Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHẢI LÒNG MỘT HOẠN QUAN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-03 15:42:25
Lượt xem: 755

1.

 

 

Vào ngày thất đầu của Bùi Diêm, sân sau của phủ tướng quân tướng quân bị ngập lụt. 

 

 

Vô số tiền giấy bay lên theo gió đông biến mất trong ánh lửa. 

 

 

Hạ Cảnh Xuyên bị ta hạ dược không thể di chuyển, nhìn ngọn lửa đang đến gần hoảng sợ. 

 

 

"Vân Nương, xin cho ta thuốc giải! Ta là một tướng quân có công lớn, nếu ta c.h.ế.t thì dân chúng sẽ ra sao?" 

 

 

Ta một chân đá vào tim hắn chế nhạo: "Tướng quân? Có tướng quân nào như ngươi lại chứa chấp kẻ phản bội không?" 

 

 

"Nửa tháng trước, thừa tướng Liễu Thân phản quốc thông đồng với địch, bằng chứng đã được trình lên thánh thượng. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Mà người trong lòng của Hạ Cảnh Xuyên là Liễu Nhược Uyển là nữ nhi của thừa tướng.

 

Để bảo vệ người trong lòng của mình khỏi bị liên lụy tru di cửu tộc, Hạ Cảnh Xuyên không có lương tâm đã bắt cóc ta buộc Bùi Diêm phải nhận tội trước Thánh Thượng, nói rằng hắn đã gài bẫy thừa tướng. 

 

Ta tưởng Bùi Diêm sẽ không đồng ý. 

 

Suy cho cùng, trong nửa năm ở bên hắn, ta chưa bao giờ che giấu sự ghê tởm của mình đối với việc hắn là một thái giám. Không ngờ, Bùi Diêm lại đồng ý không chút do dự

 

Hắn nói.

 

“Chỉ cần ngươi không động vào Vân Nương, muốn ta làm gì cũng được.” 

 

Bị giam mấy ngày, hắn bị tra tấn mà chết. 

 

Ngự sử thông báo cho ta nói rằng trước khi c.h.ế.t hắn vẫn gọi tên ta. 

 

Chỉ khi đó ta mới nhận ra rằng Bùi Diêm yêu ta đến tận xương tủy. 

 

Tôi đã cô phụ hắn. 

 

Vì thế bây giờ ta vì hắn mà trả thù.

 

Ta phớt lờ lời cầu xin tha thứ của Hạ Cảnh Xuyên, từ gầm giường túm lấy tứ chi của Liễu Nhược Uyển kéo ra. 

 

Cười điên cuồng.

 

"Nhìn xem! Hạ Cảnh Xuyên, ta ngay cả người trong lòng của ngươi cũng không buông ra!” 

 

"Giống như ngươi lúc trước..." 

 

“Không chịu buông tha Bùi Diêm."

 

Ngọn lửa ấm áp đã l.i.ế.m vào quần áo của ba người chúng ta. 

 

Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển gầm lên đau đớn. 

 

Như không nhận thấy đau đớn, ta lấy ra lá thư mà Bùi Diêm nhờ người mang đến cho ta. 

 

Ở trên chỉ có vài câu thôi. 

 

"Vân nương, ta đã giúp ngươi cởi bỏ nô tịch.”

 

"Từ nay về sau, núi cao đường xa, thứ cho Bùi mỗ không thể đưa tiễn." 

 

 

Ta ngẩng đầu, nhìn lên xà nhà sắp rơi xuống mà nước mắt lưng tròng mỉm cười. 

 

Bùi Diêm, đợi ta trên đường xuống hoàng tuyền. Ngươi không thể đến tiễn ta được, ta sẽ đi gặp ngươi.

 

2.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, một đàn vịt quýt lớn màu đỏ hiện ra trong tầm mắt. 

 

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên. 

 

Chữ hỉ đỏ chót bên cửa sổ, ngọn nến cưới cháy dở trong phòng, đống bừa bộn trên sàn nhà… 

 

Tất cả đều nói lên. 

 

Ta được sống lại 

 

Sống lại vào đêm tân hôn với Bùi Diêm. 

 

Đó cũng là ngày thứ mười ba ta bị Hạ Cảnh Xuyên bỏ rơi.

 

3.

 

Ở kiếp trước, ta là nha hoàn thân cận của Hạ Cảnh Xuyên hơn mười năm, ta đã hầu hạ hắn từ một tên con vợ lẽ, cha không không thương, mẹ không yêu, đến Hạ tiểu tướng quân được mọi người kính trọng, nhìn hắn lần lượt lập công danh nhịn không được động tâm.

 

Ta tưởng mình đã che giấu tâm tư thiếu nữ của mình, nhưng không biết rằng Hạ Cảnh Xuyên đã nhìn thấu tâm tư ta từ sớm. 

 

Hắn bắt đầu cố tình chạm vào đầu ngón tay ta khi nhận trà; hắn sẽ mang cho ta những món đặc sản bên ngoài khi đi chiến đấu về; khi say sưa cùng bạn bè đi du ngoạn trên hồ, hắn sẽ trìu mến tựa vào vai ta gọi ta là “Vân Nương”

 

Hắn thậm chí còn mời ta đi chùa vào dịp Lễ hội đèn lồng, và lén lút khôn ta hi không có ai xung quanh…

 

Loại ái muội kích này làm ta bị hãm sâu vào đó. 

 

Đến mức mọi người xung quanh đều thấy rằng hắn đối xử với ta rất khác. 

 

Những người hầu trong phủ đều nói: “Ta sợ con gái nhà họ Lâm sẽ cởi bỏ nô tịch trở thành chủ nhân.” 

 

Ta cũng hỏi Hạ Cảnh Xuyên khi hắn cởi vạt áo của ta, liệu hắn có cưới ta không. 

 

Động tác của hắn chợt cứng đờ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-long-mot-hoan-quan/chuong-1.html.]

Có một cảm xúc không thể hiểu nổi lóe lên trong mắt khiến ta vô thức quay mặt đi. 

 

“Khi nào ta trở thành Trấn quốc đại tướng quân, ta sẽ…” hắn dừng lại, “Ta sẽ cưới nàng.” 

 

Ta cắn môi nói: “Vậy có thể đợi đến ngày chúng ta thành hôn rồi mới động phòng không?” 

 

Hạ Cảnh Xuyên nhíu mày một lát: "Ý nàng là gì? nàng không tin ta." 

 

Ta cuốn quýt nói không.

 

Hắn lại ôm ta vào lòng nói bằng giọng dịu dàng: "Ta nhất định sẽ cưới nàng. Nàng không muốn cưới ta sao?" 

 

Ta ngượng ngùng rúc vào vòng tay hắn gật đầu. 

 

Tay hắn lại lần nữa thò vào cổ áo ta.

 

"Bây giờ, đừng ngăn cản ta, được không?” 

 

"Chúng ta chỉ là động phòng trước mà thôi, nàng không cần phải sợ hãi." 

 

Ta do dự một lúc muốn từ chối. 

 

Hạ Cảnh Xuyên lại tức giận nghi ngờ ta không thực sự thích hắn. 

 

Ta chỉ có thể buông tay hắn ra để mặc hắn làm loạn. 

 

Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, đánh mạnh vào những bông hải đường mỏng manh. 

 

Ta không khỏi mơ mộng về ngày Hạ Cảnh Xuyên cưới ta sẽ như thế nào. 

 

Cho đến ngày tổ chức yến tiệc trong cung, Liễu Nhược Uyển, con gái của thừa tướng, đã đọc câu “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, nghi là ngân hà lạc cửu thiên”, được các quan văn có mặt hết lời khen ngợi. 

 

Hạ Cảnh Xuyên, người một lòng nghiên cứu binh pháp, luôn không thích những quan văn, cũng không thể hiểu được ý nghĩa bài thơ của Liễu Nhược Uyển. 

 

Nhưng hắn vẫn để mắt đến Liễu Nhược Uyển, người đàng hoàng, hào phóng cách đó không xa. 

 

Hắn thậm chí còn không nhận ra rằng quả nho trên tay đã rơi xuống đất. 

 

Đúng vậy.

 

Hắn yêu Liễu Nhược Uyển ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

 

Để nói thêm vài lời với người yêu, hắn ném ta ra sau ngự hoa viên, người chưa từng vào hoàng cung, rồi bước nhanh về hướng người trong lòng đã rời đi. 

 

Ta trong lòng run sợ tìm đường, sợ đụng phải đại nhân nào đang giải sầu ở đây.

 

Nhưng vì trời tối và không quen với địa hình nên ta bước hụt chân suýt rơi xuống một hồ nước nhỏ gần đó. 

 

May mắn thay, vào thời điểm quan trọng, có người nắm lấy cánh tay ta. 

 

“Nô tỳ cảm tạ đại nhân.” 

 

Ta vội vàng hành lễ nói lời cảm ta, nhưng giật mình khi nhìn rõ mặt người kia. 

 

Là thái giám bên cạnh hoàng thương - Bùi Diêm. 

 

Nghe nói hắn tính tình kỳ quái, luôn luôn một sắc mặt, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. 

 

Tuy nhiên, hoàng đế lại trọng dụng hắn, thậm chí còn cho phép hắn phê duyệt tấu chương không cần báo cáo. 

 

Dù các triều thần bên dưới có buộc tội Bùi Diêm là hoạn quan, hoàng thượng vẫn giả vờ như không nghe thấy. 

 

Hạ Cảnh Xuyên thường xuyên mắng mỏ hắn trước mặt ta.

 

Cho nên ta cũng ngày càng chán ghét Bùi Diêm. 

 

Lần gặp mặt này, trong tiềm thức ta hơi cau mày. 

 

Nhưng hắn ta nhanh chóng phản ứng vội vàng cúi đầu. 

 

Bùi Diêm không nói một lời, chỉ đưa cho ta chiếc đèn lồng trong tay. 

 

Ta vô thức lùi lại từ chối. 

 

Bàn tay cầm cột đèn của hắn lập tức siết chặt. 

 

Nhưng hắn vẫn rút tay lại, quay người đi về một hướng, trên mặt không biểu tình ném xuống một câu. 

 

"Đuổi kịp, ta đưa ngươi đi ra ngoài." 

 

Ta do dự một chút, nhưng vẫn đi theo. 

 

Trong khi đó, hắn bước đi rất chậm. 

 

chậm đến mức thiếu chút nữa ta đem giày của hắn giẫm xuống dưới. 

 

Bùi Diêm loạng choạng một bước, quay đầu lại nhìn ta. 

 

Ta không biết liệu đó có phải là ảo giác của ta không. 

 

Khóe miệng hắn dường như cong lên. 

 

Trước khi ta kịp nhận ra liệu hắn có đang mỉm cười hay không, hắn đã lùi lại một bước đứng cạnh ta. 

 

Cùng ta vai sát vai. 

 

Chỉ là...hắn quá cao. 

 

Vai hắn cao hơn ta nửa cái đầu. 

 

“Như vậy, ngươi sẽ không giẫm lên nữa”hắn nói. 

 

Ta đi bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn bóng dáng của hắn theo đèn lồng đong đưa mà lắc lư. 

 

Một từ vô tình xuất hiện trong đầu tôi. 

 

Có vẻ như...hắn không đến nỗi chán ghét đến vậy.

Loading...