Phản Diện Lạnh Lùng Bị Tôi Hôn Cho Ngây Ngốc - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:49:37
Lượt xem: 2,556
10.
Trước khi vào cửa, tôi tự nhiên khoác tay Kỳ Ứng, anh không né tránh, nhưng miệng vẫn không tha cho tôi: "Em đúng là không khách khí."
Tôi không cam lòng yếu thế nhìn lại anh.
Kỳ Ứng nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khẽ nhếch môi. Tôi rất hài lòng, con đường này của phản diện thật sự càng đi càng rộng.
Tôi rất vui mừng véo nhẹ vào bắp tay anh, hơi cứng, véo thêm cái nữa.
"Trình Niệm." Kỳ Ứng nắm lấy tay tôi.
Tôi khó hiểu nhìn anh.
Anh đẩy tay tôi ra một cách không dấu vết: "Chúng ta nên vào rồi."
Tôi vuốt vuốt mái tóc đã được uốn xoăn vào buổi sáng, gật đầu: "Được."
Dì Kỳ vừa nhìn thấy tôi, trên mặt liền lộ ra nụ cười rạng rỡ:
"Niệm Niệm đến rồi."
Bà cười kéo tay tôi, nói nhỏ bên tai tôi:
"Chờ lát nữa dì giới thiệu cho cháu làm quen với vài người, đừng căng thẳng."
Khả năng giao tiếp của dì Kỳ rất mạnh, nói chuyện với bà căn bản không có gì không tiếp được.
Những người bà giới thiệu cho tôi, đa số là người thân quen, rất nể mặt.
Bầu không khí quả thực rất tốt.
"Phải chờ hai đứa nhỏ bàn bạc xong, mới có thể quyết định ngày cưới." Khi được hỏi về ngày cưới, dì Kỳ nhanh chóng thay tôi và Kỳ Ứng trả lời.
Các ngón chân tôi co lại trong giày cao gót bắt đầu hoạt động. Lại nhìn Kỳ Ứng, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, sắc mặt không hề thay đổi.
Diễn cũng giỏi đấy.
Người đối diện cũng cười nói:
"Đúng là vậy, tôi thấy hai đứa rất xứng đôi."
Người bên cạnh liền tự nhiên tiếp lời:
"Đúng vậy, phải sớm một chút."
Trong nháy mắt, mọi người đều vui vẻ hòa thuận. Chỉ trừ một giọng nói không hài hòa đột nhiên chen vào.
"Đây chẳng phải là cái đuôi nhỏ Trình Niệm của cậu sao?
"Sao lại thành bạn gái của Kỳ Ứng rồi?"
Mạnh Nam Xuyên và mấy người bạn của anh ta đều đến.
Lúc tôi theo đuổi Mạnh Nam Xuyên không hề che giấu mục đích của mình, còn cố gắng lấy bạn bè của anh ta làm điểm đột phá để công lược anh ta, cho nên chuyện này bọn họ đều biết.
Nhưng trong trường hợp hôm nay, nói ra những lời này, chẳng phải là đang đối đầu với tôi sao.
Mạnh Nam Xuyên một tay đút túi quần, nụ cười nhếch lên mang theo ý chế nhạo, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua mọi người rơi vào tôi.
"Không thể nói bậy." Điều khiến tôi không ngờ là, phản ứng của Kỳ Ứng còn nhanh hơn cả tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh cười hời hợt, như thể thật sự chỉ là một hiểu lầm.
Tôi cảm thấy vai hơi nặng, bị anh đặt một tay lên, như muốn tuyên bố điều gì đó, Kỳ Ứng kéo tôi vào lòng.
"Lần trước Niệm Niệm nói chưa đủ rõ ràng sao?
"Hay là nói, không giải thích không hành động chính là phong cách của cậu, Mạnh Nam Xuyên?"
Mạnh Nam Xuyên lịch sự cười: "Trình Niệm quả thật không phải là bạn gái của tôi."
Anh ta giơ tay lên, "Sau này các cậu đừng nói bậy, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi."
Dáng vẻ thong thả của anh ta, như đang giải thích cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dien-lanh-lung-bi-toi-hon-cho-ngay-ngoc/chuong-10.html.]
Nhưng anh ta không phủ nhận chuyện tôi từng theo đuổi anh ta, hơn nữa, giọng nói không hài hòa kia lại vang lên:
"Nhưng mà, tuần trước, Trình Niệm không phải còn đặc biệt đến tìm cậu sao.
"Còn mang đồ ăn đến cho chúng tôi nữa."
Những người có mặt, đa số sắc mặt hơi thay đổi.
Tôi thầm nguyền rủa đám người này, ăn đồ của tôi xong rồi thì nhả hết ra đi.
Một đám người không có chút lương tâm nào.
Tôi hít sâu một hơi: "Không phải chứ, Mạnh Nam Xuyên không nói cho các cậu biết sao. Lúc đó tôi đang cãi nhau với Kỳ Ứng, cố ý làm như vậy.
"Dù sao lúc đó, đều là vì chuyện làm ăn, quan hệ của họ không tốt mà.
"Các cậu thật sự tin sao?"
Bên kia người ta bất bình, rõ ràng là định phản bác tôi.
Kỳ Ứng khẽ cười: "Xin lỗi, cô ấy vốn dĩ ham chơi."
Tay anh đặt trên vai tôi buông xuống, đột nhiên véo nhẹ vào mặt tôi, mới hài lòng tiếp tục nói:
"Xem ra các cậu cũng sẽ không so đo, dù sao cô ấy cũng là tặng đồ ăn, không có hạ độc.
"Xem ra, các cậu ăn rất vui vẻ, còn nhớ mãi không quên."
Anh bạn nhỏ Kỳ Ứng này, thật là biết nói chuyện.
Tôi lập tức nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
Anh cúi đầu, bất đắc dĩ cười:
"Sau này bớt nóng tính đi, biết chưa?"
Như tôi ướt sũng khi bị mưa xối xả, ngẩng đầu nhìn thấy anh, lại không còn hoảng loạn nữa.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Bị Kỳ Ứng chặn lại như vậy, bên kia nhất thời không nói nên lời.
Kỳ Ứng chậm rãi quay sang dì Kỳ, mang theo chút oán trách hiếm thấy:
"Mẹ, hôm nay ra khỏi cửa không xem lịch sao.
"Niệm Niệm nhà chúng ta sắp không vui rồi."
Tôi bị anh ôm một tay vào lòng như ôm búp bê. Anh lại cao, trọng lượng nửa người trên đè lên tôi, tôi chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Bị anh véo mặt, xoay qua đối diện với dì Kỳ.
Dì Kỳ hiển nhiên rất hiểu anh, giả vờ tức giận nói: "Con đúng là lắm chuyện.
"Thương Niệm Niệm nhà chúng ta chịu ủy khuất rồi." Bà dịu dàng cười với tôi, "Để Kỳ Ứng đưa cháu về nghỉ ngơi trước nhé?"
Nói xong, bà lại quay sang những người đã giới thiệu cho tôi quen biết: "Người cũng đã gặp rồi, chúng ta hẹn gặp lại sau nhé."
Mọi người đều rất biết điều: "Được được, để hai đứa về nghỉ ngơi trước."
Kỳ Ứng buông tôi ra, nắm lấy tay tôi. Đi được vài bước, anh đột nhiên cúi đầu:
"Tự tay làm à?"
Tôi ngơ ngác: "Cái gì?"
"Vừa rồi nói đấy."
Nói cái gì? Tôi cố gắng nhớ lại, tiếc là bây giờ trong đầu chỉ toàn là những lời phản bác của Kỳ Ứng.
Hình tượng của anh trong lòng tôi bỗng chốc trở nên sáng ngời.
Đi không xa lắm, vẫn có thể nghe thấy dì Kỳ và đám người kia đang bàn tán:
"Tình cảm của đôi trẻ thật tốt."
Trời ơi, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: "Chúng ta mau về thôi."
Kỳ Ứng liếc nhìn bàn tay bị tôi nắm lấy, nhướng mày cười: "Được, đi thôi."