Phò Mã Của Ta Rất Hiền Huệ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-27 23:22:05
Lượt xem: 3,334
08.
"Đây... đây là ai vậy?"
Khóe miệng ta giật giật.
Lận Tử Thanh vươn tay kéo ta vào lòng: "Tố Nhi không nhận ra hắn sao?"
"Không nhận ra..."
"Nhưng hắn nhận ra Tố Nhi đấy."
Ta không biết phải biện minh như thế nào nữa.
Người trong tranh... là Dung Thanh.
Phong cách bức tranh này rất quen thuộc, chính là do Lận Tử Thanh vẽ.
Trong mấy ngày nay, huynh ấy đã tìm được Dung Thanh, gặp được Dung Thanh, còn vẽ cho Dung Thanh một bức chân dung.
Chuyện đã rõ mười mươi, huynh ấy chắc hẳn đã biết hết rồi.
Ta cứng đờ trong lòng huynh ấy không dám nhúc nhích: "Sao huynh lại đoán ra được?"
Ánh mắt huynh ấy sầm xuống: "Người bình thường nào lại ngày nào cũng kể chuyện tình đầu cho phu quân nghe?"
Ta thỏ thẻ: "Đó không phải là bệnh cấp tâm thần sao..."
Huynh ấy thở dài, cúi đầu hôn lên tóc ta.
"Sao không nói cho ta biết sự thật, Hứa Trừng Tố?"
Huynh ấy gọi ta là "Hứa Trừng Tố".
Cả họ lẫn tên.
Đây không phải là đang giận ta.
Mà là, từ nhỏ đến lớn, khi còn là Lận Tử Thanh, huynh ấy vẫn luôn gọi ta như vậy.
Cách xưng hô giữa oan gia vốn trực tiếp và cứng ngắc như vậy.
Nhưng lúc này nghe lại, ta lại thấy cách xưng hô này vô cùng dịu dàng.
Ta giơ tay ôm lấy cổ huynh ấy: "Huynh giận sao, Lận Tử Thanh?"
"Phải, giận lắm, chúng ta đã lãng phí hơn hai năm rồi."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Bù lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-ma-cua-ta-rat-hien-hue/chuong-7.html.]
"Được."
Được cái đầu ấy!
Ta thật sự là nhất thời mê muội, vậy mà lại muốn bù đắp cho huynh ấy.
Vừa lên giường, huynh ấy liền ép ta nói ra lý do giấu diếm, đe dọa nếu ta không nói, huynh ấy sẽ để ta nằm liệt giường luôn.
Ta cắn chặt răng, không chịu khuất phục.
Anan
Huynh ấy liền nói: "Nàng không nói ta cũng đoán được."
Ta không tin: "Vậy huynh nói đi?"
"Vì Hạ Gia Nguyệt."
Được rồi, thật ra cũng không khó đoán.
Hạ Gia Nguyệt mỗi lần nhìn thấy huynh ấy, ánh mắt đều toát ra ý cười.
Ta đành phải buông tay đầu hàng, uất ức nói: "Nàng ta thích huynh như vậy, huynh cũng rất thích nàng ta, hay là ta nhường cho nàng ta đi."
"Hứa Trừng Tố, ai nói cho nàng biết ta thích nàng ta?"
Ta trực tiếp khóc òa lên: "Mỗi lần nghe nói nàng ta đến huynh đều cười."
"Đó là vì ta coi nàng ta như ân nhân." Huynh ấy nói, "Lần nào không phải nàng chủ động tránh mặt, để ta gặp riêng nàng ta sao? Bây giờ nàng lại giở trò vô lại."
Ta thỏ thẻ: "Nàng ta cũng đúng là ân nhân, nếu không có nàng ta thì huynh cũng không thể nào mạo danh Dung Thanh được."
"Ân là ân, tình là tình. Ngày mai ta sẽ đi tìm nàng ta nói rõ ràng."
"Không được!" Ta vội vàng nói, "Lỡ đâu nàng ta tức giận bán đứng huynh thì sao?"
Lận Tử Thanh nhíu mày: "Vậy ta phải thỉnh thoảng lại gặp riêng một người phụ nữ thầm thương trộm nhớ mình sao?"
"Huynh nói chuyện với nàng ta vài câu cũng đâu có mất miếng thịt nào!"
"Ồ, bây giờ nàng lại ra vẻ đại độ rồi?"
Ta nghiêm mặt nói: "Nhẫn nhịn một chút cho yên cửa yên nhà."
"Vậy để ta xem xem nàng có thật sự nhẫn nhịn được không."
"Lận Tử Thanh, bản công chúa ra lệnh cho huynh tránh ra!"
Đối mặt với Lận Tử Thanh, ta liên tục thất bại.
Mà khí thế ngạo mạn của huynh ấy, cuối cùng cũng biến mất sau khi ta có thai.
Huynh ấy bắt đầu đối xử với ta như đồ dễ vỡ, ngày nào cũng "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa".
Đáng tiếc những ngày tháng vui vẻ này chỉ kéo dài được hai tháng.