Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:47:25
Lượt xem: 112
Từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa được bao lâu, cả ba cánh cửa đều mở rộng cho Quý Trường Tranh. Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Trường Tranh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ngồi trên giường đất trong đám đông.
Cô ấy thật sự quá xinh đẹp, cũng cực kỳ bắt mắt, vậy nên Quý Trường Tranh mới nhìn thấy cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
"Mỹ Vân."
Mắt anh gần như sáng lên, lập tức hô lên.
Thẩm Mỹ Vân không kiềm được mỉm cười với anh: "Quý Trường Tranh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng gọi này khiến mọi người xung quanh la ó: "Chú rể đã có được cô dâu rồi."
Không trêu ghẹo còn may ra, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân có hơi nóng lên, Quý Trường Tranh cũng vậy, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Quý Trường Tranh vốn luôn miệng mồm linh hoạt, vào lúc này, thế nhưng lại chẳng nói được câu nào.
Anh chỉ lúng túng nhìn đối phương một lúc rồi mới nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em và cả Miên Miên nữa"
Đây là cam kết lớn nhất của anh.
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng gật đầu, Miên Miên bên cạnh kêu lên một tiếng: "Ba."
Nghe được tiếng gọi này, mọi người xung quanh không khỏi bật cười.
Trần Thu Hà ở bên cạnh nhắc nhở: "Được rồi, chúng ta làm lễ thôi."
Quy tắc kết hôn ở nông thôn không có nhiều, cái gọi là lễ chỉ là ba mẹ giao con gái cho đối phương.
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, một người ôm Thẩm Mỹ Vân, một người ôm Miên Miên,"Chúng ta giao Mỹ Vân và Miên Miên cho con."
Quý Trường Tranh dạ một tiếng, mỗi tay dắt một người: "Ba mẹ đừng lo lắng."
"Con còn ở đây thì họ ở đây, con không còn thì họ vẫn sẽ ở đây."
Lời thề này khá nặng nề.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân vô thức ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kinh ngạc: "Quý Trường Tranh."
Cô muốn nói, anh không cần phải làm như thế.
Không ngờ Quý Trường Tranh lại lắc đầu: "Con nói nhiều, không bằng làm nhiều. Ba mẹ, chú, từ nay về sau các người cứ nhìn xem là được. Nếu con đối xử tệ với Mỹ Vân, cô ấy có thể tới tìm mọi người tố cáo, các người cũng có thể tới xử lý con."
"Nếu con đối xử tệ với Miên Miên cũng vậy. Tất nhiên, con sẽ không cho mọi người cơ hội này."
Về cơ bản anh đã nói tất cả những điều tốt và xấu.
Mẹ vợ Trần Thu Hà nhìn con rể, càng nhìn anh càng thấy hài lòng, bà nói với Miên Miên: "Gọi ba đi con."
Miên Miên kêu lên lanh lảnh: "Ba."
Sau tiếng gọi này, lông mày của Quý Trường Tranh dịu đi rất nhiều, lấy một phong bì màu đỏ từ trong túi ra đưa cho cô bé, đây là một phong bì riêng dành cho Miên Miên.
Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau đó Miên Miên mới nhận lấy: "Cảm ơn ba."
Thẩm Hoài Sơn thấy không khí vui vẻ, suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên có người giở trò lá mặt lá trái, ông ấy mở miệng nói: "Con gái chúng tôi ở nhà chưa từng bị đối xử tệ bạc, đến chỗ của con, làm sai thì con có thể nói, nhưng không thể ra tay, càng không thể đánh, nếu thật sự cảm thấy không dạy được, cũng không sao hết, đưa về nhà chúng tôi, chúng tôi tự nuôi được."
Quý Trường Tranh nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: "Ba, không đâu."
Không gì?
Tất nhiên sẽ không có cảnh tượng như lời ông ấy nói.
Thấy bầu không khí giữa ba vợ và con rể trở nên căng thẳng, Trần Thu Hà vội vàng hòa giải: "Được rồi, được rồi."
"Mọi người còn đang đợi ăn. Nghi lễ kết thúc rồi, chúng ta để mọi người ăn đi."
"Trường Tranh, con còn có rất nhiều việc phải làm, sau khi bên đây xong rồi, các con còn phải đi lãnh chứng, sẽ tốn thời gian."
Có Trần Thu Hà mở miệng, bầu không khí ngay lập tức trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Lúc Trần Thu Hà dẫn Thẩm Hoài Sơn ra chào khách, Thẩm Mỹ Vân không kiềm được kề tai nói nhỏ với Quý Trường Tranh: "Sao anh dám cãi lại trước mặt ba tôi vậy?"
Không phải trước giờ đều khéo léo sao?
Nói vài lời tử tế là xong.
Quý Trường Tranh nói: "Em không thể làm sai, anh cũng sẽ không đánh em. . Đây là vấn đề nguyên tắc, anh muốn nói rõ ràng."
Không thể để bố chồng hiểu lầm được.
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh một lát, cô đang định nói gì đó, bên ngoài có người hô: "Mỹ Vân, con và Trường Tranh ra kính rượu, sau đó đi làm việc của mình đi."
Là Trần Thu Hà, bà ấy rất vui vì hôm nay bọn nhỏ kết hôn nhưng bọn nhỏ cũng bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, lập tức cùng Quý Trường Tranh đi tới chào hỏi, hai người nâng cốc kính rượu từng người một, từ ông bí thư chi bộ đến chủ nhiệm Lý, cho đến thanh niên có học thức đến những thanh niên trí thức.
Ông bí thư chi bộ nhận rượu và nói: "Mỹ Vân, chúc hai con sống hòa thuận và sớm có con trai."
Thẩm Mỹ Vân: "Cám ơn ông ạ. ."
Sau khi uống rượu, quay lại nói với chủ nhiệm Lý: "Chủ nhiệm Lý, kính ông một ly."
Chủ nhiệm Lý gật đầu nói đùa: "Đồng chí Quý à, đồng chí kết hôn cũng chả sao, nhưng lại lấy đi trụ cột của xã chúng tôi, đồng chí có nghĩ mình nên bị phạt không?"
Quý Trường Tranh nói: "Thật đáng phạt, tô sẽ tự phạt mình ba ly rượu."
Vừa nói xong, anh đã tự mình rót ba ly rượu và uống cạn trước mặt chủ nhiệm Lý.
Tiếp theo là thanh niên trí thức và những thanh niên có học thức, cuối cùng đến lượt các thành viên trong gia đình, Trần Thu Hà, Thẩm Hoài Sơn, Trần Hà Đường và Trần Viễn.
Quý Trường Tranh rót một ly rượu, không nói nên lời:,"Mẹ, ba, chú, đại ca, con xin phép kính trước."
Lúc này có nói gì cũng dư thừa, anh chỉ có thể dùng những ngày sau này để đối xử tử tế với Mỹ Vân và Miên Miên hơn gấp bội.
Thẩm Mỹ Vân cũng uống một ngụm, nhưng uống không nhiều.
Cô bị Trần Thu Hà cản lại: "Uống ít thôi. Ở đây gần như đã xong rồi. Các con đến cục dân chính, lấy giấy đăng ký kết hôn đi."
Làm ba mẹ luôn dễ dàng lo lắng.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Mẹ, con biết rồi."
Sau khi kính rượu cũng gần xong hết, mọi người đều đang ăn cơm, thân là nhân vật chính nên Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Chinh đều bận rộn đến mức khó có thời gian nghỉ ngơi.
"Các con dự định khi nào đến quân đội?"
Trong khi mọi người đang dùng bữa sôi nổi, Trần Thu Hà và Hoài Sơn cùng nhau hỏi.
Quý Trường Tranh liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, nói: "Chiều nay sẽ đi."
"Một số người trong chúng con đã xin nghỉ phép, thời gian nghỉ phép ba ngày đã hết. Chúng con không thể không rời đi."
"Ba ngày hồi môn không cần phải quay về đâu, hai bên đường xá xa xôi, chờ lần sau các con về rồi nói tiếp ."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được ạ."
Cô đồng ý, Quý Trường Tranh đương nhiên cũng không từ chối.
"A Viễn, còn con thì sao? Khi nào con sẽ rời đi?"
Trần Viễn nói: "Con sẽ đi với bọn họ, khó xin phép lắm."
Thời gian này đều đang xin nghỉ.
Trần Thu Hà gật đầu: "Vậy mẹ sẽ đi thu dọn đồ đạc cho mọi người. A Viễn, con đi chiêu đãi cán bộ Chu và sĩ quan hậu cần đi, để Trường Tranh và Mỹ Vân ra ngoài lấy giấy chứng nhận."
Vừa nói lời này, Trần Viễn tự nhiên đồng ý.
Quý Trường Tranh đi rửa mặt để tỉnh táo lại, may mắn là anh không uống nhiều, cũng không có ai có ý định mời rượu anh, đều chỉ uống một ly.
Theo tửu lượng thì đây không phải là vấn đề.
"Mỹ Vân, anh ổn."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, hỏi Miên Miên: "Con muốn đi cùng mẹ hay ở nhà với bà ngoại?"
Miên Miên dường như biết sau ngày hôm nay cô bé sẽ phải xa ông bà, cô bé không cần suy nghĩ trả lời: "Con sẽ ở nhà."
Cô bé muốn ở với ông bà ngoại, đi theo ba và mẹ thì sẽ không thể ở với ông bà ngoại.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân sờ sờ đầu cô bé nói: "Vậy con ở nhà chờ mẹ."
"Mẹ sẽ về sớm thôi."
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc.
"Mẹ, ba, Miên Miên ở nhà chờ ba mẹ."
Chao ôi, con bé trắng trẻo lại mềm mại, đôi mắt to sáng long lanh mở to, như đang trông chờ,
Lòng Quý Trường Tranh dịu lại: "Khi về sẽ mua kẹo cho con."
*
Sau một giờ.
Đến cửa cục dân chính, Quý Trường Tranh gần như đi thẳng đến đích mà không cần đi đường vòng.
Điều này làm Thẩm Mỹ Vân ngồi trong xe có chút kinh ngạc: "Sao anh lại biết đường đến cục dân chính?"
Từ đại đội đến cục dân chính thành phố Mạc Hà, khoảng cách hàng chục km, đối phương thậm chí còn không hỏi đường, đi thẳng tới!
Quý Trường Tranh cầm vô lăng, tìm một chỗ đỗ xe, sau đó nói: "Anh đã từng tới đây."
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn qua.
"Mỹ Vân, đừng suy nghĩ nhiều, không phải anh cùng đồng đội tới đây, mà là anh lén lút tới đây hai lần."
Anh vẫn có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại thì họ đã là một cặp rồi nên không có gì phải xấu hổ cả.
Rồi anh nói: "Dạo này không phải anh cứ muôn này kia à?"
"Anh đã nhờ người tìm hiểu xem cục dân chính ở đâu. Mỗi lần đi mua đồ đều cố ý vòng tới đây."
Đi vòng ba bốn lần sẽ biết phải đi đâu.
Đến lúc anh dẫn Mỹ Vân đi lấy giấy chứng nhận thì sẽ không thể đi sai đường được.
Sau khi nghe Quý Trường Tranh nói xong, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó nói, tê tê, dại dại.
"Quý Trường Tranh." Cô gọi.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào lấp lánh: "Sao vậy?"
"Hóa ra ở nơi em không nhìn thấy, anh đã làm nhiều chuyện như vậy..."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ giọng nói.
Quý Trường Chinh nghe vậy không khỏi bật cười, đưa tay sờ sờ tóc cô: "Đây không phải là chuyện nên làm sao?"
Nếu muốn cưới vợ, đương nhiên anh sẽ phải làm nhiều hơn.
Không làm nhiều thì làm sao lấy được vợ?
Đáng lẽ phải như vậy, nhưng Thẩm Mỹ Vân biết, ở thời đại này, gần như hiếm có ai có thể làm được như Quý Trường Tranh.
Hoặc thậm chí là không một ai.
Bất kể trước đây ở Bắc Kinh, hay là đến Mạc Hà hiện tại.
Hầu hết đàn ông cô gặp, đặc biệt là những người đã có gia đình, đều là những người bán hàng rong, sau khi kết hôn bọn họ sẽ trở thành những đứa trẻ to xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-486.html.]
Một đứa trẻ cực kỳ to xác,
Kể cả việc ăn uống, rửa chân cũng phải do vợ phục vụ, họ hưởng thụ như một lẽ tự nhiên.
Nhưng chứng kiến những việc Quý Trường Tranh đã làm, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có lẽ hôn nhân không đáng sợ như cô tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười với Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, em thật may mắn."
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Quý Trường Tranh đã hiểu.
Sau khi xuống xe, anh mở cửa xe cho Thẩm Mỹ Vân, một tay mời nói: "Nào, đồng chí may mắn, mời đồng chí đi cùng anh lấy giấy đăng ký kết hôn, được không?"
Dáng vẻ hài hước.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Được thôi, đồng chí nam may mắn."
Cả hai đều may mắn gặp được nhau.
Quý Trường Tranh nghe được danh hiệu này, cũng cười nói: "Cũng phải, nếu anh không phải đồng chí nam may mắn thì, cũng sẽ không gặp được em."
Càng sẽ không cưới được em.
Thành thật mà nói, anh thực sự rất may mắn.
Hai người cứ khen nhau mãi, thật sự không khen nổi nữa, nhìn nhau xấu hổ vô cùng.
Anh dứt khoát quay người đi về phía cục dân chính.
Đây là bước cuối cùng mà họ phải đi, cũng sự khởi đầu cho cuộc hôn nhân của họ.
Lúc Quý Trường Tranh đứng ở chỗ này, anh có cảm giác, chặng đường dài ngàn dặm cuối cùng cũng đã kết thúc.
Sự phấn khích và mong đợi cuối cùng cũng dịu xuống.
Anh đứng trên bậc thang và nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, chúng ta vào thôi."
Thẩm Mỹ Vân mím môi, ừm một tiếng, lặng lẽ nhìn cục dân chính, cục dân chính thời này kém xa so với các thế hệ sau.
Đó chỉ là một ngôi nhà lớn bằng gạch đỏ, trước cửa treo một tấm biển màu đen trên nền trắng có dòng chữ cục dân chính thành phố Mạc Hà.
Trông khá thô sơ, tấm biển cũng bị thời tiết, nắng mưa làm bong tróc thì thôi, ngay cả lớp sơn trên chữ cũng bong tróc.
Đúng, nơi này là một bộ phận đơn vị khá nghèo.
Sau khi vào phòng, bên trong cũng gần như cũ, chỉ có hai chiếc bàn làm việc, các nhân viên cục dân chính đang trò chuyện và đan áo lông.
Hiển nhiên không có người đến nhận chứng nhận, rất nhàn.
Thời này, hầu hết mọi người kết hôn đều đãi tiệc, thậm chí không có tiệc, chỉ cần đến dự đám cưới là coi như đã kết hôn.
Thậm chí rất nhiều người thực sự còn không biết cục dân chính để làm gì.
Càng đừng nói đến việc nhận giấy chứng nhận.
Sở dĩ Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh biết điều này là vì họ biết chữ và có học thức.
Thế nên mới biết cục dân chính để làm gì, thậm chí còn biết rằng việc lấy giấy đăng ký kết hôn còn quan trọng hơn việc tổ chức tiệc.
Ít nhất đối với đương sự thì chính là như vậy.
Tuy nhiên, người có được nhận thức như họ không nhiều, không phải đối phương không biết mà là họ mắc phải lối suy nghĩ truyền thống và cũ kỹ.
Thế nên những người ở cục dân chính rất nhàn rỗi, bình thường ngoại trừ những người cung ứng thực phẩm trong thành phố đến lấy giấy chứng nhận ra, những lúc khác, mọi người đều chẳng làm gì cả.
Cho nên, khi thấy hai đồng chí một nam một nữ bất ngờ xuất hiện ở đây, họ rất ngạc nhiên.
"Hai người đến đây để lấy giấy chứng nhận kết hôn à?"
Nghe câu hỏi này xem, câu này mà lại xuất hiện ở cục dân chính, không đến lấy giấy đăng ký kết hôn thì có thể làm gì?
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng vậy, đồng chí."
"Vào đi."
Cô thư ký mập mạp không nhịn được mà kéo ghế ra, cố gắng kéo họ lại gần để có thể nhìn cả hai.
Không phải chuyện gì to tát, cô lập tức gọi các đồng nghiệp xung quanh tới: "Nào, tới đây, nhìn xem. Tôi đến đây cấp giấy đăng ký kết hôn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy đôi vợ chồng mới cưới nào đẹp đôi như thế, tới nhanh lên đi, không xem sẽ bỏ lỡ đó."
Việc này-
Cùng với tiếng la hét, không chỉ có quan chức của cục dân chính đi tới mà cả những người từ đơn vị bên cạnh cũng đi ra chứng kiến sự việc kỳ lạ.
Giờ thì hay rồi.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều trở thành khỉ đột được mọi người theo dõi.
"Tôi nói rồi mà, người đẹp thời nay, dù là đồng chí nam hay đồng chí nữ, nở một nụ ngắt một nụ, không sót lại dù chỉ một người."
Người nói là nữ cán bộ mập mạp.
Thẩm Mỹ Vân cười xấu hổ: "Đồng chí, chị nói xong rồi, thì xin giúp chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn nha."
"Được rồi được rồi, tới đây, làm liền làm liền đây..."
Nữ cán bộ mập mạp lập tức ngừng nói nhảm, nói: "Các người thuộc đơn vị nào? Đơn vị của các người có cấp giấy chứng minh kết hôn không?"
Nói đến chuyện này.
Quý Trường Tranh lấy ra một tờ thiệp cưới từ trong ngực, đưa cho đối phương: "Nó đây."
Âm thanh trong trẻo và rõ ràng, giống như một con suối trong veo chạm vào đá xanh, phát ra âm thanh ríu rít.
Điều này khiến nữ cán bộ mập mạp không khỏi nhìn lại và ngẫm nghĩ, đồng chí nam này không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà giọng nói cũng rất hay.
Quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, dừng lại một chút, cô cũng là một người rất xinh đẹp.
Đúng là trai tài gái sắc.
Trong lòng nữ cán bộ mập mạp hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy tờ báo cáo kết hôn từ trong tay Quý Trường Tranh.
Vừa nhìn, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh là quân nhân à?"
Tờ báo cáo kết hôn này cũng được đóng dấu chính thức của quân đội.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, gật đầu.
"Vậy cô chính là quân tẩu."
nữ cán bộ mập mạp quay sang Thẩm Mỹ Vân nói: "Chồng cô có sự nghiệp tốt, lấy anh ta, cô sẽ không cần lo kiếm sống."
Ở thời đại này, việc kết hôn chỉ vì một chuyện, đó là đủ ăn.
Với nghề nghiệp này của đối phương, thật sự rất phổ biến trên thị trường xem mắt mà nói.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, không nhịn được liếc nhìn Quý Trường Tranh, sau đó đáp: "Đúng vậy, còn không phải chỉ đủ ăn đâu."
Tất nhiên, đây là một trò đùa.
Nhưng nữ cán bộ mập mạp lại rất nghiêm túc, cô gật đầu: "Thà có được còn hơn là không có gì cả. Cuộc sống hôn nhân không phải thứ trong miệng."
Vừa nói, cô vừa mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Dựa theo tên trong tờ báo cáo kết hôn của đối phương, cô sao chép nó lại. Chưa kể tới việc, không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, thì nữ cán bộ mập mạp có chữ viết rất đẹp.
Không khác gì chữ in.
Từng nét bút đều đặn, vuông vức cực kỳ xinh đẹp.
Sau khi viết giấy đăng ký kết hôn, cô đã chủ động giao nó cho đồng chí nữ cũng chính là Thẩm Mỹ Vân.
"Đây là phần của cô, cô nhớ giữ cẩn thận nhé."
Thời này giấy chứng nhận kết hôn không phải là cuốn sách nhỏ như thời sau này, giấy chứng nhận kết hôn hiện tại chỉ là một tờ giấy hình vuông, có phần giống với giấy chứng nhận giải thưởng của các thời sau.
Màu đỏ tươi cũng rất hoa mỹ, ở giữa tiêu đề giấy đăng ký kết hôn mỗi bên có ba lá cờ đỏ, phía trên hai bên là bông lúa vàng, phía dưới là các loại hoa.
Rất đẹp và tươi sáng.
Đoạn đầu có ghi, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân tự nguyện trở thành vợ chồng...
Một vài con số quyết định cuộc đời của hai người.
Thẩm Mỹ Vân nhìn nó với một cảm giác khó tả, thậm chí cô còn cảm thấy ngay cả khi cầm nó cũng phải cẩn thận.
Sợ mình sẽ bóp nát giấy đăng ký kết hôn nếu véo quá mạnh.
Bởi vì tờ giấy quá mỏng, Quý Trường Tranh ở bên cạnh nhìn giấy đăng ký kết hôn mà Thẩm Mỹ Vân lấy trước, có chút ghen tị, nhìn một cách háo hức.
Sau đó nghĩ lại, dường như Mỹ Vân lấy giấy đăng ký kết hôn hay anh lấy giấy đăng ký kết hôn cũng không có gì khác biệt.
Ý nghĩ này đã an ủi chính anh.
Anh quay lại nhìn bàn tay của cô thư ký mập mạp vẫn đang viết, cô đang đứng cầm bút viết bằng mực.
Quý Trường Tranh nhìn thấy liền sợ hãi, không quên dặn dò: "Đừng để mực chảy lên đó, nhỏ giọt lên sẽ không đẹp mắt nữa."
Nữ cán bộ mập mạp xua tay một cách thờ ơ: "Không sao đâu, nó sẽ không nhỏ giọt đâu. Tôi rất quen tay. Nói nữa, nếu nó nhỏ giọt, tôi sẽ viết lại cho anh."
Việc này...
Quý Trường Tranh không muốn viết lại: "Tôi muốn nó tốt đẹp một lần và mãi mãi."
Này.
Vừa nói lời này, nữ cán bộ mập mạp ngước lên nói: "Nghiêm túc thật đấy."
Vừa nhìn đã biết con nhà có điều kiện rồi.
Quý Trường Tranh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm động tác trên tay cô, có một loại ảo giác như nếu cô dám nhỏ mực lên đó thì anh cũng dám cứu giấy đăng ký kết hôn trước.
May mắn thay, nữ cán bộ mập mạp rất có năng lực, từ đầu đến cuối không đổ thêm một giọt mực nào.
Viết xong, cô cầm lên thổi, mực khô rồi đưa cho Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh không nhịn được, đối phương vừa đưa cho anh, gần như là lập tức cầm lấy, còn cầm lấy bằng hai tay.
Mạch lạc và lưu loát.
Nữ cán bộ mập mạp: .""...
"Nhanh tay thật."
Không có sự tạm dừng nào cả.
Hơn nữa còn bằng cả hai tay vì sợ làm hỏng giấy đăng ký kết hôn.
Quý Trường Tranh không nói gì, nhìn đi nhìn lại, như muốn khắc giấy đăng ký kết hôn vào lòng. Tuy nhiên, anh không để ý rằng khi nhìn thấy, anh không kiềm được nhếch mép cười, nụ cười gần như chạm tới sau tai.
Điều này khiến những người có mặt không khỏi bật cười và nói đùa: "Đồng chí này đáng được trân trọng."
Họ từng thấy, ngay khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, liền gấp nó lại và bỏ vào túi.
Cũng từng thấy có người thậm chí còn không nhận mà đưa trực tiếp cho đồng chí nữ.
Đây là lần đầu tiên thấy một người như Quý Trường Tranh.
Tuy nhiên, Quý Trường Tranh tựa như vẫn không hề hay biết, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân gấp giấy đăng ký kết hôn bỏ vào túi, trong lòng anh lập tức đau lòng.
"Đừng gấp, đừng gấp, tôi sẽ lấy."
"Để anh cầm nó, Mỹ Vân, đưa cho anh đi."
Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân đang gấp giấy đăng ký kết hôn dừng lại, nhìn anh, không nhịn được nói: "Nếu không gấp giấy đăng ký, cầm sẽ rất bất tiện."
Đây là sự thật.