PHẤN ĐẤU VÌ MÌNH KHÔNG PHẢI TỐT HƠN SAO? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:43:34
Lượt xem: 1,832
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển vào Thanh Hoa, chị họ quỳ xuống trước mặt tôi, tay ôm lấy bụng, nói rằng mình mang thai con của bạn trai tôi, cầu xin tôi buông tha cho bọn họ.
Tôi cười đến méo cả miệng.
Bản thân còn lo không biết làm sao để hủy hôn với tên tra nam này đây!
Tốt nghiệp trường đại học danh giá, kế thừa khối tài sản lớn, trở thành nữ đại gia tỷ đô không tuyệt hơn sao?
Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tôi mà thôi!
1.
Sau khi qua đời vì lao lực quá độ, tôi trọng sinh rồi.
Vừa mở mắt ra, đã chạm ngay vào ánh nhìn đáng thương của ai kia.
Chị họ Tô Nhược, đang mặc một chiếc váy trắng giản dị, tay kéo vali lớn, đứng ngay trước cửa nhà tôi.
Thời điểm này vào khoảng một tháng trước kỳ thi đại học.
Chị họ học năm ba, lấy cớ nhà tôi gần trường rồi dọn đến ở nhờ.
“Nhược Nhược, sao cháu không nói trước với chú một tiếng để chú đến đón?”
Ba gạt tôi sang một bên, kéo Tô Nhược vào nhà, rồi… cho cô ta đến ở trong phòng của tôi.
Tôi xoa xoa cánh tay vừa bị ba đẩy đau, nheo mắt lại.
Kiếp trước tôi đã làm gì ấy nhỉ?
Ký ức đau lòng lập tức ùa về, khi đó tôi vì lòng tự tôn mà không chịu nhường phòng, cãi nhau với ba một trận rồi bị tát một cái.
Vì chuyện này mà mẹ tôi nổi giận với ba, tình cảm vốn đã mong manh giữa hai người càng thêm rạn nứt.
Không chỉ vậy, sau đó Tô Nhược và bạn trai tôi, Trương Sở Dương, dần dần trở nên thân mật.
Tôi không cam lòng khi thấy Tô Nhược giành lấy mọi thứ của mình, bỏ bê chuyện học hành, chỉ nghĩ cách đuổi Tô Nhược ra khỏi nhà, tách xa cô ta và bạn trai tôi.
Vì vậy, tôi, một học sinh từ đến lớn bằng khen đếm không xuể, lần thi đại học lần đó lại thi không đạt, chỉ đủ đậu vào trường cao đẳng.
Sau đó, ba mẹ tôi ly hôn, tôi đi theo ba.
Tô Nhược lên kế hoạch hãm hại tôi, nói tôi đẩy cô ta ngã xuống cầu thang, và tôi bị ba đuổi ra khỏi nhà.
Cô ta nhận 10 triệu tiền cưới của ba tôi rồi kết hôn với Trương Sở Dương, người có gia thế tương xứng.
Còn tôi sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được công việc phù hợp, phải vào nhà máy lao động, rồi lao lực đến đột tử…
2.
Trọng sinh trở lại, tôi chủ động nhường phòng, chuyển lên tầng ba ở gác xép.
Không phải vì sợ, mà là tôi muốn nắm bắt cơ hội ở lần thi đại học này.
Trải nghiệm kiếp trước khiến tôi hiểu rằng, khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới là điều quan trọng nhất.
Tầng ba chỉ có một mình tôi ở, vô cùng yên tĩnh.
Ngày nào tôi cũng học đến tận khuya.
Mọi cuộc gặp gỡ của Tô Nhược và Trương Sở Dương, tôi đều giả vờ như không biết.
Cuối cùng, kỳ thi đại học kết thúc, tôi đạt được số điểm cao đến mức cả Thanh Hoa và Bắc Đại đều tranh nhau tuyển sinh.
Mà Thanh Hoa, chính là lựa chọn của tôi.
Đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa, tôi mới có thể thả lỏng đôi chút.
Mở cửa sổ gác xép, thở phào một hơi.
Bây giờ đã đến lúc phải tính sổ mọi chuyện giữa tôi, Tô Nhược, Trương Sở Dương và ba rồi!
3.
Khi xuống lầu, tôi vừa vặn nhìn thấy Tô Nhược đang tựa vào người Trương Sở Dương, mỉm cười ngượng ngùng.
Thấy tôi, Trương Sở Dương lập tức đẩy Tô Nhược ra, bước về phía tôi:
“Hân Hân, cuối cùng em cũng xuống rồi. Dạo này em bận học không quan tâm đến anh, giờ nhất định phải bù đắp cho anh đó.”
Nói rồi, Trương Sở Dương định nắm lấy tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dau-vi-minh-khong-phai-tot-hon-sao/chuong-1.html.]
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta:
“Nhưng tôi thấy… hình như anh đã có người khác ở bên rồi.”
Tôi đầy ẩn ý nhìn về phía Tô Nhược.
Trương Sở Dương thoáng chút lúng túng, nhưng rồi nhanh chóng làm bộ bình thản:
“Hân Hân, em nghĩ gì vậy! Anh thân thiết với Tô Nhược chỉ vì cô ấy là chị họ của em thôi.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lời lẽ lạnh nhạt của anh ta khiến sắc mặt Tô Nhược tái nhợt.
Còn tôi thì nhếch môi thích thú.
Tôi và Trương Sở Dương vốn là hôn nhân do gia đình sắp đặt, là hôn ước từ khi còn nhỏ.
Kiếp trước tôi luôn coi Trương Sở Dương là chồng tương lai, đến khi anh ta bị Tô Nhược cướp đi, tôi mới không thể chấp nhận nổi.
Ở kiếp trước tại thời điểm này, vì tôi cố sức ngăn cản, khiến Trương Sở Dương và Tô Nhược yêu nhau sâu đậm.
Còn bây giờ, có lẽ vì không còn tôi làm “chất xúc tác,” nên hiện tại Trương Sở Dương vẫn lén lút qua lại với Tô Nhược sau lưng tôi.
Hợp tác diễn cùng Trương Sở Dương đương nhiên sẽ khiến Tô Nhược khó chịu.
Nhưng, điều đó lại khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm!
Làm thế nào để nhanh chóng hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Trương Sở Dương đây nhỉ?
Suy nghĩ một lát, tôi nảy ra một ý nghĩ.
Ánh mắt tôi “đong đầy tình cảm” nhìn Trương Sở Dương:
“Dù sao sớm muộn gì em cũng sẽ lấy anh, hay là chúng ta kết hôn đi?”
4.
“Kết hôn?!”
Tô Nhược là người đầu tiên thốt lên đầy kinh ngạc.
“Sao vậy, chị họ không đồng ý à? Hay là chị muốn thay tôi gả cho Sở Dương?”
Lời nói đánh trúng tim đen khiến đôi môi Tô Nhược run rẩy, không biết nên tiếp tục thế nào.
Sắc mặt Trương Sở Dương cũng thoáng chút xấu hổ.
Rõ ràng anh ta còn chưa hưởng thụ đủ cái thú vui “một chân đạp hai thuyền.”
Tôi cũng tiện đà thêm dầu vào lửa: “Sở Dương, em thi đỗ Thanh Hoa rồi. Nếu dì biết tin này, nhất định sẽ rất vui.”
“Em đỗ Thanh Hoa thật sao?” Đôi mắt Trương Sở Dương sáng rực.
Thấy tôi gật đầu, anh ta mừng rỡ ra mặt: “Em chịu khó đợi chút nhé, anh sẽ về báo ngay cho mẹ.”
Nhà họ Trương vốn làm giàu từ kinh doanh than mỏ, tuy ngành này hiện tại không còn phát triển mạnh, nhưng cơ ngơi vững chắc kia vẫn còn đấy và dùng để đầu tư vào một số ngành khác.
Tuy nhà họ có tiền, nhưng chẳng có ai học hành thành đạt.
Người có trình độ học vấn cao nhất nhà họ là Trương Sở Dương.
Anh ta lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng chỉ tốt nghiệp cấp ba và không học tiếp đại học mà đi làm luôn.
Vì thế, nhà họ Trương thường bị đàm tiếu sau lưng là một gia đình phú nhị đại, không có cốt cách thượng lưu.
Càng thiếu thốn thứ gì, họ lại càng thích khoe khoang thứ đó.
Mẹ Trương đi đâu cũng khoe tôi học giỏi, giờ tôi đỗ vào Thanh Hoa, bà ấy chắc chắn càng muốn tôi sớm gả vào nhà họ.
Ngay khi Trương Sở Dương vừa rời khỏi, Tô Nhược không kìm được, ôm bụng quỳ xuống trước mặt tôi:
“Hân Hân, chị xin lỗi. Chị… chị đã mang thai đứa con của Trương Sở Dương rồi.”
“Tôi biết.”
Dù sao thì chiếc “áo mưa” của Trương Sở Dương và Tô Nhược là do tôi cố tình dùng kim chọc thủng từ trước.
Lời nói chắc nịch của tôi làm Tô Nhược ngừng khóc:
“Sao em biết?”
Tôi khẽ cong môi, chẳng nói gì thêm, chỉ xoay người bước lên lầu.
Xem ra chiều nay sẽ có một trận chiến lớn đây, tôi cần phải nghỉ ngơi để dưỡng sức.