Phò Mã Có Ngoại Thất - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-16 13:23:27
Lượt xem: 4,000
5
Đầu xuân, Thẩm Lâm tìm thầy dạy học cho đôi long phượng.
Ta vốn định nhận Sửu Nhi làm thư đồng.
Nhưng Thẩm Lâm khước từ, cho rằng tội nô xuất nhập học đường sẽ làm mất đi phong cốt của nơi ấy.
Hắn thực sự tàn nhẫn, nhưng khi biết tất cả nghiệp chướng đều đổ lên đầu chính nhi tử mình, liệu hắn có biết hối hận?
Ta chỉ cười không đáp, tự tay chuẩn bị những vật dụng tốt nhất cho đôi long phượng.
Vậy là, khi Sửu Nhi chẻ củi đun nước, thì cháu trai của ta, Yển Khiêm, lại đang đọc sách, luyện chữ, dần trưởng thành thành một công tử phong nhã.
Tiểu nữ nhi Thẩm Dao Dao tính tình nghịch ngợm, không thể ngồi yên trong học đường, việc thêu thùa may vá thì vụng về, xiêu vẹo.
Thẩm Lâm còn quan tâm đến nàng hơn cả ta, vì thế mời đến bảy tám vị sư phụ.
Cuối cùng, Thẩm Dao Dao chạy đến trốn sau lưng ta, cầu xin tha thứ.
Ta mỉm cười che chở nàng: “Đừng sợ, mẫu thân thương con.”
Nhưng Dao Dao lại đột nhiên đẩy ta ra, nghiêm túc đáp trả.
“Không, người không phải mẫu thân của con, người đã cướp đi vị trí của mẫu thân con.”
Nó chưa đầy mười tuổi, đúng sai chưa rõ ràng, nhưng Thẩm Lâm đã gấp gáp nhồi nhét vào đầu nó những điều không đúng.
Con bé cho rằng ta chính là công chúa ngang ngược, đã phá hủy tình cảm của song thân mình.
Ta chỉ vuốt nhẹ đỉnh đầu của Thẩm Dao Dao.
“Vậy nếu Dao Dao tìm lại mẫu thân của mình, là một dân phụ, thì con sẽ không còn là đích nữ của phủ công chúa nữa, chẳng còn xe kiệu hay những xiêm y, trang sức đẹp đẽ này nữa đâu.”
“Con không muốn! Con là đích nữ của phủ công chúa, mẫu thân đừng bỏ con, con không muốn làm nhi nữ của dân thường!”
Thẩm Lâm sợ rằng xuất thân của Dao Dao sẽ khiến nàng kém cỏi khi đứng giữa các tiểu thư cao quý trong cung, nên từ nhỏ đã dạy nàng sống ngạo nghễ.
Kiếp trước, ta dạy nàng khiêm nhường biết lễ, lại khiến cha con họ bất mãn.
Thẩm Lâm nói, đích nữ của phủ công chúa sao cần phải hạ mình.
Thẩm Dao Dao càng oán trách ta vì đã làm lu mờ sự sắc sảo của nàng, khiến nàng trở nên tầm thường giữa đám tiểu thư trong kinh thành, không có gì nổi bật.
Kiếp này, ta lười quản họ, cứ để Thẩm Dao Dao trở nên kiêu căng, bướng bỉnh.
Từ đó trở đi, nàng chẳng còn nhắc đến chuyện tìm lại mẫu thân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-ma-co-ngoai-that/3.html.]
6
Thẩm Lâm dạy nhi nữ thì kém cỏi, nhưng lại dạy nhi tử rất tốt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Yển Khiêm, thân phận là đích tử, văn võ song toàn, ôn hòa lễ độ.
Một lần tình cờ, Yển Khiêm nói với ta rằng Thẩm Lâm có một người thiếp tên Đỗ Hoạn Y, sống ở ngõ Ngọt Nước.
Ta hỏi nó sao biết được.
Nó đáp rằng phò mã từng đưa nó và Thẩm Dao Dao đến gặp vài lần, còn bắt chúng quỳ lạy nhận thân.
Yển Khiêm chẳng hề sợ hãi, vẻ mặt ngay thẳng: “Con và muội muội chẳng để tâm đến chuyện đó.”
Ta gật đầu, dặn dò: “Con là huyết mạch hoàng gia, chớ tự hạ thấp bản thân.”
Mười bốn năm trước, Đông cung bị diệt môn, đứa con duy nhất của thái tử đã lưu lạc khắp nơi.
Đứa trẻ Yển Khiêm ta nhận nuôi chỉ cần một chút thời gian nữa sẽ tự hiểu rõ thân thế của mình.
Chỉ bằng vài lời nói, ta đã phá vỡ mối quan hệ “cha con đồng tâm” mà Thẩm Lâm cố công bày ra, khiến hắn vừa khó chịu, vừa phải dành thời gian đến trước mặt ta mà báo cáo hằng ngày.
Đêm trăng rằm tháng mười, cả nhà đoàn tụ.
Kẻ không biết điều ấy lại đề nghị: “Con cái đã lớn, công chúa cũng nên để bọn chúng dời sang biệt viện, quản giáo mọi lúc sẽ khiến công chúa nhọc lòng.”
Nhũ mẫu của ta chưa từng gặp kẻ vô liêm sỉ như vậy, suýt nữa đã tát thẳng vào mặt Thẩm Lâm.
Xưa nay, chỉ có thiếp thất mới không có quyền nuôi dưỡng con cái, mẹ con phải phân ly.
Đỗ Hoạn Y cho rằng đôi nhi nữ không gần gũi với mình là do ta cản trở, mới buộc Thẩm Lâm đưa ra hạ sách này.
Cảnh ngộ này kiếp trước chưa từng xảy ra.
Ta mỉm cười, ngăn lại cái tát của nhũ mẫu: “Phò mã nói rất đúng.”
“Chàng đã thương xót cho ta, nhưng bao năm nay ta lại chưa từng sinh hạ, thật là có lỗi với chàng.”
Thẩm Lâm không ngờ ta đột nhiên thay đổi giọng điệu, ta liền triệu hai a hoàn xinh đẹp bước ra.
“Vợ chồng là một, ta cũng thấu hiểu lòng chàng, đây là hai người thiếp mà ta nạp vào cho chàng, mong họ sẽ giúp chàng khai chi tán diệp.”
“Điều này... e rằng không thỏa đáng.” Thẩm Lâm trố mắt kinh ngạc.
Ta dùng khăn tay chấm nước mắt: “Ta trước là thê, sau mới là công chúa của một nước. Ta đã phạm vào tội thất xuất - vô sinh, nếu chàng không nạp họ, thì giữa chúng ta chỉ còn lại chuyện hòa ly.”
Ta đóng vai người vợ tình thâm ý trọng, như thể đã hạ mình đến tận cùng.
Hắn bị ta dỗ đến mụ mị, hai mỹ thiếp liền dọn vào biệt viện.