Phản Diện Vứt Hết Liêm Sỉ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-23 23:50:58
Lượt xem: 590
Trầm Tiêu tức đến mức khóe miệng trào máu, suýt nữa thì ngất xỉu, ta ngồi xổm xuống, tát liên tiếp vào mặt hắn cho đến khi hắn tỉnh lại.
Cái tát này, là đánh cho Hứa Khê bị ngươi phụ bạc!
Cái tát này, là đánh cho Tạ Phù Chu bị ngươi cướp đoạt Kiếm Cốt!
Cái tát này, là đánh cho chính ta!
Lúc đầu hắn còn kêu thảm thiết được vài tiếng, sau đó dần dần không kêu nổi nữa, chắc là bị ta đánh choáng váng rồi, nằm bẹp dưới đất như con ch.ó chết.
Ta đứng dậy, Tạ Phù Chu lập tức đến nắm lấy cổ tay ta.
"Đánh có đau không? Ta xoa cho nàng."
Hắn liếc nhìn Trầm Tiêu dưới đất, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, thầm nghĩ:
[Làm tay nàng đau như vậy, ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!]
Trầm Tiêu bây giờ còn chưa thể chết, ta vội vàng kéo tay hắn, lôi hắn đi.
12
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ngày hôm sau, khi Trầm Tiêu còn đang khắp nơi tìm kiếm kẻ đã đánh lén hắn đêm qua, ta đã quỳ gối trước cửa các vị trưởng lão cầu kiến rồi.
Các vị trưởng lão thấy ta đã là Nguyên Anh kỳ, vui mừng vỗ tay cười, khen ta thiên phú dị bẩm.
Họ mở tiệc chúc mừng ta, muốn tất cả đệ tử trong sư môn đều lấy ta làm gương.
Mọi người hoặc hâm mộ, hoặc ngưỡng mộ nhìn ta.
Tiểu sư muội vui vẻ đến nắm tay ta.
"Sư tỷ, tỷ vậy mà đã Nguyên Anh rồi, sau này nhất định phải che chở cho muội nha!"
Trầm Tiêu đến muộn nhìn thấy người trên đài cao lại là ta, hai mắt co rút, vẻ mặt căng thẳng.
Ta nhìn vết sưng tấy hôm qua bị đánh vẫn chưa tan hết trên mặt hắn, không nhịn được cười:
"Đầu heo bằng đồng ở Viên Minh Viên chắc là đồ giả, cái thật ở trên cổ ngươi kìa."
Trầm Tiêu còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói oang oang của tiểu sư muội đã truyền vào tai mọi người, nàng hỏi giòn tan:
"Sư tỷ, sư tỷ, rốt cuộc tỷ đã gặp được cơ duyên gì vậy?"
Buồn ngủ gặp chiếu manh.
Ta nhếch môi, cười lạnh nhìn chằm chằm Trầm Tiêu.
"Cơ duyên này, chẳng phải là nhờ Trầm Tiêu sư huynh tàn hại đồng môn sao!"
Mọi người xôn xao, mấy vị trưởng lão lập tức kinh ngạc đứng dậy.
Dưới con mắt của mọi người, Trầm Tiêu tức đến mức mắt muốn nứt ra, gò má đỏ bừng.
"Muội điên rồi sao, tại sao lại vu oan ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dien-vut-het-liem-si/chuong-8.html.]
Ta ném ra một khối đá ghi hình, mọi người thấy rõ ta bị hắn ra tay đánh xuống vực sâu như thế nào.
Đặc biệt là khoảnh khắc rơi xuống, hắn vốn có thể dễ dàng cứu ta, lại khoanh tay đứng nhìn.
"Chỉ vì vài câu cãi vã, sư huynh đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta."
"Hơn nữa sau khi đánh ta xuống vực sâu, còn nói dối rằng ta xuống núi lịch luyện."
"Kẻ độc ác như vậy, đệ tử xin trừng phạt hắn bằng cách phế bỏ linh căn, đuổi ra khỏi sư môn!"
Ta quỳ rạp xuống đất, từng chữ từng chữ như máu, thực chất là giấu đầu sau tay áo, nhếch môi cười.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của ta, rất nhiều lúc, một chiếc máy ghi âm có thể giải quyết vấn đề nữ chính bị hãm hại, bị ức hiếp.
Lúc phát hiện ra đá ghi hình trong túi trữ vật, ta vui muốn chết!
Đây chẳng phải là máy ghi âm của thế giới tu tiên sao, còn có cả chức năng quay phim nữa!
Ta ngày nào cũng mang theo người mấy khối đá ghi hình phòng thân, không ngờ lại thật sự có lúc dùng đến!
Mọi người xôn xao, tiểu sư muội lập tức đứng về phía ta, phẫn nộ nói:
"Trầm Tiêu sư huynh quá đáng quá rồi, trước đây sư tỷ Hứa Khê đối xử với huynh ấy tốt như thế nào chúng ta đều thấy rõ, sao có thể chỉ vì vài câu nói mà ghi hận trong lòng, làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!"
Tạ Phù Chu, người đã biến thành con rối gỗ nhỏ, cử động trong vạt áo ta.
Hắn tức giận bốc khói, liên tục rung lên.
[Đối xử tốt với hắn ta thế nào cơ? Trước đây nàng đối xử với hắn tốt ra sao? Còn tốt hơn cả ta sao?]
[Ta thật sự tức giận rồi đấy! Nàng từng đối xử tốt với người khác như vậy sao?]
[Bây giờ ta sẽ g.i.ế.c hắn! Giết hắn!]
Ta vội vàng đưa hai ngón tay ra bịt miệng hắn lại.
Sư phụ vẫn còn muốn xin tha cho tên đồ đệ yêu quý của mình, nhưng mấy vị trưởng lão đã tức đến đỏ mặt tía tai.
Vị đại trưởng lão dẫn đầu đập mạnh xuống bàn.
"Tu hành trong tông môn điều tối kỵ nhất chính là tâm tư bất chính, kẻ bại hoại đạo đức như vậy sao xứng làm đệ tử của ta! Tương lai thanh danh của sơn môn đều sẽ bị hủy hoại trong tay hắn!"
Câu nói này xem như đã định tội cho Trầm Tiêu.
Sư phụ mặt mày tím tái, lời cầu xin nghẹn lại trong cổ họng.
Trầm Tiêu sắc mặt trắng bệch, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, gần như vừa lăn vừa bò đến túm lấy vạt áo sư phụ.
"Sư phụ, người phải cứu con, sư phụ..."
Sư phụ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vài phần không đành lòng, im lặng không nói.
Trầm Tiêu thấy thái độ của ông rõ ràng, buông lỏng tay đang nắm chặt vạt áo, ngã xuống đất cười ha hả.
"Nói con đạo đức bại hoại, thanh danh sơn môn sẽ bị hủy trong tay con, hahaha..."
"Vậy sư phụ thì tính là gì?"