Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:13:51
Lượt xem: 17
Anh hút một hơi rồi phả ra khiến cho cột khói màu xanh nhạt lập tức bốc lên.
Sương khói nồng nặc khiến cho đôi mắt đen như mực của anh hơi híp lại. Không ai có thể nhìn thấu nội tâm anh bây giờ.
Chỉ đạo viên Ôn cũng không.
Anh ấy kéo một cái ghế ra, ngồi xuống trước mặt Quý Trường Tranh: "Sao vậy? Phía bên Minh Viễn rất khó xử lý à?"
Hai người bọn họ quen nhau nhiều năm nên chỉ đạo viên Ôn biết rõ tình hình trong nhà Quý Trường Tranh.
Đối với đứa cháu trai Quý Minh Viễn này, anh ấy cũng biết rõ.
Quý Trường Tranh lắc đầu, nhưng chỉ trong hai phút, anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Xin nghỉ giúp tôi, chiều nay tôi đi tìm Minh Viễn một chuyến."
Lời này khiến cho chỉ đạo viên Ôn hơi ngạc nhiên: "Sốt ruột tới vậy?"
Quý Trường Tranh ừm một tiếng. giữa phần đuôi lông mày đã không còn vẻ hài hước như trước mà có chút trầm lặng.
"Tôi đi xem tình hình."
Chỉ đạo viên Ôn gật đầu: "Anh đi đi, tôi đi xin nghỉ cho anh."
Đợi sau khi Quý Trường Tranh đi rồi, chỉ đạo viên Ôn do dự một lúc nhưng vẫn cầm lấy mấy lá thư kia xem thử.
Khi đã xem xong nội dung trên đó.
Chỉ đạo viên Ôn khẽ lẩm bẩm: "Hay thật, Quý Minh Viễn này lại lặng lẽ làm ra chuyện lớn như vậy."
Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi, còn chưa tới hai mươi.
Thích con gái thì thôi đi, còn muốn đi làm cha kế của người ta.
Khó trách sắc mặt Quý Trường Tranh đột nhiên thay đổi.
*
Điểm thanh niên trí thức.
Từ sau khi Quý Minh Viễn gửi thư đi vẫn luôn trông ngóng, ngày đêm tơ tưởng chú nhỏ hồi âm cho cậu ta.
Hôm nay người đưa thư của công xã xuống đưa thư, Quý Minh Viễn đã chờ từ sáng sớm.
"Đồng chí, có thư của tôi không? Tôi tên Quý Minh Viễn."
Người đưa thư kiểm tra túi một lần rồi lắc đầu: "Không có."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-223.html.]
Nói chung, anh ta thường tới đưa thư cho đội sản xuất mỗi tuần một lần. Nếu như trong đội sản xuất có người cần gấp thì sẽ trực tiếp đi tới bưu cục công xã tìm thư của mình.
Nghe nói không có thư của mình, Quý Minh Viễn có chút thất vọng.
Vừa định xoay người rời đi đã thấy Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên lại. Quý Minh Viễn hơi dừng một chút.
Thẩm Mỹ Vân chào hỏi cậu ta: "Thanh niên trí thức Quý."
Quý Minh Viễn gật đầu. Dường như cậu ta còn định nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân thêm hai câu, tiếc là Thẩm Mỹ Vân không hề có ý định nói chuyện.
Cô đi tới bên cạnh người đưa thư, hỏi một câu: "Có thư của Thẩm Mỹ Vân không?'
Người đưa thư cúi đầu nhìn tên trên lá thư, tìm kiếm một vòng rồi lắc đầu: "Không có."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân cũng thở dài rồi liếc nhìn Quý Minh Viễn một cái.
"Thư của cậu cũng chưa được người ta trả lời lại?"
"Cô cũng vậy?"
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
Ngày nào cũng mong thư.
"Cô gửi thư cho người nhà à?"
Sau khi chào tạm biệt người đưa thư, Quý Minh Viễn vừa đi về điểm thanh niên trí thức vừa hỏi.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cho một - người bạn."
Cô định nói là ân nhân những nghĩ lại thì thân phận bạn bè có vẻ thích hợp hơn.
"Cậu thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi.
Quý Minh Viễn mỉm môi. Cậu ta nhẹ nhàng nói: "Tôi gửi cho người nhà của tôi."
Cậu ta mặc một cái áo bông màu lam, vô cùng trưởng thành. Có vẻ cậu ta cực kì thích hợp với màu xanh đen, làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi môi ửng hồng.
Nhưng đây là vẻ bề ngoài của cậu ta, hoặc nên nói là dáng vẻ mà Quý Minh Viễn muốn mọi người thấy mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ít nhất thì Thẩm Mỹ Vân cũng sẽ bị mê hoặc bởi bề ngoài của cậu ta.
Một chàng trai sạch sẽ, khí chất cao nhã.
Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy yên tâm. Nếu tính ra đối phương cũng không lớn tuổi hơn Miên Miên là mấy.
Nghĩ tới đây, cô mỉm cười cổ vũ cậu ta: "Vậy người nhà cậu rất nhanh sẽ trả lời lại cậu thôi."