Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:04:14
Lượt xem: 37
"Còn chưa kể sau khi kết hôn, mọi thứ đều phải dùng đến tiền, tiền tiết kiệm cũng từ từ bị hao hụt."
"Cho nên mới nói, tôi thật là hâm mộ người yêu của đồng chí nam kia. Cô ấy thậm chí còn chưa có xuất hiện, người yêu cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng sính lễ mọi thứ rồi."
Ai mà không ghen tị cho được?
Bọn họ đều ghen tị vì không ai trong số họ có người yêu hay chồng giàu có như vậy.
Không thể so sánh được, đó là số phận.
Ở bên ngoài, Quý Trường Tranh không biết rằng chính mình mau lẹ thanh toán tiền và tiền phiếu, mà đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trong phòng làm việc.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không quan tâm nếu anh có biết.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, anh hút một điếu thuốc rồi chuyển hết đồ đạc lên xe Jeep, thay vì vội vã rời đi, anh lại quay người đi vào trong cao ốc bách hóa.
Triệu Chấn: "?"
"Không phải anh đã mua xong sinh lễ hết rồi sao?"
Quý Trường Tranh: "Tôi vẫn chưa mua quà gặp mặt cho con gái."
Triệu Chấn: "Anh không phải mới chuẩn bị kết hôn sao? Con gái anh ở đâu ra?"
"Con gái của vợ tôi còn không phải là của tôi sao?"
Triệu Chân: "Anh thật sự giỏi giấu diếm đó."
Quý Trường Tranh đi vào cao ốc bách hóa: "Tôi giấu diếm cái gì? Anh không hỏi thì làm sao tôi nói, con gái tôi là quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm."
Nhìn ra Quý Trường Tranh rất thích cô bé.
Triệu Chấn nhìn anh một lúc, không khỏi bật cười: "Đồ của trẻ con đều ở tầng một, tôi dẫn anh đi qua đó."
"Anh phải nhanh chóng lựa chọn, mọi người sắp tan ca, đóng cửa rồi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng nói thẳng. Anh đi đến quầy hàng ở tầng một của cao ốc bách hóa, vừa bước vào đã nhìn thấy đôi giày da nhỏ được đặt trong tủ kính.
Đôi mắt anh chợt sáng lên: "Mang đôi giày da nhỏ màu đỏ này ra cho tôi xem thử."
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh đi cùng Triệu Chấn, nhân viên bán hàng lập tức đặt chiếc áo len trong tay xuống, mở tủ kính lấy một đôi giày da màu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-432.html.]
"Đồng chí, anh muốn lấy cỡ giày bao nhiêu?"
Quý Trường Tranh không biết, nhưng anh đại khái biết rõ Miên Miên bàn chân lớn bao nhiêu, anh ước lượng: "Con gái tôi chân dài khoảng mười sáu centimet."
Ánh mắt của anh rất chuẩn. Phán đoán này không thể sai được.
Sự khác biệt nhiều nhất là cộng hoặc trừ một centimet thôi.
"Đó là từ cỡ giày mười bảy đến cỡ giày mười tám."
Đối phương lấy hai đôi đưa đến: "Anh nghĩ xem anh mua cỡ nào? Tôi khuyên anh nên mua lớn hơn một cỡ cho con anh để năm sau cô bé có thể mang."
Quý Trường Tranh cau mày, anh cầm lên xem xét: "Gói hai đôi này giúp tôi."
Mua giày lớn một chút, phòng khi không vừa chân có thể không thoải mái, anh không cần phải tiết kiệm tiền làm gì.
Người bán hàng sửng sốt một chút: "Đôi giày da nhỏ này của chúng tôi có chất lượng rất tốt, được mua từ Thượng Hải, giá không hề rẻ. Một đôi có giá mười một đồng."
"Ừ, hai đôi mười một đồng mỗi đôi?"
Quý Trường Tranh đưa tiền một cách nhanh gọn.
Nhân viên bán hàng rất ngạc nhiên, nhưng dù sao cô ta cũng từng gặp người giàu. Cô ta lập tức nhận tiền, bắt đầu gói ghém đôi giàu vào trong một hộp giấy kraft cho anh bỏ túi.
Cô ta đưa nó cho Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nhìn xung quanh, anh lại phát hiện ở đây có nhiều thứ không có cho người bạn nhỏ.
Anh dự định sau này sẽ đưa Miên Miên đến thủ đô để mua đồ.
Anh thừa nhận rằng đồ ở đây không được thời trang như ở Bắc Kinh và Thượng Hải.
Bước ra khỏi cao ốc bách hóa.
Triệu Chấn xúc động: "Trường Tranh, có vẻ như anh rất quan tâm đến con gái mình." Nhìn số tiền anh bỏ ra, thực sự không hề có chút thương xót.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Tôi đương nhiên là cưng chiều con gái bảo bối nhà tôi thôi."
Nói xong, anh đặt đôi giày nhỏ ở trước mặt mình, lên xe, quay đầu cảm ơn Triệu Chấn: "Được rồi, đội trưởng cũ, chân thành cảm ơn anh vì chuyện lần này. Chờ tôi xác nhận ngày cưới, tôi sẽ mời bạn đến đến dự tiệc rượu ăn mừng."
Triệu Chấn đương nhiên không từ chối.