Phản Diện Lạnh Lùng Bị Tôi Hôn Cho Ngây Ngốc - Chương 3-4
Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:43:01
Lượt xem: 3,553
3.
Ý chí sinh tồn mãnh liệt bùng nổ, tôi lao vào lòng Kỳ Ứng.
Ôm chặt eo thon gọn của anh, đáng thương nói: "Vừa rồi em chỉ là nhất thời tình khó tự chủ, anh muốn em làm gì cũng được.
"Xin anh, đừng giận."
Để thể hiện quyết tâm của mình, tôi đập đầu vào n.g.ự.c anh. Cơ n.g.ự.c săn chắc quá, thêm một cái đầu của tôi nữa cũng được.
Tôi muốn đập thêm, cánh tay Kỳ Ứng nổi gân xanh, đẩy tôi ra.
"Trình Niệm." Lúc này, Mạnh Nam Xuyên như thiên thần, ngăn cách tôi và Kỳ Ứng.
"Trình Niệm?" Kỳ Ứng như đang suy nghĩ gì đó, nhìn tôi.
Anh đột nhiên cười, nốt ruồi dưới mắt trông vô cùng quyến rũ:
"Cô gái nhỏ hâm mộ cậu sao?
"Người nói yêu cậu đến c.h.ế.t đi sống lại ấy hả?"
Mạnh Nam Xuyên im lặng.
Tôi thầm cảnh giác: "Không phải như vậy, tôi tiếp cận Mạnh Nam Xuyên là vì muốn nhìn anh ấy nhiều hơn.
"Tình yêu của tôi dành cho anh ấy, trời đất chứng giám."
Không biết là tôi bị thần kinh, hay là bị Kỳ Ứng dọa choáng váng, tôi thậm chí còn chắp hai tay trước n.g.ự.c tạo thành hình trái tim.
Kỳ Ứng mặt không chút thay đổi: "Thích tôi?"
Tôi gật đầu lia lịa, chỉ sợ chậm một giây anh sẽ cho tôi một cái tát.
Kỳ Ứng cúi đầu cười, thong thả chỉnh lại quần áo bị tôi làm nhăn, nói với Mạnh Nam Xuyên:
"Xem ra so với cậu, tôi vẫn hơn hẳn.
"Đúng không?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi.
Bị khuôn mặt này mê hoặc, tôi gần như theo bản năng nói: "Đúng vậy, Kỳ Ứng siêu cấp vô địch."
Có thể thấy anh rất hài lòng với câu trả lời của tôi, nốt ruồi kia lay động theo nụ cười của anh, tôi suýt chút nữa đưa tay ra sờ muốn sờ nó.
"Thích tôi như vậy, chi bằng về nhà gặp mẹ tôi đi?"
4.
Tôi ngập ngừng:
"Như vậy không tốt lắm đâu.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao?"
Kỳ Ứng cười lớn, một tay ôm tôi vào lòng.
Tôi với vẻ mặt khó hiểu, bị anh nắm lấy xoay một vòng.
"Tốt lắm, có tay có chân." Anh gật đầu chắc chắn.
Đây là kiểu hình dung gì vậy.
Mạnh Nam Xuyên vẫn luôn im lặng nhìn chúng tôi, đột nhiên gọi tên tôi: "Trình Niệm, đừng vì giận dỗi mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn.
"Kỳ Ứng là người âm hiểm độc ác, nhớ lâu thù dai."
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn sắc mặt Kỳ Ứng. Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, chỉ nhàn nhạt nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dien-lanh-lung-bi-toi-hon-cho-ngay-ngoc/chuong-3-4.html.]
"Bây giờ hối hận, vẫn còn kịp."
Nốt ruồi kia không lệch không nghiêng nằm ngay dưới đuôi mắt, lạnh lùng mà xinh đẹp. Tôi tha thiết nhìn anh: "Em không hối hận, em rất vui."
Công lược được anh, tôi mới có thể sống sót.
"Nghe thấy chưa?" Kỳ Ứng nhướng mày, mang theo chút khiêu khích.
"Cô ấy tự nguyện."
Mạnh Nam Xuyên hơi sững người, anh ta khẳng định: "Trình Niệm, tôi dám đảm bảo cô nhất định sẽ hối hận."
Từ khi công lược Mạnh Nam Xuyên, anh ta luôn giữ thái độ không thân thiết, không quá xa cách với tôi.
Trong truyện thiết lập về anh ta chính là như vậy, bề ngoài ôn hòa đối xử với người khác thân thiện, thực chất lại khó gần.
Cho dù có lúc lời nói của tôi với anh ta quá thân mật, anh ta cũng chỉ lựa chọn cách lảng tránh một cách không dấu vết, chứ không phải khiển trách.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ta nói lời khẳng định như vậy, trong giọng nói thậm chí còn có dấu hiệu bị chọc giận.
Anh bạn Kỳ Ứng, quả thực có chút bản lĩnh đấy.
Tôi càng thêm nhiệt tình: "Nhưng mà, anh nói anh ấy như vậy, anh ấy cũng không tức giận.
"Trái lại là anh, mẹ anh không dạy anh không được nói xấu người khác sao?"
Nguyên tắc là thứ gì? Mạng sống trước mắt, tất cả đều không quan trọng.
Mạnh Nam Xuyên sau khi phản ứng lại, sắc mặt khó coi, gần như không giữ được vẻ ôn hòa thường ngày.
"Đã nói là cậu không bằng tôi rồi, đừng dây dưa nữa." Phản diện chính là phản diện, một chiêu chế địch, Mạnh Nam Xuyên hoàn toàn không nói nên lời.
Ngược lại Kỳ Ứng, khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Lúc đi, còn giúp Mạnh Nam Xuyên đóng cửa lại.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thật là một phản diện có phẩm chất.
Tôi thầm mừng rỡ, nói với hệ thống: "Kỳ Ứng dễ công lược hơn Mạnh Nam Xuyên nhiều.
"Ngày đầu tiên, tôi đã trực tiếp ở nhà anh ta.
"Qua thêm hai ngày nữa, chẳng phải là phải đăng ký kết hôn sao. Chậc chậc, thật không dám nghĩ."
Giọng nói máy móc của hệ thống "tư tư" hai tiếng, sau đó nó chế nhạo: "Hừ hừ."
Ra khỏi cửa, Kỳ Ứng dừng bước ở phía trước không xa, như đang đợi tôi.
Tôi cố ý nũng nịu: "Hello anh, vừa rồi ở bên kia đã nhìn thấy anh..." đang đợi tôi.
Ồ, đang gọi điện thoại, không phải đợi tôi.
Tôi im lặng ngậm miệng, giả vờ như tôi chưa từng nói gì.
Kỳ Ứng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, như là bất đắc dĩ mới phải nghe máy.
Cùng với tiếng "ừm" thờ ơ của anh, tay anh di chuyển đến bên tai tôi, tôi theo bản năng hỏi anh: "Làm gì vậy?"
"Mẹ nghe thấy chưa, giờ thì hài lòng rồi đấy chứ?"
Không biết đối phương nói gì, anh nhíu mày, cúi đầu đánh giá tôi.
"Được." Anh cười khẩy một tiếng.
Rồi đột nhiên nâng cằm tôi lên: "Đi thôi."
Tôi vẫn là câu hỏi đó: "Làm gì?"
Kỳ Ứng cười: "Đưa em về nhà gặp mẹ."
"Đi không?"