PHẤN ĐẤU VÌ MÌNH KHÔNG PHẢI TỐT HƠN SAO? - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:44:13
Lượt xem: 2,341
Xe cứu thương vừa đi không bao lâu, mẹ tôi đã trở về.
Mẹ mặc trên người một bộ đồ công sở ôm sát, tóc búi lên, dù đã ngoài bốn mươi, nơi đuôi mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng vẫn còn rất phong độ.
Mái tóc mẹ hơi rối, hiển nhiên là đã vội vã trở về:
“Hân Hân, mẹ Trương nói có chuyện xảy ra, rốt cuộc là đã có chuyện gì?” Bận rộn cả ngày với công việc, giọng mẹ có chút lạnh lùng, nhưng trong mắt lại đầy ắp sự lo lắng.
Tiếc thay, sự quan tâm này, kiếp trước tôi không hề nhận thấy.
Khi đó, tôi chưa từng nghĩ rằng, liệu mẹ có vì tôi mà làm việc chăm chỉ như thế, luôn nghĩ rằng bà chỉ biết lao đầu vào công việc để kiếm tiền, chẳng hề yêu thương tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi từ nhỏ đã nổi loạn, rất thích chống đối mẹ.
Thậm chí khi mẹ bỏ tập đoàn Tô thị, ly hôn với ba, điều kiện duy nhất là đưa tôi đi, tôi vì không cam tâm thua Tô Nhược, mà kiên quyết lựa chọn ở lại cùng ba.
Cuối cùng, mẹ tôi thất vọng đến nỗi không mang theo gì, ra đi trắng tay, bay sang nước ngoài.
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi không kìm được mà cay xè:
“Mẹ.” Tôi nhào vào lòng bà, ôm chặt lấy, “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
9.
Kiếp trước tôi và mẹ hiếm có dịp thân thiết với nhau.
Từ khi sống lại, chúng tôi gần gũi hơn.
Tuy nhiên so với những cặp mẹ con thông thường, giữa chúng tôi vẫn có chút khoảng cách.
Cơ thể mẹ thoáng cứng lại, sau đó dần thả lỏng, không thuần thục vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Hân Hân, con có phải đã chịu ấm ức gì không?”
“Dạ.” Tôi gật đầu, kể lại cho bà nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay.
“Trương Sở Dương và Tô Nhược dám lén lút qua lại với nhau, bọn họ còn có con chung đó mẹ.”
“Thật quá đáng!” Mẹ tôi tức giận, “Mẹ phải đi tìm họ tính sổ, hôm nay nhà họ Trương cùng với bên họ hàng đó, nhất định phải cho mẹ một lời giải thích!”
Nói xong, mẹ kéo tôi ra ngoài.
Bà lái xe đưa tôi thẳng tới bệnh viện.
Khi chúng tôi đến nơi, Tô Nhược đang nằm yếu ớt trên giường bệnh.
Ba mẹ Trương, Trương Sở Dương và ba tôi đều có mặt trong phòng.
Ba người kia vẻ mặt khó coi, chỉ có ba tôi là quan tâm hỏi han Tô Nhược:
“Nhược Nhược, có đau không? Có đói không? Nếu khó chịu cứ nói với chú!”
“Con của tôi…” Tô Nhược sờ bụng mình, nước mắt lăn dài.
Giọng ba tôi càng trở nên dịu dàng: “Không sao rồi, hiện giờ chỉ cần dưỡng sức, những chuyện khác không cần lo.”
“Cảm ơn chú.”
“Hừ!” Mẹ tôi không thể chịu nổi nữa, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cất giọng châm chọc, “Ông đối với Hân Hân đâu có chu đáo như vậy, ai không biết còn tưởng rằng Tô Nhược không phải là cháu gái ông, mà là con riêng của ông đấy!”
10.
Mẹ tôi tâm linh tương thông với tôi, nói ra hết những gì tôi muốn nói.
Quả nhiên, ba cũng nổi giận bừng bừng.
Không có tài cán gì trong sự nghiệp, nhưng ông ta giỏi nhất là phát cáu với mẹ tôi:
“Trịnh Vận Như, bà nói bậy bạ gì đấy?”
Tôi đã thấy cảnh ba mình thế này vô số lần.
Chỉ là lần này, tôi bắt gặp trên gương mặt ông một chút… chột dạ, thứ mà trước đây tôi chưa bao từng nhìn được.
Tôi nhìn ba mình, lại nhìn sang Tô Nhược nằm trên giường.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu…
“Tôi nói bậy sao? Tô Nhược dám cướp vị hôn phu của Hân Hân, không biết xấu hổ mà ông còn bao che cho nó, ông có xem mẹ con tôi ra gì không?”
“Tô Nhược chỉ là còn trẻ, chưa hiểu chuyện, với lại con bé đâu phải người ngoài, là cháu gái tôi mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dau-vi-minh-khong-phai-tot-hon-sao/chuong-3.html.]
Thấy hai người chuẩn bị bùng nổ một trận cãi vã lớn, tôi vội vàng kéo tay mẹ: “Mẹ.”
Mẹ tôi hồi thần, hít một hơi thật sâu, tạm nhịn xuống cơn giận với ba, quay sang nhìn Ba mẹ Trương.
Ba mẹ Trương vốn đang xem kịch, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Thông gia, cái đó…”
“Đừng gọi tôi là thông gia, nếu con trai nhà các người không biết liêm sỉ, hôn sự này coi như bỏ đi!”
Ba mẹ Trương còn chưa kịp phản ứng, ba tôi đã hấp tấp lên tiếng: “Bỏ thì tiếc lắm, hay để Tô Nhược thay thế Y Hân gả cho Sở Dương nhé?”
“Không được!” Mẹ Trương trợn mắt, “Y Hân đỗ vào Thanh Hoa, còn Tô Nhược thì sao? Học cái trường đại học không ra gì, lại còn từ nông thôn lên, nhà họ Trương chúng tôi không thèm kiểu con dâu như vậy.”
“Theo tôi thấy, cứ để Tô Nhược bỏ cái thai, cút về quê, coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
“Chẳng lẽ lại để một tiện nhân như vậy ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà chúng ta, đúng không, thông gia?” Mẹ Trương nhìn sang mẹ tôi.
Mẹ nhìn thoáng qua gương mặt lạnh băng của ba tôi.
Bà vỗ nhẹ tay tôi trấn an, sau đó từ tốn đáp: “Cũng không phải là không được.”
11.
Thấy mẹ tôi gật đầu, mẹ Trương thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tôi sẽ bảo bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật phá thai.” Nói xong, mẹ Trương liền đi sắp xếp.
Người đang nằm trên giường bệnh, giọng nói còn yếu ớt, bỗng nhanh thoăn thoắt nhảy xuống giường, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Trương Sở Dương: “Sở Dương, anh thật sự nhẫn tâm với em sao? Hu hu hu…”
Cô ta khóc như lê hoa đái vũ(*).
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Trương Sở Dương lộ vẻ khó xử.
Thấy vậy, mẹ Trương nổi giận: “Hồ ly tinh, đừng động vào con trai ta!” Nói rồi, bà định kéo Tô Nhược ra.
Nhưng ngay lúc này, hai bóng người lao vào.
“Ai dám bắt nạt con gái ta, ta liều mạng với bọn họ!”
Người xông vào là ba mẹ của Tô Nhược.
Rõ ràng bọn họ mới nhận được tin mà tới, thấy Tô Nhược bị bắt nạt, liền lao tới đẩy mẹ Trương ra rồi đánh đập tới tấp.
Ba Trương cũng nhảy vào hỗn chiến.
Ba mẹ Tô Nhược làm nông quen tay quen chân, sức khỏe tốt, ba mẹ Trương không phải là đối thủ của họ.
Nhìn thấy bố mẹ mình bị đánh đến kêu gào, Trương Sở Dương cũng lao vào cuộc chiến.
Sáu người cùng nhau lăn lộn thành một đống trên sàn nhà.
“Phụt.” Tôi không nhịn được bật cười.
Tiếng cười của tôi thu hút sự chú ý của ba, ông sải bước tiến tới, giận dữ: “Tô Nhất Hàm, mày thật quá đáng! Nếu không phải vì mày, mọi chuyện sao lại thành ra thế này?!”
Tôi sao?
Trên môi nở nụ cười lạnh lẽo, tôi nhìn ông chằm chằm.
“Liên quan gì đến con? Không phải là do Tô Nhược không biết xấu hổ sao?”
“Câm miệng cho tao!”
“Con không câm! Sao nào, chẳng lẽ thật sự giống như mẹ nói, Tô Nhược không phải là cháu gái của ba, mà là con riêng của ba hay sao?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của ba tôi giận đến mức tái xanh:
“Láo toét! Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận cho ra trò!” Nói rồi, ông giơ tay lên định tát tôi.
Mẹ tôi theo phản xạ che chắn cho tôi phía sau:
“Ông dám à!”
“Tôi không dám sao? Trịnh Vận Như, nếu bà dám ngăn tôi, bà có tin tôi đánh cả bà luôn không!”
“Hừ!” Giọng nói trong trẻo mang đầy vẻ chế giễu, từ ngoài cửa phòng bệnh truyền vào.
“Thật buồn cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy có ông bố không muốn con mình sống tốt như thế này.”