Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 4-5-6
Cập nhật lúc: 2024-08-13 02:43:04
Lượt xem: 298
Tôi và Phó Trọng Châu chia tay đã gần hai năm, tôi gần như quên mất cái cách mà anh hôn tôi, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ dành tôi trên giường.
Khi gặp anh, tôi mới là sinh viên năm hai, 20 tuổi, vừa ngây thơ vừa nhiệt huyết.
Lần đầu tiên của chúng tôi, anh ta ôm, nhẹ nhàng gọi tôi là bé yêu.
"Đừng sợ, bé yêu, sẽ không đau đâu."
Khi tôi khóc không thành tiếng, anh vẫn có thể dừng lại, ôm thật chặt và nói lời xin lỗi.
Ban ngày, anh mặc vest, đeo cà vạt, là người quyết đoán, lạnh lùng, thể hiện một khía cạnh dịu dàng và chiều chuộng khác biệt như vậy có sức sát thương rất lớn đối với một cô gái ở độ tuổi đôi mươi.
Lúc đó, tôi yêu anh nhiều đến mức khó có thể kìm lòng được, cho đến khi tôi nghe anh ta nói với bạn bè: “Tôi đương nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân, không phù hợp”.
Đêm đó, tôi thu dọn hành lý và rời đi. Sau đó, anh ta gọi cho tôi ba lần nhưng tôi không nghe, anh ta không bao giờ tìm tôi nữa.
Có lẽ lúc đó tôi đã hiểu rõ rằng, tình yêu của Phó Trọng Châu dành cho tôi rất hời hợt.
"Bé yêu."
Tôi không biết mình đã khóc khi nào, trên mặt tôi có vệt nước mắt.
Phó Trọng Châu thả lỏng tay đang siết cằm tôi. Anh ta nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu hôn lên hàng mi ướt đẫm của tôi: “Bé yêu, chia tay với Giang Minh đi.”
Sau khi nghe câu này, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tôi đẩy anh ta ra: "Xin lỗi ngài Phó, tôi sẽ không chia tay."
"Lý do."
Tôi nhìn đi chỗ khác và chỉnh lại tóc mái đã hơi rối của mình trong gương.
"Bởi vì Giang Minh nói sẽ cưới tôi, chúng tôi cũng đã tính chuyện kết hôn."
Trong gương lông mày Phó Trọng Châu hơi nhíu lại, nhưng anh không nói gì, tôi cúi đầu rửa tay xong, anh vẫn không nói một lời.
Tôi không ở lại nữa và quay người rời đi.
"Nhân Nhân, em biết rằng tôi không bao giờ cho ai thêm cơ hội lần thứ hai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-4-5-6.html.]
Bước chân tôi khựng lại.
Tất nhiên tôi biết Phó Trọng Châu lạnh lùng đến mức nào, người nằm chung giường nói bỏ là bỏ.
Hôm nay, anh ta bảo tôi chia tay với Giang Minh, tôi cũng nghe ra đây là một cái cớ làm lành gián tiếp. Nhưng thực sự đáng tiếc, tôi không phải là Hứa Nhân của ngày xưa.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Tôi không ngoảnh lại và tiếp tục đi về phía trước, Phó Trọng Châu cũng không giữ tôi lại.
Bố mẹ Giang Minh khá hài lòng với tôi nên bắt đầu lên kế hoạch cho việc kết hôn.
Cuối tuần trước lễ đính hôn, Giang Minh đưa tôi đi nghỉ dưỡng, anh ta đặt hai phòng, đưa tôi về phòng rồi vội vã rời đi.
Đến tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số điện thoại lạ.
“Cô Từ, tôi là Tiểu Tống - trợ lý của ngài Phó. Bây giờ chúng tôi đang đợi cô ở dưới lầu."
Tôi không trả lời và định cúp máy.
“Cô Từ, ngài Phó nói, cô là một cô gái thông minh, biết lựa chọn như thế nào cho phải.”
Tôi giật mình cúp máy.
Bên ngoài mưa rơi lặng lẽ, tôi xuống lầu và bước vào chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn. Cơ thể gần như bị ép vào cửa xe, cố gắng tránh xa Phó Trọng Châu.
"Tóc ướt rồi."
Không biết qua bao lâu, Phó Trọng Châu đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào tóc mái của tôi, tôi run rẩy và vô thức cố gắng tránh né nó. Đột nhiên anh ta không cử động nữa, tôi nhìn anh ta và nói nhỏ:
"Ngài Phó, tôi và Giang Minh sắp kết hôn. Chúng tôi đã làm chuyện đó rồi."
Phó Trọng Châu thậm chí còn không cau mày khi nghe những gì tôi nói.
Anh ta vuốt tóc mái bị ướt của tôi, nhéo nhẹ dái tai rồi mỉm cười nhẹ.
Phó Trọng Châu bảo tài xế quay đầu xe, nắm lấy cổ tay tôi, ôm tôi vào lòng. Anh ta cúi đầu xuống thì thầm vào tai tôi.
"Bé yêu, anh dẫn em đi xem kịch hay nhé."