Phán quyết trên du thuyền chết chóc - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-11 22:11:43
Lượt xem: 152
Hơn mười lăm phút nửa hiệp.
Trên màn hình hiện ra số người dự thi: 1401
Số người sở hữu thẻ sống: 300
Số người sở hữu thẻ chết: 801
Đồng hồ bắt đầu xuất hiện thẻ bài, ai cũng cẩn thận bảo vệ tin tức, sợ bị những người khác trông thấy.
Tôi trốn trong góc, cẩn thận nhìn thoáng qua thẻ bài trong đồng hồ, là "Thẻ chết".
Không bao lâu sau thẻ bài biến mất, đến trước lúc lật thẻ, tôi không nhìn thấy thẻ trên tay mình nữa.
Tốt lắm, mô phỏng Địa Ngục bắt đầu rồi.
Tôi quan sát những người khác, vẻ mặt của mọi người khác nhau.
Có người bộc lộ niềm vui trên mặt, những người này rất dễ đoán, nhất định là cầm thẻ sống.
Có người mặt không biểu cảm, dường như đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì bây giờ.
Có người thất thần ngồi sập xuống đất khóc lên, đương nhiên trong tay người này cầm thẻ chết.
Hứa Hoài Viễn chủ động đi về phía tôi.
Anh ta khẽ nói: "Tôi cầm thẻ chết."
Số lượng thẻ sống vô cùng ít, nếu như bọn họ không va chạm với bất kỳ ai thì chắc hẳn có thể thắng được.
Cho nên rất nhiều người là thẻ sống đều nói mình là thẻ chết, bảo vệ bản thân cho tốt.
Tôi nhớ đến lời hôm qua Vương Duyệt nói, trong phút chốc không biết nên tin tưởng anh ta không.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Cô biết quy tắc ẩn giấu không?"
Tôi lắc đầu, dù sao người biết quy tắc ẩn giấu là thiểu số trong số người giữ thẻ chết.
"Tôi cũng không biết, trước mắt xem ra muốn sống thì nhất định phải tìm kiếm thẻ sống, hai thẻ sống va chạm với nhau tạo nên thẻ bất tử. Chúng ta va chạm với thẻ bất tử mới biến thành thẻ sống được."
Đào Hố Không Lấp team
Nhưng trong lòng chúng tôi biết rõ việc này quá khó khăn.
Tôi nhìn thấy Vương Duyệt đứng ở đằng xa, cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ. Theo lý thuyết cô ấy phải đi tìm tôi mới đúng, nhưng cô ấy lại tìm nơi ít người lẩn trốn.
Tôi và Hứa Hoài Viễn đi về phía cô ấy, cô ấy nhìn thấy hai người bọn tôi rất mất tự nhiên cười cười.
"Vương Duyệt, thẻ bài của cậu là gì?"
Cô ấy chớp mắt mấy cái: "Thẻ chết."
Tôi thả tay ra: "À, chúng tớ cũng thế, xem ra trong chúng ta không ai giữ thẻ sống cả."
Cô ấy cười khan nói: "Dù sao có rất ít người giữ thẻ sống."
Hứa Hoài Viễn giơ cánh tay lên nói: "Vậy chúng ta chạm đồng hồ thử đi."
Vương Duyệt che cổ tay của mình, kinh ngạc nói: "Chúng ta đều là thẻ chết, vì sao lại va chạm? Có ý nghĩa gì? Va chạm thì cũng là thẻ c.h.ế.t thôi."
Hứa Hoài Viễn chân thành nói: "Không, có ý nghĩa chứ. Nếu như cô không dám va chạm với tôi nói rõ cô nói dối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-quyet-tren-du-thuyen-chet-choc/chuong-8.html.]
Sắc mặt Vương Duyệt trở nên rất khó coi, nghiêm túc nói: "Anh đang nghi ngờ tôi à? Dựa vào cái gì tôi phải đụng đồng hồ với anh!"
Vương Duyệt lại quay đầu nói với tôi: "Tu Vũ, tớ và cậu là bạn học, anh ta và cậu mới quen biết mấy ngày. Cậu qua đây, đừng đi với người này, trời mới biết anh ta tính toán cái gì!"
Hứa Hoài Viễn giễu cợt nói: "Cô kích động gì?"
Trong lòng tôi đã sáng tỏ, nói: "Vương Duyệt, thật ra cô không cần gạt tôi, tôi sẽ không dùng thẻ c.h.ế.t va chạm với cô."
Vương Duyệt thấy bị chúng tôi nhìn thấu, ả trừng mắt nhìn chằm chằm tôi: "Tôi chỉ muốn tiếp tục sống thôi, tôi có lỗi gì? Tôi chỉ có một thẻ sống không thể nào cứu được hai người cả. Hai người bỏ qua cho tôi đi! Chỉ cần tôi kiên trì đến khi hết giờ thì tôi có thể sống rồi."
"Cho nên, cậu vì muốn sống tốt hơn mà hôm qua báo cáo tôi thật sao?"
Ả nghẹn lời, sau đó đột nhiên cười ha ha, lộ mặt thật: "Đúng là tôi báo cáo cậu, tôi không muốn c.h.ế.t thảm như Đàm Gia Di. Tôi còn có người nhà, bạn trai vẫn chờ tôi về, tôi không thể c.h.ế.t trên du thuyền được. Chẳng phải cậu vẫn còn sống à? Vẫn chưa chết. Cho nên cậu trách tôi làm gì?"
Ngón tay của tôi run lên: "Lúc cậu báo cáo tôi có từng nghĩ đến chuyện tôi sẽ c.h.ế.t không?"
Vương Duyệt khoanh tay che đồng hồ lui về sau từng bước: "Du thuyền này là rừng rậm, chỉ có hóa thân thành dã thú cắn xé lẫn nhau mới có thể đi tiếp được. Tu Vũ, cậu nói khoác lác 'Tôi không g.i.ế.c người, chiến đấu đến cùng', cậu quá ngớ ngẩn rồi! Cậu sắp phải chết, đã kết thúc rồi. Muốn trách thì trách cậu tiếp nhận vé tàu của Tiểu Kiều đấy.”
Nói xong, cô ta không chạy về nữa.
Thân thể của tôi lảo đảo muốn sụp đổ.
Thật ra tôi không hiểu rõ Vương Duyệt lắm, mặc dù chúng tôi ở chung phòng nhưng bình thường cô ấy thường ở với bạn trai đến khuya mới về, không giao lưu nhiều với ba người chúng tôi.
Nhưng ả vẫn làm tổn thương tôi, thì ra quan hệ giữa người với người yếu ớt như thế.
Hứa Hoài Viễn cổ vũ tôi, nói: "Giữ vững tinh thần đi, chúng ta phải suy nghĩ làm sao mới có thể sống sót!"
Đột nhiên, trong đám người có người vung tay hô to: "Mọi người đừng hốt hoảng, lần này phán quyết vẫn không cần có người chết, chúng ta sẽ có cách thắng!"
Đây là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, gã leo lên bàn giữa đại sảnh, gõ cây cột lớn tiếng hét lên: "Tất cả mọi người im lặng nghe tôi nói."
Đám người trở nên yên tĩnh, gã tiếp tục nói: "Cách để chắc chắn sẽ thắng chính là ba trăm người có được thẻ sống va chạm với nhau, có thể sinh ra ba trăm thẻ bất tử. Thẻ bất tử có thể cứu được ba trăm người mang thẻ chết. Những thẻ sống mới sinh ra lại va chạm với nhau, cứ lặp lại như thế vậy thì tất cả chúng ta sẽ có thẻ sống, chúng ta sẽ không chết!"
Lập tức có người vỗ tay hoan hô.
Người mới vừa rồi đang khóc vì mang thẻ c.h.ế.t dường như thấy được hi vọng, ngừng khóc lại.
Tôi nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Người kia dõng dạc nói: "Người có thẻ sống xin mời đi về phía bên phải tay tôi. Trò chơi này kiểm tra sự thành thật của chúng ta, chỉ cần mọi người thành thật thì tất cả mọi người có thể được cứu vớt. Xin mọi người tin tưởng tôi, chúng ta có thể sống sót không có ai c.h.ế.t cả trong vòng phán quyết này. Tôi tên Chung Vũ, là chủ của công ty, tôi mang thẻ chết, nhưng tôi không vội. Tôi có thể là người va chạm cuối cùng."
Gã nói vô cùng thành khẩn, có vẻ như ngập tràn dáng vẻ nam chính trọng tình nghĩa trong tiểu thuyết.
Có vài người d.a.o động đi về phía tay phải của gã.
Gã tiếp tục nói thêm: "Người mang thẻ c.h.ế.t hi vọng được cứu vớt không cần chen vào người mang thẻ sống thêm phiền, mục tiêu của chúng ta là mau chóng va chạm. Hơn nữa, thời gian hiệp này không còn nhiều, chỉ có bảy phút. Mọi người nhanh lên mới có thể đảm bảo nửa sau tất cả mọi người được cứu vớt."
Tôi nói với Hứa Hoài Viễn, cảm giác Chung Vũ này có gì đó hơi lạ nhưng không biết lạ ở đâu.
"Vì sao tôi nói có cách toàn thắng đám người lại không đồng ý, nhưng Chung Vũ nói có cách toàn thắng thì có nhiều người hùa theo như thế?"
Hứa Hoài Viễn giải thích nói: "Bởi vì trận phán quyết trước đó, đa phần mọi người đều ở khu vực an toàn, bọn họ sẽ không để chính mình mạo hiểm. Mà lần phán quyết này, đa phần mọi người ở khu vực nguy hiểm, đây là điều khác nhau."
Hứa Hoài Viễn nói lần trước chúng tôi im lặng theo dõi thay đổi.
Rất nhiều người thật sự dựa theo đề nghị của Chung Vũ để thẻ sống chạm vào nhau, sau đó đi cứu thẻ chết.
Trong đám người mang thẻ sống, tôi không nhìn thấy Vương Duyệt, chắc là ả trốn đi rồi.
Người được cứu nhảy cẫng lên hoan hô, trên mặt mọi người nở nụ cười. Dù sao có cách toàn thắng như thế thì sẽ không còn người c.h.ế.t nữa.