Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-13 02:51:53
Lượt xem: 222

Ánh mắt anh ta u ám hơn cả màn đêm, chúng tôi vẫn dựa sát vào nhau, tôi sợ đến mức bật khóc. Những chuyện cũ đã bị phủ bụi, bất chợt hiện lên trong tâm trí, khiến tôi lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh rịn ra.

Lúc đó tôi còn trẻ, ngây thơ và vô tư, đương nhiên cũng có mối quan hệ tốt với đàn anh, đàn em trong trường. Thỉnh thoảng, sau giờ học, chúng tôi đi ăn cùng nhau tại một quán ăn nhỏ bên ngoài trường. Tôi nghĩ đó chỉ là cách xã giao bình thường của sinh viên đại học, nhưng Phó Trọng Châu sau khi nhìn thấy đã vô cùng tức giận.

Anh ta cố chấp, sự chiếm hữu vô cùng đáng sợ, dù tôi có xin lỗi hay cầu xin sự thương xót bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô ích, anh ta trói cổ tay tôi vào cây cột ở đầu giường và nói với tôi từng chữ: "Hứa Nhân, tôi luôn tin vào một điều, nếu một người phạm sai lầm mà không nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì sẽ không bao giờ sợ hãi và hối cải."

Tôi không dám nghĩ về ba ngày đó, tôi đã khóc cho đến khi nước mắt khô cạn, giọng khàn đặc.

Cuối cùng anh ta cũng mủi lòng thả tôi ra. 

Anh ta cúi người xuống và nhẹ nhàng dỗ dành tôi, khi còn trẻ, tuy sợ hãi nhưng lại âm thầm vui mừng vì tôi nghĩ sự chiếm hữu ngột ngạt này nói rõ anh ta quan tâm tôi.

Nhưng sau này tôi mới hiểu. Không phải vì quan tâm hay thích tôi đến mức nào, mà là loại người như Phó Trọng Châu, đối với người hoặc vật mà họ sở hữu, dù không quan tâm cũng sẽ không bao giờ để người khác thèm muốn.

Nhưng bây giờ không có thời gian nghĩ đến những việc này, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi anh ta.

"Phó Trọng Châu, xin lỗi, tôi, tôi nói dối, không có, không có ai, không có người khác..."

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

“Không có người đàn ông nào khác, phải không?”

Phó Trọng Châu cười thầm một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng.

"Không có, thực sự không có. Nếu anh không tin thì có thể bảo người của anh điều tra tôi. Sau khi chia tay với anh, tôi chưa từng yêu lại, Giang Minh là người đầu tiên..."

Tôi biết tính tình của anh ta nên lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, đến mức không dám chớp mắt. Sự thẳng thắn, chân thành này khiến khóe miệng anh ta nở nụ cười sâu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-8.html.]

"Nhân Nhân, tôi không tin em, tôi chỉ tin vào cảm giác của chính mình."

Nói xong, anh ta giữ vai tôi và ấn tôi xuống ghế ô tô.

Vạt váy lật lên, che mất nửa mặt tôi.

"Bé yêu, anh sẽ đích thân kiểm tra xem em có nói dối không."

Giọng nói của anh ta rất lạnh lùng,như một con d.a.o khắc băng giá, đ.â.m vào khiến người ta rỉ máu.

Tôi cứ nằm đó, nước mắt tủi nhục cứ tuôn rơi. Trên thực tế, quá trình này rất ngắn nhưng cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều đau đớn, giống như bị người khác đá xuống đất rồi giẫm đạp thật mạnh. Tại sao anh ta phải hành hạ, làm nhục tôi như thế này?

Phó Trọng Châu chậm rãi lấy ra một chiếc khăn ướt lau ngón tay, rồi sửa lại quần áo cho tôi, ôm tôi vào lòng.

Toàn thân tôi lạnh ngắt và run rẩy, mặt tôi tái nhợt như không còn một chút máu.

Giọng điệu của anh ta dịu dàng hơn một chút, hôn cũng rất dịu dàng như thể anh ta sợ làm tôi sợ hãi lần nữa.

"Bé yêu, em thực sự rất ngoan."

Có lẽ tâm trạng anh ta đang rất tốt, cúi đầu xuống sát mặt tôi.

“Tôi sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn, được không?”

"Tôi muốn đi về." Giọng tôi vẫn nức nở. 

Anh ta không giận, lại hôn tôi và nói: “Tối nay đến chỗ anh trước đã…”

Loading...