Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:51:33
Lượt xem: 127
Đương nhiên là Quý Trường Tranh không từ chối rồi, anh gật gật đầu, rồi chạy vào trong phòng bếp, lấy một phần bánh cuống mà Thẩm Mỹ Vân để lại hồi nãy, bỏ trong hộp cơm bằng nhôm rồi cầm đi.
Nhân tiện, anh còn múc canh cải trắng vào trong một cái ang tráng men.
Lúc này, anh mới quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân nói: "Anh đi một lát rồi về."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Nhân lúc Quý Trường Tranh rời đi thì cô hỏi Miên Miên đang im lặng uống canh: "Hồi nãy con và Chu Thanh Tùng nói gì thế?"
"Có thể nói cho mẹ biết được không?"
Miên Miên ăn một miếng đồ ăn, một miếng canh, mở một đôi mắt to tròn ngập nước và lắc lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn lựa chọn tôn trọng con gái.
"Có vẻ như Miên Miên đều đã có bí mật nhỏ của riêng mình rồi."
Miên Miên cảm thấy áy náy, cô bé mím môi thì thầm: "Con xin lỗi mẹ, Miên Miên không có ý nói dối mẹ đâu ạ, nhưng con thực sự không thể nói ra được."
Nếu cô bé nói ra thì đêm nay chắc chắn mẹ sẽ không ngủ được nữa, đã thế còn sẽ lén khóc sau lưng cô bé nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé nói: "Con không cần phải xin lỗi mẹ, con không cần phải nói cho người khác những bí mật mà con không muốn nói, ngay cả mẹ cũng thế."
Nghe vậy thì Miên Miên mỉm cười nhẹ nhóm: "Con cảm ơn mẹ."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, nhìn thấy gương mặt của con gái, cô thầm nghĩ, đứa nhỏ đã lớn thật rồi.
Xem ra sau này phải chú trọng vào việc giáo dục con bé nhiều hơn mới được.
*
Bên ngoài, Quý Trường Tranh một tay cầm hộp cơm, một tay cầm cái ang tráng men đi đến dưới lầu ký túc xá.
Nó còn thường được gọi là tòa nhà dành cho người độc thân.
Khi anh đến, khu ký túc xá rất nhộn nhịp, mỗi tối sau khi tan học và trước khi tắt đèn, thì đám người này sẽ ngồi lại nói chuyện phiếm với nhau một hồi.
Thấy Quý Trường Tranh bưng hộp cơm đi đến thì các chiến hữu đi phía trước bắt đầu nói đùa.
"Ai dô, doanh trưởng Quý đến, anh đến đưa cơm cho ai thế này?"
Quý Trường Tranh cười mỉm nói: "Dù sao thì cũng không phải đưa cho mấy người đâu."
Những người đó la ó: "Thôi đi, vừa nhìn là biết anh ấy đang mang đồ ăn cho anh rể. Bây giờ lấy vợ rồi, rốt cuộc không giống như trước nữa nha."
Chỉ nói vớ vẩn thôi.
Trần Viễn đi ra từ trong phòng tắm, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm, trong tay là một chiếc chậu tráng men.
"Anh!"
Quý Trường Tranh đuổi những đồng đội đang trêu chọc anh đi, rồi đưa hộp cơm trưa cho Trần Viễn: "Mỹ Vân bảo em mang bữa tối đến cho anh."
Trần Viễn nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười: "Anh ăn xong rồi, lần sau hai đứa không cần mang đến đâu."
Quý Trường Tranh chau mày, nói: "Cái này anh nói với em không được đâu, anh nói với Mỹ Vân mới được."
"Em không phải người quyết định ở trong nhà."
Trần Viễn nghe vậy, mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: "Được rồi, đưa cho anh đi, đúng lúc anh cũng đang đói bụng."
Quý Trường Tranh gật đầu rồi đưa đồ ăn cho anh ấy, anh cũng không vội vàng rời đi mà đi về phía cái phòng ký túc xá mà anh ở trước kia.
Lúc này, chỉ đạo viên Ôn đang chăm chú đọc sách.
Khi đến gần, anh không gõ cửa chính mà góc cửa sổ.
Chỉ đạo viên Ôn nghe được động tĩnh, nhìn sang tìm kiếm nơi phát âm thanh, liền nhìn thấy Quý Trường Tranh đang ở ngoài cửa sổ, nhìn anh ấy mỉm cười.
Chỉ đạo viên Ôn đứng dậy mở cửa, ngạc nhiên nói: "Hôm nay không phải đêm tân hôn của anh sao? Sao anh lại đến tìm tôi thế?"
Chỉ đạo viên ôn nghĩ đến suy đoán trước đó của mình.
Chỉ đạo viên Ôn không nhịn được mà sờ sờ cánh tay nổi da gà của mình: "Quý Trường Tranh, không phải là anh đã yêu tôi say đắm rồi đấy chứ? Ngay cả đêm tân hôn anh cũng muốn đến gặp tôi sao?"
Đừng như thế chứ.
Anh ấy không có chút hứng thú nào với Quý Trường Tranh đâu.
Quý Trường Tranh nghe vậy thì lập tức chán ghét nói: "Cút cút cút đi, anh không thể nghĩ tốt về tôi hơn một chút à?"
"Không phải là tốt rồi."
Ai bảo trước khi kết hôn Quý Trường Tranh luôn từ chối các mối giới thiệu của các chị dâu trong khu nhà tập thể làm gì, đã thể số lần từ chối còn rất nhiều nữa chứ.
Cũng không biết là ai bắt đầu tung tin đồn thất thiệt là Quý Trường Tranh thích nam nhân chứ không thích nữ nhân.
Cho nên mọi người căn dặn anh ấy ở cùng một phòng với Quý Trường Tranh thì phải cẩn thận một chút.
Trước kia chỉ đạo viên Ôn cũng không thèm để ý mấy vấn đề này cho lắm, nhưng mà do hành vi của Quý Trường Tranh quả thực khiến người ta hiểu lầm thật?
Quý Trường Tranh nghe xong thì cười lạnh nói: "Ở nhà tôi có một cô vợ thơm tho mềm mại để yêu thương, dựa vào cái gì mà anh tự tin tôi có thể yêu thích một người đàn ông cứng đờ hôi hám như anh thế hả?"
Nếu như thế thì anh thà... cả đời không kết hôn, độc thân một mình cũng được.
Nghĩ đến thôi là thấy đáng sợ rồi.
Chỉ đạo viên Ôn cười khà khà, nói: "Sao có thể trách tôi được chứ? Có trách thì phải trách chiến tích trước kia của anh quá dữ dội thôi chứ."
Liên tiếp từ chối nhiều đồng chí nữ như vậy, việc này có thể trách ai được.
Quý Trường Tranh không muốn nói nhiều về chủ đề này nữa, liền nhướng mày, nghiêng đầu nói: "Chỉ là ba lo lắng cho con thôi, chỉ có thể một mình cô đơn ăn cơm trong phòng."
"Nói chuyện đàng hoàng xem nào, đừng có làm ba của tôi."
Quý Trường Tranh sờ sờ túi rồi lấy ra một cái bánh cuốn được bọc trong một tờ giấy báo: "Vợ tôi làm cho tôi, tôi đã để dành riêng một chiếc cho anh đấy. Lại đây ăn đi."
"Không cần cảm ơn ba đâu."
Chỉ đạo viên Ôn: "..."
Người đàn ông này thật là, người thì tốt, nhưng cái miệng nói chuyện độc quá.
Sau khi nhìn Quý Trường Tranh rời đi, chỉ đạo viên Ôn mới mở tờ báo ra ăn một miếng bánh cuốn, mặc dù hơi nguội nhưng hương vị lại thơm ngon đến lạ thường.
Anh ấy không nhịn được mà cảm thán: "Quý Trường Tranh nha Quý Trường Tranh."
Là anh em với nhau, chứ không phải là ba.
Sau khi Quý Trường Tranh rời khỏi ký túc xá, anh cũng không có vội vã về nhà, mà là nhân lúc trời đang tối rồi chạy đến phòng y tế.
Buổi tối ở phòng y tế có người trực, hơn nữa là trước khi tới đây thì Quý Trường Tranh đã hỏi thăm chuyện này rồi.
Hôm nay ông Tần đi làm, đương nhiên là anh cố ý chọn thời điểm này để tới.
Quý Trường Tranh đến bên ngoài phòng y tế, cũng không lập tức đi vào, mà là bỏ tay vào túi quần đứng ở cửa nhìn bốn phía, phát hiện phòng y tế lúc này không có người.
Thì lúc này anh mới ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại quần áo rồi đi vào.
Chuyện đầu tiên sau khi đi vào mà anh làm chính là chốt cửa lại.
Lão Tần đang phân loại hồ sơ bệnh án, anh ấy đeo kính, dáng vẻ lịch sự, nhìn thấy Quý Trường Tranh đang đi tới.
Anh ấy cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Doanh trưởng Quý, sao cậu lại đến đây thế?"
Nói ra thì hai người bọn họ có tình bằng hữu sinh tử với nhau.
Khi lão Tần ra chiến trường cứu người, Quý Trường Tranh đã b.ắ.n c.h.ế.t kẻ muốn tấn công lão Tần.
Sau khi qua lại với nhau mấy lần, thì cả hai cũng quen thuộc cho nên quan hệ của hai người cũng khá tốt.
Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng: "Lão Tần à, tôi tới tìm anh vì có một chút việc."
Lão Tần ngừng viết bệnh án, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu nói đi."
"Ừm... chuyện là, là, chuyện..."
Nói hơn nửa ngày, Quý Trường Tranh cũng không nói thẳng vào vấn đề, khiến lão Tần vô cùng ngạc nhiên: "Không phải chứ doanh trưởng Quý, trước đây cậu không phải là người như vậy. Trước đây luôn nói chuyện dứt khoát cơ mà, sao bây giờ lại lắp ba lắp bắp thế này rồi?"
Quý Trường Tranh hạ quyết tâm, vươn tay về phía anh ấy: "Tôi tới tìm anh do có chuyện lớn, chính là..."
Vẫn không thể nói nên lời.
"Chính là, chỗ anh có bao cao su không?"
Nghe được lời này, lão Tần còn tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Ngay cả những người bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Quý Trường Tranh, cậu muốn thứ đó làm gì?"
Mặt Quý Trường Tranh đã đỏ bừng: "Anh cần gì quan tâm tôi làm gì chứ? Rốt cuộc anh có hay không?"
Lão Tần mở ngăn kéo, từ dưới đáy lấy ra hai cái túi giấy: "Có, ở đây này, trước đây Văn phòng Kế hoạch hóa Gia đình đã gửi nó đến phòng khám của chúng tôi, nhưng mà nhóm chúng tôi không có ai dùng cả, đều để ở trong này."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Một gói hai cái, tổng cộng có năm gói đều cho cậu."
Quý Trường Tranh vội vàng nhận lấy, đưa lên miệng thăm dò, bộ dạng kia nhìn như một tên ăn trộm thật sự.
Lão Tần thấy vậy không khỏi bật cười: "Quý Trường Tranh cậu đó, cậu lên chiến trường còn chưa run rẩy như thế, sao chỉ mới cầm lấy cái áo mưa đã run rẩy không ngừng rồi?"
Quý Trường Tranh nhét bao cao su vào túi, lòng bàn tay vẫn đầy mồ hôi: "Còn không phải là do tôi chưa từng thấy thứ này sao, nên có hơi khẩn trương."
Lão Tần mỉm cười, chỉ vào anh: "Thì ra cậu cũng cảm thấy khẩn trương sao, nhưng mà." Anh ấy bỗng cảm thấy tò mò: "Cậu và tức phụ tân hôn, sao hai người lại muốn làm biện pháp tránh thai chứ?"
Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để có con sao.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Nhà tôi có một đứa con gái rồi rồi."
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để có con.
E rằng đứa bé Miên Miên không thể tiếp nhận được.
Cái này-
Lão Tần nghe xong thở dài: "Xem ra cậu thật sự quan tâm đến đứa trẻ kia."
Quý Trường Tranh nghe xong cười nói: "Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, chuyện này là đương nhiên rồi."
Anh kiểm tra thì thấy thời gian đã muộn, nhanh chóng cáo từ: "Lão Tần, trước tiên anh cứ giấu chuyện này giúp tôi."
Nếu lời này truyền ra ngoài, toàn quân sẽ biết Quý Trường Tranh đến phòng khám để xin bao cao su trong đêm tân hôn.
Tất nhiên lão Tần không thể không đồng ý rồi.
*
Ở nhà, Thẩm Mỹ Vân tắm cho Miên Miên, sau khi cô bé tắm rửa sạch xong, Miên Miên có chút sợ hãi nằm một mình trên giường, Thẩm Mỹ Vân nằm cạnh cô bé, kể cho cô bé nghe một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Không thể không nói, dù mệt nhưng vẫn rất ngoan.
Miên Miên nhanh chóng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất sâu, đêm qua trên xe cô bé không ngủ được nhiều.
Ban ngày lại ở trong một hoàn cảnh mới, hưng phấn cả ngày, trong lúc tắm cô bé đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, có thể chống đỡ cho đến khi lên trên giường để Thẩm Mỹ Vân dỗ dành cô bé, chính là thói quen khắc phục được cơn buồn ngủ.
Kết quả Thẩm Mỹ Vân chỉ kể phần đầu câu chuyện, Miên Miên bắt đầu ngáy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng giống như một thiên thần nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy không khỏi mỉm cười hôn lên trán cô bé, đúng là yêu không hết mà.
Nhìn cô bé một lúc thật lâu.
Sau đó Thẩm Mỹ Vân đi đến tủ kéo tìm một chiếc khăn mặt mới, chính là chiếc khăn mặt mẹ cô tặng cô làm của hồi môn.
Chữ song hỷ màu hồng được in trên cả hai mặt.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn song hỷ một lúc rồi mới nhận ra hôm nay hình như là đêm tân hôn.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang ngơ ngác, Quý Trường Tranh ra ngoài đã trở về.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang cầm chiếc khăn song hỷ.
Cái này-
Quý Trường Tranh thâm thúy nhíu mày một lát, sau đó như không có chuyện gì nói: "Muốn tắm à?"
Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân cho rằng tắm rửa là chuyện bình thường, nhưng khi Quý Trường Tranh hỏi cô, cô lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô gật đầu: "Dạ." một tiếng.
"Anh tắm không?"
Quý Trường Tranh: "Tắm."
"Vậy anh đi tắm trước đi?"
Vốn Quý Trường Tranh muốn nói, em đi tắm trước đi, nhưng lời đến bên miệng, không biết vì sao lại biến thành: "Được."
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Thực ra cô chỉ đang tỏ ra khách sáo thôi.
Không ngờ Quý Trường Tranh lại nói, anh đi tắm trước.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy anh đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-494.html.]
Quý Trường Tranh trầm mặc một lát, thật ra không phải anh muốn nói anh muốn đi tắm trước, rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế này?
Là do rất khẩn trương, suy nghĩ từ não truyền đến miệng không kịp.
Sau khi anh cầm chậu và khăn tắm bước vào phòng tâm liền tự tay tát mình một cái.
"Đồ ngu!"
Đúng là, ngu muốn c.h.ế.t mà.
Bước vào phòng tắm để làm gì chứ? Chỉ có thể tắm rửa sạch sẽ.
Có tiếng nước b.ắ.n tung tóe, ba phút sau.
Quý Trường Tranh quấn khăn tắm trên cổ bước ta, tóc còn đang nhỏ nước, một giọt nước từ trên tóc chảy xuống, theo xương mày chảy xuống sống mũi thẳng tắp, cuối cùng biến mất không thấy dấu vết.
Quả nhiên tuấn mỹ tuyệt trấn, khí phách sáng ngời.
Thẩm Mỹ Vân ngây người trong giây lát,
Có chắc là tắm rửa sạch sẽ không đó? Theo như cô nghiên cứu, chỉ thấy thời tiết tháng ba đang đến thôi.
Quý Trường Tranh trần truồng từ phần thắt lưng trở lên, nhìn thoáng qua cánh tay dài và khỏe khoắn của anh nhưng điều bắt mắt nhất là phần phía dưới.
Anh không dùng nhiều sức, chỉ im lặng đứng nhìn rõ cơ bụng 8 múi của mình, thậm chí còn có một nốt ruồi đen ở bụng dưới.
Quý Trường Tranh đứng dưới anh trăng và gió lạnh bên ngoài, quả thật có thể khiến kẻ khác khí huyết dâng trào.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút, nàng cảm thấy mặt mình có chút nóng lên: "Anh tắm xong rồi à?"
Quý Trường Tranh gật đầu, anh cũng thấy hơi nóng, lại càng không dám nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Mỹ Vân tùy ý gật đầu: "Vậy em đi tắm đây."
Quý Trường Trinh suy nghĩ một chút: "Vậy anh ở trên giường chờ em nhé?"
Nói xong, bầu không khí dường như trở nên mờ ám hơn. Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm mà không hề quay đầu lại.
Quý Trường Tranh chán nản đứng đợi ở bên ngoài, rõ ràng chỉ mới là thời tiết của tháng ba, thế mà anh lại cảm thấy cả người nóng nực cực kỳ.
Đặc biệt khi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, anh càng cảm thấy m.á.u mình dồn dập hơn.
Thậm chí ngồi cũng không yên, chỉ có thể đi loay quanh khắp nơi trong nhà.
Trong phòng tắm, Thẩm Mỹ Vân dùng nước trong bồn tẩy rửa từng chút một, tưởng tượng đến người đang đứng chờ bên ngoài, gò má của cô cũng dần trở nên hồng hào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tài năng thiên bẩm của Quý Trường Tranh lại ẩn giấu dưới lớp áo đó.
Thẩm Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, rũ bỏ những hình ảnh quyến rũ đó trong đầu, tốc độ cầm gáo nước của cô dần chậm lại.
Đèn trong phòng tắm đột nhiên tắt, tối đen như mực.
Bàn tay đang cầm chậu nước của Thẩm Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, lập tức đổ lên đầu cô, cô vô thức kêu lên một tiếng.
"Có chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo, Quý Trường Tranh phá cửa bước vào.
Cùng lúc đó, giọng nói của anh vang lên: "Mỹ Vân, em hãy đứng xa ra một chút."
Vừa dứt lời, rầm một tiếng, cửa sập xuống.
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng đứng sang bên cạnh, cũng may là trước đó Quý Trường Tranh hét lên kịp thời, nên cũng không đập trúng cô.
Lúc này, không chỉ là trong phòng tắm tối, mà bên ngoài cũng tối.
Thẩm Mỹ Vân nhìn không rõ người, chỉ nghe thấy giọng nói vọng vào, gọi một tiếng: "Quý Trường Tranh."
Con người đột nhiên từ chỗ sáng bước sang chỗ tối, đôi mắt nhất thời sẽ không thể tiếp nhận được, thế nên khi nhìn vào môi trường xung quanh, mọi thứ đều tối đen như mực.
Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, xung quanh cô đều là bóng tối, điều này khiến cho cô có cảm giác vô cùng bất an, hơn nữa, đây còn là một nơi xa lạ.
Thị lực của Quý Trường Tranh thì cực kỳ tốt, năm đó anh gia nhập quân đội, chủ yếu là bởi vì đôi mắt này.
Anh còn có năng lực nhìn vào ban đêm, đây vừa là ưu thế vừa là thiên phú, điều này làm cho anh lúc huấn luyện dã chiến ở bộ đội, đối với anh ban đêm mà nói, là nơi trú ẩn tốt nhất, cũng là chiến trường tốt nhất.
Đương nhiên, điều này cũng dẫn tới, trong bóng tối Thẩm Mỹ Vân không thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại có thể nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Hơi thở của Quý Trường Tranh ngừng lại một lúc, không thấy anh, Mỹ Vân còn không kịp lấy quần áo che lại, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết.
Giống như một bức tranh mỹ nhân đang tắm, vẻ đẹp của cô đẹp đến động lòng người, trong làn hơi nước, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đong đầy như nước mùa thu, chiếc mũi thanh tú và đôi môi anh đào, chiếc cổ thẳng trắng ngần, lưng gầy trắng nõn.
Mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Đây là lần đầu tiên Quý Trường Tranh nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ, và cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy.
"Quý Trường Tranh, anh ở đâu?"
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, điều này làm Thẩm Mỹ Vân có chút hoảng sợ, cô duỗi tay ra, mò mẫm về phía trước dựa theo trí nhớ của mình, mà đi đến cửa.
"Anh ở đây."
Giọng nói của Quý Trường Tranh trầm ổn mạnh mẽ, như con người anh vậy, bất kỳ chỗ nào cũng có thể tin tưởng được.
Anh đưa tay tới, vững vàng mà nắm chặt bắt lấy tay của Thẩm Mỹ Vân, điều này lập tức khiến cho Thẩm Mỹ Vân có cảm giác an toàn.
Cô gần như trong vô thức mà ôm chặt lấy đối phương, giọng nói có chút hờn dỗi mang theo chút oán trách,"Sao đột nhiên lại bị mất điện vậy?"
Hoàn toàn không cho người khác một chút dấu hiệu nào.
Đột nhiên Quý Trường Tranh nhớ tới chuyện này, anh nắm lấy tay Mỹ Vân đi về phía trước,"Bộ đội ở đây đúng chín giờ rưỡi thì sẽ tắt đèn."
"Là anh quên nói cho em biết."
Đôi bàn tay mềm mại khiến cho Quý Trường Tranh hơi dừng lại một chút.
"Chín giờ rưỡi tắt đèn? Vậy chẳng phải là mỗi ngày đều đúng chín giờ rưỡi sẽ tắt đèn sao?"
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Vậy ở đây giặt đồ tắm rửa phải tranh thủ thời gian sao?"
Quý Trường Tranh gật đầu: "Không còn cách nào khác, bộ đội chính là như vậy." Tuân thủ theo quy tắc, ăn ngủ phải cùng một khuôn.
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Đây là gì..." Phá vỡ quy tắc.
Còn chưa nói xong, đã bị Quý Trường Tranh che miệng lại, trong bóng tối anh cúi đầu xuống nhìn cô, dường như biết cô muốn nói gì,"Mỹ Vân, không được nói như vậy."
Thẩm Mỹ Vân cũng biết câu nói kia không tốt, nên lại nuốt xuống, nhưng khi bình tĩnh lại, nhìn thấy tư thế của hai người, dường như có chút mập mờ.
Cô lấy quần áo che một nửa ở phía trước, dựa lưng vào tường, mà Quý Trường Tranh lại ép cô vào tường, tư thế của hai người, cực kỳ mập mờ.
Nhất là trong lúc đối phương nói chuyện, hơi thở nói ở bên tai cô, điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân cực kỳ không quen.
"Quý Trường Tranh, anh lùi ra phía sau một chút đi."
May là trời tối, không nhìn thấy gì cả, nếu không cô đã đi hết rồi.
Quý Trường Tranh cũng không được tự nhiên, nhưng hiếm khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân xấu hổ như vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị mà nảy ra ý xấu xa.
"Đi đâu?"
"Thôi được rồi, anh sẽ lùi ra phía sau một chút."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế thì lại đến gần hơn, sự gần gũi này không đáng kể, cơ thể hai người dường như dính sát vào nhau.
Thẩm Mỹ Vân không mặc quần áo đàng hoàng, mà phần trên của Quý Trường Tranh lại trần trụi, ngay lập tức, hai người dính chặt vào nhau.
Làn da của cô thật mềm.
Làn da của anh cũng rất bóng loáng.
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu của hai người.
Trong vô thức, hơi thở của hai người đều dồn dập, Quý Trường Tranh nhân cơ hội cúi đầu hôn xuống.
Trong bóng tối, anh nắm lấy cằm cô một cách chính xác.
Thẩm Mỹ Vân khẽ kêu một tiếng.
Người đàn ông này quá khỏe, nên cô phải giơ tay lên để nắm lấy, phòng tắm đầy hơi nước, khiến cho cô có chút đứng không vững.
2
Mà dường như Quý Trường Tranh cũng nhận ra điều này, cho nên một tay của anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Mỹ Vân, mà sức lực cũng dần tăng lên, lúc đầu thì đỡ lúc sau thì bóp eo.
"Mỹ Vân, ôm anh."
"Ôm anh đi."
Giọng nói cũng mang theo vài phần dục vọng, trong giọng nói khàn khàn của anh có một cảm giác khó tả.
Thẩm Mỹ Vân giống như là một con cá mắc cạn, vụng về mà dựa vào người anh, cố gắng tìm điểm chống đỡ,
Nhưng rất khó, bức tường lạnh lẽo ở phía sau lưng, cơ thể nóng bỏng ở phía trước, mặt đất trơn trượt ở dưới chân, cô không kìm lòng nỗi mà giơ tay lên, ôm lấy cổ Quý Trường Tranh, run rẩy mà áp sát lại gần trước n.g.ự.c anh.
Có lẽ là cảm nhận được động tác của cô. Quý Trường Tranh hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quyến rũ như tơ.
Câu dẫn lòng người.
Điều này khiến cho Quý Trường Tranh như mất hồn, m.á.u trên người anh bắt đầu chảy ngược, đang ồn ào náo động, kêu la.
Dưới sự thúc giục, anh nhanh chóng chiếm đóng thành trì.
Quần áo bị cởi ra, rơi xuống trên mặt đất.
Quý Trường Tranh có chút thô bạo tiến về phía trước, dường như là gấp đến độ mà đầu chảy đầy mồ hôi,"Tìm không thấy."
"Tìm không thấy chỗ."
Cảnh tượng đang rất nồng nhiệt, đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, nhưng lại quên mất, Quý Trường Tranh còn non lắm.
Nên không có gì ngạc nhiên khi không tìm thấy chỗ.
Lúc cô cười, Quý Trường Tranh có chút xấu hổ buồn bực nói: "Mỹ Vân, không được cười."
Anh cắn cằm cô.
Hung dữ mà uy hiếp.
"Không cho cười."
Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn cười, nhưng biểu hiện thường ngày của Quý Trường Tranh, như là một bậc thầy trong tình trường.
Nhưng không ngờ, lại là như này.
Đến chỗ vào cũng không biết.
Thẩm Mỹ Vân muốn cười, cô quả thật đã làm như vậy, cô ôm vai Quý Trường Tranh,"Hay là, chúng ta không làm nữa."
"Em lạnh quá."
Tháng ba, mặc dù nhiệt độ đã tăng lên một ít, nhưng khi vào ban đêm, cảm giác như là sáu bảy độ.
Trước đó cô đang tắm, đột nhiên mất điện, làm gián đoạn quá trình tắm rửa, nhưng trên người vẫn có nước, nước nóng trước đó đã biến thành nước lạnh.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, vẫn còn đang vui vẻ, tự nhiên trong người nóng lên, nhưng bây giờ thì lại khác.
Mặc dù không có thời gian để mặc quần áo, đứng trong không khí lạnh lẽo này, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình sắp c.h.ế.t cóng vì lạnh.
Quý Trường Tranh nghe vậy, lập tức cứng đờ, anh đưa tay sờ sau lưng của Thẩm Mỹ Vân, quả thực là lạnh thấu xương.
Đã lạnh lẽo được một lúc rồi.
Tất cả những suy nghĩ ướt át trong đầu của Quý Trường Tranh lập tức bị cắt đứt,"Sao lại không nói sớm? Hôm nay lạnh như vậy, em lại tắm, đừng để bị cảm lạnh."
Dứt lời, anh nhanh nhẹn bế Mỹ Vân lên giường.
Nhóc con Miên Miên đang ngủ ngon lành trên đấy, có con bé, cả ổ chăn cũng trở nên ấm áp.
Thẩm Mỹ Vân chui vào chăn, lập tức ấm hết cả người, cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Còn anh thì sao?"
Vì mới tắm xong, một mảng tóc đen xõa tung sau lưng, tôn khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, trắng nõn như ngọc, vô cùng xinh đẹp.
Hầu kết Quý Trường Tranh lăn lộn: "Anh đi tắm rồi dọn dẹp nhà vệ sinh, em nghỉ ngơi trước."
Không tắm sợ không ngủ được.
Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ rồi hỏi một câu: "Vậy buổi tối anh ngủ ở đâu?"
Bước chân Quý Trường Tranh khựng lại, cười như không cười: "Tối nay muốn anh tới vậy à?"
Thẩm Mỹ Vân chặn miệng anh: "Anh tưởng bở."
Quý Trường Tranh nhìn màu xanh đen dưới mắt cô, dừng lại một lát, nhỏ giọng nói: "Buổi tối em ngủ với Miên Miên, nghỉ ngơi cho lại sức."
Từ khi đại đội Tiền Tiến xuất phát đến bộ đội, hết dọn nhà mới rồi thu xếp đồ đạc, Mỹ Vân bận rộn cả ngày.
Cứ nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân hơi bất ngờ, cô tưởng rằng tối nay Quý Trường Tranh sẽ nôn nóng lắm.