Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-13 02:58:25
Lượt xem: 129
“Hứa Nhân!” Phó Trọng Châu rất nhanh đóng cửa lại, trong mắt đã tràn đầy tức giận.
“Cứ làm bất cứ điều gì anh muốn, sau khi làm xong xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tôi cụp mắt xuống: “Tôi rất mệt mỏi, Phó Trọng Châu. Tôi biết mình không thể chống lại anh, cũng biết không có gì anh không làm được, cho nên, tôi sẽ không phản kháng, tôi chấp nhận tất cả. "
“Hơn nữa, chúng ta cũng đã làm rồi, tôi cũng không cần phải giả vờ.”
Khi tôi nói điều này, tôi ngước nhìn anh và mỉm cười một mình: "Làm khó anh rồi, thời gian trôi lâu như vậy vẫn có hứng thú với tôi.”
"Nhân Nhân, rốt cuộc em đang giận cái gì?"
"Phó Trọng Châu, tôi không muốn phí lời."
Tôi liếc nhìn anh, xoay người, đi đến bên giường, trực tiếp nằm xuống.
"Xin hãy nhanh lên."
Có lẽ tối nay hành vi gần như điên cuồng của tôi đã khiến Phó Trọng Châu cảm thấy có chút chán ghét tôi, anh nhặt váy tôi lên, đi đến bên giường và phủ lên người tôi.
“Không làm à?”
Tôi ngồi dậy, lấy váy che người lại: “Vậy tôi có thể nghỉ ngơi chưa?”
“Chỉ là đính hôn thôi, bây giờ em vẫn có thể rút lui...”
“Tôi sẽ cưới Giang Minh.”
Tôi nắm chặt vạt áo, nhìn thẳng vào Phó Trọng Châu và nói: “Chỉ là một việc đơn giản như vậy, anh đã hiểu tôi muốn gì chưa?”
“Hứa Nhân, em quá cố chấp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-11.html.]
“Không ai biết rõ tôi muốn gì hơn bản thân tôi.”
Vết thương bấy lâu nay đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã được chính tay tôi xé rách.
“Dù sao thì anh cũng sẽ không cưới tôi, tôi biết chính xác tôi nên chọn gì.”
Phó Trọng Châu khẽ cau mày: “Tôi thật sự chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, Hứa Nhân.”
Nghe vậy, tôi nhịn không nổi cười mỉm nhìn anh: “Đúng vậy, hơn nữa tôi nhất định phải kết hôn, không thích hợp.”
“Giang Minh không phải người tốt.”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
“Tôi không quan tâm.”
“Hứa Nhân, em nhất định phải đ.â.m đầu vào ngõ cụt?”
“Tôi đã dấn thân vào con đường này, đây là sự lựa chọn của chính tôi. Cho dù tôi có phải quỳ để tiến bước, tôi cũng sẽ hoàn thành nó.”
Phó Trọng Châu nghiêm túc nhìn tôi, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng, anh ta lấy hộp t.h.u.ố.c lá ra và châm một điếu thuốc, khi hút được một nửa, anh ta dập tắt.
Anh bước đến gần tôi, cúi xuống nhẹ nhàng ôm hôn tôi và dịu dàng thì thầm vào tai tôi.
“Nếu em nhất quyết muốn làm điều này thì anh chúc em đính hôn hạnh phúc... Bé yêu, anh hy vọng em đạt được điều mình mong muốn và sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh ấy vào lúc này, nỗi đau trong lòng tôi như bị xé toạc một lần nữa.
Khoảnh khắc anh quay người và bước đi, nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Phó Trọng Châu không quay đầu lại, cánh cửa mở ra và bóng dáng anh biến mất. Tôi biết rằng mối quan hệ giữa chúng tôi chính thức tan vỡ.