Phật tử muốn hoàn tục - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-22 09:04:25
Lượt xem: 668
8
Ta đặt ly rượu trên tay xuống.
Vụ án được chuyển giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, nhất định sẽ đưa ra thẩm vấn lại và được xét xử công bằng. Ngày mà Tạ đại nhân lấy lại được sự trong sạch sắp tới rồi. Đó là một tin tức tốt. Nhưng ta không hiểu, tại sao Tạ Hoài Giác lại cố ý đến thông báo với chúng ta.
Việc này, rõ ràng chỉ cần phái người đưa thư đến là được, cho dù không chuyển thư đến thì chỉ trong sáng sớm ngày mai, chắc chắn mọi người đều sẽ biết. Cần gì hắn phải mạo hiểm đội mưa gió chạy tới đây.
Lúc này hạ nhân che ô mới đuổi kịp Tạ Hoài Giác.
“Tạ công tử, ngài xem, ta quả thật không lừa ngài, tiểu thư nhà ta quả thật đang bận tiệc xã giao." Hạ nhân kia thở hổn hển nói, lại nhìn ca ca ta bầy ra ánh mắt tỏ vẻ mình đã hết sức ngăn cản người xông vào.
Tạ Hoài Giác lại nhắc lại một lần nữa: "Vụ án của phụ thân ta được cứu rồi.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi hắn vừa nói xong, trong giây lát cả ba chúng ta rơi vào im lặng. Ca ca ta đến nay vẫn không muốn phí thêm nửa câu với Tạ Hoài Giác.
Ta đành phải mở miệng: "Tạ công tử, chúc mừng, chúc mừng.”
Tạ Hoài Giác lấy lại tinh thần, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên mặt ta, trong mắt ẩn chứa đầy cảm xúc phức tạp: "Cảm ơn tiểu thư.”
Ta thật sự không muốn tìm hiểu ý nghĩa ánh mắt của hắn nữa. Lúc trước, khi trái tim chân thành của ta trao tình cảm cho hắn, đã tìm hiểu đến quen rồi, mà cũng tìm hiểu đến mệt rồi.
“Chỉ là tiện tay mà thôi, công tử không cần nhắc đến." Ta khiêm tốn từ chối.
Gió đêm lay động rèm đỏ, có một mảnh vừa vặn rơi xuống trán ta, giống như khăn voan đội đầu của tân nương. Tạ Hoài Giác ngẩn người, chăm chú nhìn hồi lâu, lâu đến mức ta đành phải mở miệng chủ động hỏi hắn còn có chuyện gì không. Tạ Hoài Giác hết lắc đầu, lại gật đầu.
Hắn siết chặt ngón tay, lần đầu tiên ở trước mặt người khác lộ ra biểu cảm hoảng hốt luống cuống như vậy. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm.
“Vương Vi Ca, nếu như Tạ gia không sụp đổ, ta nguyện ý hoàn tục cưới nàng.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Tạ Hoài Giác thế mà lại cho rằng ta vẫn còn có tình cảm với hắn. Hắn thật sự là hiểu lầm quá rồi.
Tạ Hoài Giác lại nói tiếp: "Vương Vi Ca, bất kể là Vương gia, Tạ gia, hay là Dữu gia, Hoàn gia, người người đều nói trong kinh thành này, chúng ta là tứ đại gia tộc cường thịnh cỡ nào, nhưng quả thật gia tộc nào cũng có nỗi khổ tâm riêng. Vương gia con cháu ít ỏi, hậu bối khó kế nhiệm. Tạ gia thì theo nhầm chủ, cha ta ở trong triều một mình một chiến tuyến, nên nhiều lần đối đầu với địch, Dữu gia không có quan văn chống đỡ, Hoàn gia trong nhà trống rỗng..."
Ca ca ta nghe được mấy từ hậu bối khó kế nhiệm, đã nặng mặt, quẳng đũa xuống, tự mình chắp tay ra sau lưng quay đầu sang bên kia hóng gió. Mà lời nói của Tạ Hoài Giác lại giống như một con d.a.o sắc bén, c.h.é.m vào lòng người khác, nhưng cũng là nói chính mình.
Hắn đến gần ta thêm một bước, từng bước ép sát, tiếp tục nói "Vì Tạ gia, khi đó ta chỉ có thể hy sinh mối quan hệ với nàng. Vì để có được quyền lực mà nhẫn tâm bỏ qua lương tâm làm người của mình. Ta quả thật không có biện pháp khác.”
Tạ Hoài Giác cười khổ quỳ xuống trước mặt, nhìn ta: "Mỗi một ngày ở thôn trang, ta đều thấy vô cùng hối hận. Đại ca ở trong lao tù sinh bệnh, nhị tẩu còn đang mang thai hài tử, nếu không phải nàng giúp chúng ta thoát khỏi lao tù, quả thật ta không dám tưởng tượng kết cục của Tạ gia sẽ thảm hại như thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phat-tu-muon-hoan-tuc/phan-5.html.]
Hắn chân thành gật đầu, đưa cho ta ngọc bội tùy thân "Tạ mỗ nguyện vứt bỏ tín ngưỡng, chặt đứt kinh văn của mình, quay trở lại thế giới phàm trần, trở thành một con người bình thường với tình yêu và bản chất chân chính. Thành thân với nàng, là chuyện đầu tiên và duy nhất ta làm bất chấp hậu quả, chỉ vì dục vọng ích kỷ của bản thân. Vương tiểu thư, nàng có nguyện ý thành thân với ta không?"
Ngồi quay lưng về phía chúng ta, ca ca ta ngồi một mình ở một góc nhà thủy tạ, tay siết chặt ly rượu. Trong gió đêm, có một tấm rèm đỏ không hề lay động chút nào.
Trong đình yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Ta nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội trong lòng bàn tay hắn. Tạ Hoài Giác thấy ta chậm chạp không nhận, trong ánh mắt hiện ra vẻ bối rối, lại đưa nó tới phía trước lần nữa nhưng ta lắc đầu.
Tạ Hoài Giác sửng sốt, hắn nghiêng người, kinh ngạc nói: "Nàng còn có điều gì băn khoăn sao? Nếu là chuyện về Lâm tiểu thư, thì từ khi Tạ gia gặp nạn, Lâm gia tránh chúng ta còn không kịp, mẫu thân ta cũng đã buông xuống phần tâm tư này, ta tất nhiên cũng sẽ không còn vướng mắc gì với nàng ấy.”
Ta lên tiếng: "Tạ Hoài Giác, chuyện này không liên quan gì đến người khác. Ta chỉ cảm thấy, ngươi rất đáng sợ.”
Hắn giống như là bị một cây kim đ.â.m vào, nghe xong lời nói của ta, run rẩy một chút. Ta nghiêm túc nói:
"Lúc trước nếu như ngươi thẳng thắn nói cho chúng ta biết, ngươi muốn Vương gia chúng ta tiến cử, thì với tài hoa của ngươi, Vương gia ta làm sao có thể không giúp ngươi đây? Nhưng ngươi lại muốn lợi dụng ta, thậm chí lợi dụng ca ca ta. Tạ Hoài Giác, ngươi không phải không có cách nào khác, mà chẳng qua ngươi luôn nghĩ người khác cực xấu nên trời sinh đã muốn dùng tâm cơ tính toán mọi chuyện. Ngươi không quan tâm đến viêc người khác cũng có tình cảm, người khác cũng sẽ bị tổn thương.”
Ta do dự một chút, lại nói tiếp: "Hiện tại cũng là như thế. Tạ Hoài Giác, ngươi nói vì ta hoàn tục, nói rằng là vì tấm chân tình thật sự. Nhưng trên thực tế, mặc dù không có ta, ngươi cũng không tới mấy ngày nữa sẽ quyết định hoàn tục, một lần nữa trở thành quan viên, không phải sao? Ta và ngươi đều rõ ràng, lúc trước ngươi vào chùa tu hành chỉ là vì ép buộc bất đắc dĩ.”
Ta cứng rắn nói "Huống hồ, bây giờ ta đã không còn thích ngươi nữa.”
“Làm sao có thể!”
Rèm đỏ cuốn theo mưa, thổi tắt mấy chiếc đèn lồng. Tạ Hoài Giác không hề d.a.o động, hắn kiên định nói: "Nàng thích ta.”
Khuôn mặt hắn ướt đẫm nước mưa, lông mi khẽ run lên, một giọt nước rơi xuống, Tạ Hoài Giác gượng cười.
Hắn từ trước đến nay luôn lý trí, giờ phút này lại giống như là ép buộc chính mình chìm đắm trong một giấc mơ ngọt ngào, như thể đang tuyệt vọng tìm kiếm bằng chứng trong ký ức xa xưa như một kẻ liều lĩnh.
Hắn mỉm cười, nói với tốc độ nhanh hơn: "Vương Vi Ca, người nàng thích chính là ta, bằng không vì sao lúc trước nàng chủ động nhờ ca ca nàng cùng ta bàn chuyện thành hôn. Lúc đó ta thực sự không nghĩ tới nàng sẽ làm ra chuyện như vậy. Khắp kinh thành trên dưới này, có bao nhiêu nữ tử có thể có dũng khí mạo hiểm như nàng, chủ động muốn cùng nam tử thành thân --"
"Đủ rồi!" ta ngắt lời hắn. Tạ Hoài Giác lầm tưởng hắn đã chạm đến tâm tư của ta, nhưng thực tế lại mạnh mẽ mở ra vết thương đau đớn nhất, nhục nhã nhất của ta.
Ta siết chặt ngón tay, tim đập dữ dội, tức giận đến mức không nói ra lời. Gần như cùng lúc đó, một bàn tay từ phía sau tấm rèm đưa ra, thân mật ôm lấy bả vai ta, từ phía sau rèm lại gần: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ còn nói tình cảm dành cho ta là chân thành, tại sao bây giờ lại muốn kết hôn với người khác rồi?"
Trong nháy mắt, sấm sét vang dội. Trong ánh chớp lóe sáng, Tạ Hoài Giác thấy được khuôn mặt cực kỳ chói mắt kia, vừa tuấn tú vừa hoang dã, không hề thua kém chính mình.
Sắc mặt Tạ Hoài Giác vừa rồi còn đúng kiểu nhất định phải có được, trong nháy mắt đã trắng bệch. Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Phong quỳ xuống bên cạnh ta, thái độ thân mật.
Tạ Hoài Giác chậm rãi nheo mắt lại, rồi từ từ duỗi thẳng lưng, hai tay tạo thành nắm đấm, đặt lên đầu gối.