Phong ấn tâm tư - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-07-27 15:39:59
Lượt xem: 76
Mẹ tôi cảnh cáo tôi: “Đường Nhị Tư, con phải tự lập. Dù người ta có giàu đến đâu cũng không được dựa dẫm quá, con hiểu không?”
"Biết rồi."
Tôi không muốn tiền.
Tôi chỉ thèm khát cơ thể của anh ấy thôi.
Ba ngày sau, điểm thi tuyển sinh đại học được công bố. Tôi thức dậy vào sáng sớm, hồi hộp ngồi trước máy tính trò chuyện với Giang Diệm.
Cuối cùng, trang này bị sập vài lần trước khi tôi biết được điểm.
Tất nhiên vào Đại học Thanh Hoa thì chưa đủ, nhưng vào Học viện Công nghệ Bắc Kinh là quá đủ rồi.
Tôi chụp ảnh màn hình và gửi cho Giang Diệm, sau đó hỏi anh ấy: "Điểm của anh là bao nhiêu?"
"Không tìm thấy."
"Không tìm thấy là sao?"
"À, điểm của anh bị khóa rồi. Anh vừa nhận được cuộc gọi từ Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh."
Trong lời nói của anh ấy có vẻ nhẹ nhàng và bình tĩnh, cuối cùng anh ấy hỏi tôi: "Em đã quyết định chọn trường để đăng ký chưa?"
Tôi cố ý trêu anh: “Anh có muốn thử yêu xa không?”
Kết quả là Giang Diệm lo lắng đến mức đến nhà tôi ngay.
Chuông cửa reo, tôi mở cửa, ngạc nhiên nhìn anh: “Sao vậy?”
"Em đã điền hồ sơ chọn trường chưa?"
"Điền rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phong-an-tam-tu/chuong-20.html.]
"Đã gửi chưa?"
"Rồi."
Anh mím môi, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đường Nhị Tư."
Tôi hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy trên mặt anh, nhưng tôi không quen: "Sao vậy?"
"Đại học là một bước quan trọng trong cuộc đời, anh không nên ép buộc em phải ràng buộc với anh.
Yêu xa cũng không sao hết, miễn là chúng ta không chia tay và em vẫn thích anh thì anh không có vấn đề gì với việc em đăng ký học trường nào đâu. "
Tôi chớp mắt không nói một lời, nắm tay anh, dẫn anh đến chỗ máy tính, đưa cho anh xem đơn đăng ký tôi đã nộp.
Từ trường thứ nhất đến thứ tư, đều là trường đại học ở Bắc Kinh.
"Em all in Bắc Kinh luôn rồi, anh chính là một trong những lý do quan trọng nhất đó, nhưng cũng không phải toàn bộ lý do."
Tôi mỉm cười hôn lên môi anh: “Đừng lo, khi khai giảng chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau.”
Tôi và Giang Diệm giằng co một lúc, cuối cùng cũng kịp thời đuổi anh ấy ra khỏi cửa trước khi bố mẹ tôi đi làm về.
Cửa thang máy đóng lại, tôi trở về phòng, đứng trên ban công, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của anh khuất trong ánh hoàng hôn.
Như cảm nhận được điều gì đó, Giang Diệm đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn chính xác về hướng của tôi.
Tôi vẫy tay chào anh: “Hẹn gặp lại ngày mai nhé!”
Hẹn gặp anh vào ngày mai, gặp anh vào buổi khai giảng, và gặp anh mỗi ngày trong nhiều thập kỷ tới.
Mối tình lãng mạn tạm thời bị phong ấn trong cuộc đời tôi giờ đây đã lan ra dưới ánh hoàng hôn.
Và mỗi góc của bức tranh đều in hình tương lai của tôi và Giang Diệm.