Phỏng vấn - 13 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-05 13:16:06
Lượt xem: 2,152
Tôi không muốn nghe tiếp, lắc đầu xoay người rời đi.
Từ Thanh Dã còn giật mình tại chỗ không có phản ứng, lại đột nhiên có bóng dáng khác điên cuồng chạy về phía tôi.
“Triệu Thâm Thâm! Mày giành người đàn ông của tao, phá hỏng tất cả của tôi còn muốn chạy?”
Đỗ Nhược như phát điên chặn trước người tôi, trong tay cầm một cái chai, cười điên cuồng hắt mạnh vào tôi.
“Tao cũng muốn hủy diệt mày!”
Trong vô số tiếng hét lên vì hoảng hốt, có người chắn trước người tôi, gắt gao đè tôi vào trong ngực.
“Anh phải làm sao em mới có thể tin là anh yêu em?” Từ Thanh Dã nhẹ giọng nói một câu bên tai tôi, xoay người đoạt lấy cái chai trong tay Đỗ Nhược, vô cảm tạt phần axit còn trong chai lên mặt cô ta.
“Tôi không phải người đàn ông của cô.”
Tôi nhìn thấy một vết bỏng sâu hơn trên cổ hắn và dấu vết của quần áo bị ăn mòn liên tục.
Nhưng hắn lại như không có việc gì nói với Đỗ Nhược đang ôm mặt thét chói tai: “Bắt đầu từ năm năm trước, người tôi yêu chính là Triệu Thâm Thâm rồi. Vẫn luôn như vậy.”
Hắn ngã xuống.
Chuyến công tác của tôi lại bị ngâm nước nóng.
15
Từ Thanh Dã vào phòng cấp cứu, cũng lên hot search.
Tôi chờ đến khi bệnh viện nói hắn bình an, định lập tức rời đi, nhưng mẹ hắn nhờ vả nên tôi đợi đến khi hắn tỉnh lại.
Hắn nói hắn biết tôi sẽ không quay đầu lại, chỉ là còn có một câu cuối cùng muốn hỏi tôi. Năm năm trước, trong vô số đêm khuya tôi đã đưa hắn ra khỏi vũng lầy, cũng vô số lần đánh thức hắn dậy khỏi giấc ngủ chán chường, bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết quả này. Hắn hỏi tôi có hối hận không.
Tôi nói tôi không hối hận.
Trong đôi mắt rực sáng của hắn, tôi tiếp tục nói: “Bởi vì tôi đã dùng thời gian năm năm này để yêu thật tốt, tuy rằng kết quả không như mong đợi, nhưng chứng minh được không phải là tôi không đáng, mà là anh không đáng.”
Đôi mắt vừa mới sáng lên của hắn lại ảm đạm xuống.
Cuối cùng tôi cười cười: “Lần sau khi yêu ai, nhớ đừng chần chừ nữa. Sẽ không có người tiếp theo.”
Nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống: “Sẽ không bao giờ có người tiếp theo nữa. Triệu Thâm Thâm, em dùng thời gian năm năm, biến mình thành không khí của anh, lại còn muốn anh yêu người khác sao?”
“Đừng nói như vậy, tương lai còn rất dài, ít nhất, anh nhất định sẽ có người yêu tiếp theo.”
Dù sao thì tôi rất ưu tú như và cũng đáng được yêu.
Trong ánh mắt tâm như tro tàn của hắn, tôi sải bước rời khỏi phòng bệnh. Chạy nhanh chạy chậm cuối cùng cũng bắt kịp chuyến bay tiếp theo.
Vừa ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, hành khách bên cạnh đột nhiên buông tờ báo trong tay xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai nhợt nhạt.
Tôi giật mình.
“Thẩm Xác? Sao anh lại ở đây?”
“Anh đi theo em.” Anh ấy ghét bỏ nhìn tôi: “Em nói cũng không nói một tiếng liền vội vàng đổi chuyến bay, hại anh thiếu chút nữa bị chuyến bay trước mang đi.
“…”
Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy thật lâu: “Có phải tôi đã đánh mất một đoạn ký ức rồi không?”
“Cuối cùng em cũng nhớ ra.”
Anh ấy nhếch môi cười, khinh thường lại mơ hồ mang theo chờ mong: “Năm năm trước em lôi anh ra khỏi quán bar Ngõ Nhỏ, ngay cả tên cũng không để lại, hại anh tìm em thật lâu.”
Năm năm trước... Quán bar Ngõ Nhỏ...
Những ký ức về cái c.h.ế.t bất ngờ ập đến với tôi.
Đó là lúc mỗi ngày tôi đi lòng vòng các quán bar trong thành phố để tìm Từ Thanh Dã. Nghiệp vụ quá thuần thục, tôi khó tránh khỏi sẽ tìm được một số thứ khác, như cô gái trẻ say khướt trượt chân, mèo hoang đói đến gào khóc, như...
Tôi nhớ ra rồi. Đúng là có một người như vậy. Tay dài chân dài, bị người ta đánh cướp, đánh cho mặt mũi bầm dập ngã xuống hẻm.
Lúc đó tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy, cảm thấy có chút giống với con ma say Từ Thanh Dã, động lòng trắc ẩn, cứu được một người đàn ông xa lạ mà tôi chưa từng tiếp xúc trước đây.
Khi đưa lên xe của người nhà, anh ấy còn cố gắng nhướng mí mắt nhìn tôi một cái, hỏi tôi tên là gì. Tôi nói tôi tên là Lôi Phong sống.
Anh ấy hừ một tiếng, như muốn mắng chửi người, nhưng thật sự say không nhẹ, chỉ lầm bầm một câu: “Không sao, tôi ngửi được.”
Anh ấy tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt tôi giống như động vật họ mèo cỡ lớn.
“Anh ngồi đợi ở trường đại học của em hai tháng, lần đầu tiên đi ngang qua em đã ngửi thấy em. Em không phải Lôi Phong sống, em tên là Triệu Thâm Thâm. Lúc em theo đuổi tên cặn bã kia, anh vẫn luôn chờ em chia tay. Cuối cùng, cuối cùng cũng đợi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phong-van/13-end.html.]
Máy bay cất cánh rồi.
Trong khoảnh khắc bay lên trời, anh ấy lộ ra một nụ cười rạng rỡ với tôi.
“Sau này, anh sẽ cùng em thám hiểm.”
“Em phụ trách cho anh linh cảm, anh phụ trách vĩnh viễn bảo vệ em!”
“…”
Cứu với, tôi muốn xuống máy bay!
Tôi đây là trêu chọc trúng một tên bị bệnh thần kinh, mới gặp mặt vài lần đã bắt đầu nói vĩnh viễn!
(--END--)
-----
SÁM HỐI MUỘN MÀNG FULL]
Tác giá: 肆年
Nguồn: zhihu
Đề cử: Deĩng
Raw: Meo Meo
Có một đêm hoang đường với Phật tử cấm dục, ta mới phát hiện mình ngủ nhầm người.
May mà hắn cũng không yêu ta.
Thành thân được một năm, đừng nói chạm vào ta, ngay cả cửa phòng của ta hắn cũng không tới gần một bước.
Sau đó, hắn người trong lòng hắn từ thảo nguyên trở lại hoàng đô.
Hắn vì nàng kéo đứt phật châu, hành động như một kẻ đ..iên.
Hóa ra Đức Phật thanh tịnh trên toà sen, cũng có thể ngã vào hồng trần.
Chỉ là, không phải dành cho ta.
Ta quyết định giấu bụng bầu chạy vào cung.
Nghe nói Phật tử cao cao tại thượng kia không còn lý trí và lạnh lùng nữa, lật tung trời lệch đất để tìm thê tử của hắn.
1
Ta gả vào phủ Quốc sư, ngày bái đường thành thân, Ôn Cảnh Tu không xuất hiện.
Trong trong khách đường một màu trắng toát, hắn đốt đàn hương kính Phật, lạnh như băng.
Trời đông giá rét, ta không biết là lạnh, hay là nguyên nhân khác, vịn khung cửa, thân thể hơi phát run.
“Không có tân lang ở đây, sao có thể bái đường?" Ta nhíu mày, cẩn thận hỏi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta biết Ôn Cảnh Tu không muốn cưới ta, coi ta là sự sỉ nhục của hắn.
Ngày đại hôn, lại ngay cả giả bộ cũng không thèm, ngay cả một con gà trống để thay thế bái đường thành hôn cũng không có.
Trên ghế chỉ đặt một chiếc áo cà sa màu trắng.
Trong phủ bà tử không kiên nhẫn, bĩu môi: "Ngươi cũng nhiều chuyện rồi, có thể được gả vào phủ Quốc sư là may mắn lắm rồi. Chẳng phải Quốc sư còn để lại cho ngươi một chiếc áo cà sa ở chỗ đó sao? Thấy cà sa cũng như thấy Quốc sư, ngươi và xiêm y bái đường thành thân là được."
Nàng không kiên nhẫn khoát tay: "Cũng như nhau cả thôi, Quốc sư sẽ không gặp ngươi.”
Từ bên ngoài phòng vọng đến tiếng cười chế nhạo của hạ nhân.
“Thứ không biết liêm sỉ, dám câu dẫn Phật tử!”
“Phật tử thanh tâm quả dục, cưới nàng chẳng qua là vì thanh danh của nàng thôi.”
“Vào phủ Quốc sư, cũng xem như là goá phụ.”
Nhị tỷ tiễn ra xuất giá nghe được, cả người phát run, tức giận kéo tay ta: "Tiểu muội theo tỷ về đi, muội đừng quan tâm đến Phật tử Quốc sư của bọn họ nữa, chúng ta không gả.”
Ta cùng Phật tử có một đêm hoang đường, làm mất sự trong sạch của Ôn Cảnh Tu, toàn thành đều biết.
Ngày đại hôn, kiệu hoa theo đường cũ trở về, cũng mất mặt song thân.
Ta đã làm họ xấu hổ một lần, không thể để cho họ xấu hổ nữa.
Kìm nén nỗi đau trong lòng, nước mắt nóng bỏng, ta cố chấp nói: "Nhị tỷ, muội đi tìm chàng, chàng là Phật tử, có lòng từ bi, quan tâm đến chúng sinh...chàng sẽ cho muội một chút thể diện.”
-----Đọc full tại MonkeyD