu mới, Phó Yến nhìn tên của tôi.

“Giang Ánh Phù.”

Tôi nhìn anh: “Làm gì?”

Anh cười thần bí, sau đó cất cuốn sổ hộ khẩu ngay trước mặt tôi .

Sau đó, tôi nghe được tin Tần Vân lại quay lại, muốn tái hôn với Chu Lập Trạch, hình như còn nắm được sơ hở gì của anh, hai người vẫn luôn cãi nhau.

Tôi sụt sùi: “Tình đầu ngày xưa giờ trở thành kẻ thù.”

Phó Yến phụ thêm vào: “Kẻ ác tự có kẻ ác trị đi.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi quay lại nhìn anh: “Người ta đều nói, không phải người một nhà không đi vào một cửa, trước đây anh và Chu Lập Trạch…”

Phó Yến lập tức giơ tay lên kêu oan: “Anh tuyệt đối không phải loại người như vậy, anh cũng không ngờ… anh ta sẽ trở nên như vậy.”

Anh hôn tôi: “Em yêu, anh không phải Chu Lập Trạch, em cũng không phải Tần Vân, chúng ta vĩnh viễn sẽ không như bọn họ.”

“Em không tin, chờ anh thể hiện đã .”

“Ừ, được.”

Nói xong, anh đè tôi xuống giường.

Ngoài cửa sắc trời tối đen, trong phòng sắc xuân kiều diễm.

 

Hoàn.

 

Loading...