Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:51:36
Lượt xem: 121
Quý Trường Tranh không nhịn được cười, sờ sờ đầu: "Được rồi, đừng đau lòng nữa, kết hôn là chuyện chỉ có một lần trong đời, đương nhiên không thể để lại nuối tiếc."
"Huống hồ gì, hàng tháng anh vẫn kiếm được tiền, chờ có thông báo thăng chức, trợ cấp tiền lương của anh còn được tăng lên, sau này tháng nào cũng giao hết cho em, số tiền bỏ ra này sẽ kiếm lại được thôi."
Không thể không nói, Quý Trường Tranh là người biết an ủi người khác.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, ít nhiều gì trong lòng cũng dễ chịu đôi chút: "Cũng may mà một đời chỉ kết hôn một lần, nếu không chỉ kết hôn thôi cũng có thể phá sản."
"Nói nhảm, hôn nhân sao lại có thể dẫn đến phá sản được? Kết hôn gắn kết hai người lại với nhau, là thêm suất đinh, là thêm của cải, dù tiêu tiền thế nào chăng nữa cũng là chuyện nên làm."
Trước mặt Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không những nhiều lời mà còn đứt quãng: "Ngoài cuốn sổ tiết kiệm này còn có hai con cá đỏ dạ, đây là của mẹ anh cho em, nói là quà gặp mặt, trước đây lúc kết hôn, cá đỏ dạ bắt mắt quá, cho nên anh không lấy ra."
Nhìn thấy hai con cá đỏ dạ đó, Thẩm Mỹ Vân thực sự kinh ngạc, cô nhận lấy, dùng răng cắn thử, còn để lại dấu răng trên bề mặt.
"Mẹ chồng em hào phóng quá."
Không phải cô chưa từng nhìn thấy cá đỏ dạ, ở trong Bào Bào cũng có một con, đó là của hồi môn mẹ cô tặng cho cô, nhưng con cá đỏ dạ đó không chất lượng bằng con này.
Thứ mà Quý Trường Tranh tặng cho cho dù là chất lượng hay bảo quản đều là thứ có giá trị.
Nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, Quý Trường Tranh không nhịn được cười: "Cái này đã hào phóng rồi sao, vậy là em không biết trong tay mẹ anh có biết bao nhiêu thứ tốt rồi."
"Chờ anh đưa em về nhà rồi, đến lúc đó chắc chắn mẹ anh sẽ lấy cho em thứ tốt."
Lần này Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Tại sao?"
"Mẹ anh thích người có dáng vẻ xinh đẹp, mặt mày em xinh đẹp, bà ấy sẽ thích, một khi bà ấy thích thì thích bà ấy sẽ moi cả vốn ra cho."
Nói ra thì, anh thích Mỹ Vân, ít nhiều gì cũng là di truyền tính cách của mẹ anh, dù sao, mẹ của anh thích người xinh đẹp.
Anh cũng thích người xinh đẹp.
Hơn nữa còn thuộc kiểu, yêu Mỹ Vân từ cái nhìn đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy rất ngạc nhiên: "Vậy di truyền của anh cũng tốt thiệt ha."
Quý Trường Tranh: "Đúng rồi, cả nhà chỉ có mình anh giống mẹ thôi."
Thế cho nên từ khi còn nhỏ, mẹ anh đã thiên vị anh đôi chút.
Ai bảo anh tốt số chứ.
Thật sự là không biết ngượng.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nhéo cánh tay anh một cái: "Được rồi, đi làm nhanh đi."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Anh đã đưa tiền tiết kiệm và cá đỏ dạ cho em rồi, tiền lẻ và chi phiếu đều để ở trong ngăn kéo, em xem muốn mua gì thì cứ lấy tiền ở đó là được, nếu như không đủ thì nói với anh, anh sẽ nghĩ cách."
Hình như không có chuyện không có đủ tiền.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nhìn Quý Trường Tranh đang nói dông nói dài, không chịu được nói rằng: "Quý Trường Tranh, anh trước giờ chưa từng nói dông dài như vậy bên ngoài mà?"
Tại sao anh ở đây lại nói mãi không dứt vậy nhỉ.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Anh chỉ thích nói chuyện với em thôi." Cũng không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Mỹ Vân, anh lại cảm thấy vui vẻ.
Nhìn thấy cô, dường như có rất nhiều chuyện không thể nói hết.
Nhìn thấy người này lại bắt đầu, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được đẩy anh ra ngoài: "Mau đi làm đi thôi, em sẽ đến hợp tác xã cung ứng và trạm thức ăn xem xem, nếu có gì phù hợp thì em sẽ mua, tối ngày mai sẽ đón họ qua đây ăn bữa cơm chuyển nhà."
Quý Trường Tranh đương nhiên đồng ý.
Chờ Quý Trường Tranh đi rồi, Thẩm Mỹ Vân tắm rửa xong, rót một cốc nước ấm uống hết, rồi mới ngồi xuống trên băng ghế dài.
Nhìn bát cháo, bánh ngô hấp và dưa chua trên bàn.
Cầm thìa chậm rãi hớp một ngụm cháo, còn cho thêm đường nữa!
Ngọt quá!
Thẩm Mỹ Vân không khỏi híp mắt lại, trong lòng tự như cuộc sống hôn nhân cũng rất tốt, chờ sau khi cô ăn xong mới vớt Miên Miên lên.
Buổi sáng, cô định hẹn Triệu Xuân Lan cùng đi hợp tác xã cung ứng, lúc cô đi thì vừa hay Triệu Xuân Lan đang định đi ra ngoài.
Còn mang theo một cái giỏ.
"Mỹ Vân, cô đây là?"
"Tôi đến tìm chị dâu Xuân Lan để cùng đi đến hợp tác xã cung ứng, ngoài ra, tôi còn muốn đến trạm thực phẩm một chuyến, xem có thức ăn gì ngon mua một ít về."
Ngày mai phải mời cơm, đương nhiên phải chuẩn bị thịnh soạn một chút, hơn nữa cô còn phải chuẩn bị sẵn.
Bởi vì phía sĩ quan hậu cần có thể tìm cô bất cứ lúc nào, để đi nhận chức.
Chuyện này một khi đã bận rộn rồi thì e là đến cả thời gian mua thức ăn hàng ngày cũng không có.
Triệu Xuân Lan nghe vậy, mỉm cười gật đầu: "Vậy cô tìm tôi là đúng rồi, vừa hay tôi đã hẹn vợ của nhà sĩ quan hậu cần đó, ba chúng ta cùng đi."
Được!
Khi vợ của sĩ quan hậu cần đến, cô ấy còn dẫn theo một người tên là Trương Phượng Lan, là vợ của doanh trưởng Lý.
Triệu Xuân Lan ở bên cạnh giới thiệu: "Vợ của sĩ quan hậu cần Thẩm Thu Mai, vợ của doanh trưởng Triệu, Trương Phượng Lan"
"Đây là vợ của doanh trưởng Quý, Thẩm Mỹ Vân."
Mọi người làm quen với nhau.
Tính tình Thẩm Thu Mai hòa nhã hơn chút, cô ấy mỉm cười với Thẩm Mỹ Vân: "Trước đây đã nghe ông chồng nhà tôi nói, vợ của doanh trưởng Quý là một đại mỹ nhân, hôm nay được nhìn thấy rồi, quả thật đúng vậy, nghĩ lại doanh trưởng Quý thật sự được hời quá rồi."
Thẩm Mỹ Vân được khen, cô cũng không hề ngượng ngùng, thẳng thắn nói: "Chị dâu, điều này cũng khó nói, chưa biết chừng tôi cũng được hời đấy ạ."
Suy cho cùng, khuôn mặt đó của Quý Trường Tranh ngủ cũng hòa vốn.
Lúc này, Thẩm Thu Mai ngẩn người một lúc, không nhịn được, che miệng bật cười nói: "Thật là một người tuyệt vời."
Chỉ có những chị dâu đã kết hôn rồi mới hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói đó của Thẩm Mỹ Vân.
Vì thế, Thẩm Thu Mai chớp mắt mấy cái, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: "Ông chồng nhà cô, đêm hôm qua lần đầu ra trận, e là đã làm khổ cô quá sức rồi nhỉ?"
Điều này làm sao Thẩm Mỹ Vân trả lời được đây?
Cô mỉm cười và không nói gì.
"Xem ra thật đúng vậy rồi."
Thẩm Thu Mai trêu chọc: "Trong nhóm đoàn trưởng của bọn họ, tôi thấy doanh trưởng Quý nhà cô là người có thân hình đẹp nhất, mâm đĩa cũng đẹp lắm, có lẽ làm việc cũng năng suất lắm đây?"
Chết tiệt.
Các chị dâu đã kết hôn lại trò chuyện cởi mở như thế.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân không thể đỡ được.
Triệu Xuân Lan ngồi cạnh cũng tò mò: "Đêm qua doanh trưởng Quý lần đầu tiên ra trận, làm mấy lần vậy?"
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân phải trả lời thế nào đây, liệu cô có thể nói Quý Trường Tranh chưa làm gì hay không nhỉ?
Con chim non đó thậm chí còn không vào được cửa, nói ra thật nực cười.
Thẩm Mỹ Vân đỏ mặt không nói gì.
Trương Phượng Lan nhìn cô, tiếng cười ranh mãnh vang rất xa: "Vẫn là nàng dâu mới mà, còn ngại ngùng lắm, không giống như chúng ta, thường xuyên nhắc đến chuyện này, rồi sau đó đi đến kết luận, đàn ông nhà ai đang ăn bớt ăn xén."
Cái này...
Thấy Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên nhìn qua.
Trương Phượng Lan cười cởi mở nói: "Nhìn cô ấy, chắc vẫn chưa từng nghe đến nhỉ?"
"Nào, để tôi kể cho cô nghe tường tận nhé, nhà tham mưu trưởng lần đầu tiên ra trận, làm ba lần nhỉ?"
Triệu Xuân Lan gật đầu: "Là ba lần, đúng vậy."
"Còn nhà sĩ quan hậu cần thì hai lần?"
Thẩm Thu Mai cũng gật đầu theo.
"Nhà tôi cũng là ba lần." Trương Phượng Lan chuyển chủ đề: "Nhưng chuyện đó đã là chuyện trước đây rồi, bây giờ thì không được nữa, bây giờ mỗi tuần thực hiện nghĩa vụ với tôi một lần là đã muốn lấy cái mạng chó của anh ta rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-496.html.]
"Ai nói không phải chứ, ông chồng nhà tôi cũng vậy, thích phàn nàn cái gì mà lưng không chịu nổi."
Triệu Xuân Lan cũng hùa theo phàn nàn.
Thẩm Thu Mai tuy không nói gì nhưng trong mắt hiện rõ vẻ bất mãn.
Ba người nhìn chằm chằm vào Thẩm Mỹ Vân, dặn dò cô: "Cô phải trân trọng những ngày tháng hiện tại, ông chồng nhà cô mới ra trận, sinh lực dồi dào, nhân cơ hội này nghiền ép nhiều vào, tránh sau này lớn tuổi rồi, ép cạn kiệt cũng không ra được một hai giọt dầu đâu."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Bên phía Quý Trường Tranh cũng đang lo lắng, chờ kết thúc huấn luyện, việc đầu tiên anh làm là chạy đến phòng y tế.
Tìm được bác sĩ Tần, anh đóng cửa lại, chuẩn bị lên tiếng thì nhận ra bác sĩ Tần đang khám bệnh cho ai đó, chờ đến khi bệnh nhân đó đi mất hút.
Lúc này Quý Trường Tranh mới tìm một chỗ không có người, lo lắng không yên kéo bác sĩ Tần hỏi: "Ở chỗ anh có hình ảnh k.h.i.ê.u d.â.m nào không?"
Anh không tìm được vị trí, nôn nóng tìm sách để học hỏi kiến thức.
Bác sĩ Tần: "..."
Bác sĩ Tần trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi Quý Trường Tranh cảm thấy như cả thế giới đều trở nên an tĩnh.
Bác sĩ Tần mới khó khăn nói: "Khoan đã, vì sao Quý Trường Tranh cậu lại tin rằng, tôi sẽ có thứ này?"
Sách mười tám cộng đấy.
Một con ch.ó độc thân như anh ấy, thì lấy thứ này làm cái gì?
Quý Trường Tranh có chút thất vọng: "Không có à?"
Bác sĩ Tần nhìn anh, hỏi lại: "Tôi phải có à?"
"Anh không phải bác sĩ sao?"
"Đúng, tôi là bác sĩ, chứ tôi không phải quý ngài vạn năng, cậu cũng biết tôi là bác sĩ đấy à."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bác sĩ Tần sắp phát điên lên rồi: "Thật sự đó Quý Trường Tranh, tôi xin cậu, cậu đừng có xem tôi như người trong nhà nữa được không? Cứ xem tôi như người ngoài, đúng đúng đúng, cậu xem tôi như người ngoài là được!"
Đều là người thông minh cả, anh ấy cũng không phải kẻ ngu ngốc, ngay sau ngày tân hôn, tên Quý Trường Tranh này đã chạy tới cửa tìm anh ấy hỏi sách mười tám cộng.
Chuyện này đại biểu cho cái gì, không phải là anh ấy không biết.
Chỉ là anh ấy chưa từng gặp ai như này, thật là không xem anh ấy như người ngoài chút nào.
Quý Trường Tranh không rõ vì sao đối phương lại nổi khùng, anh sửa sang lại ý nghĩ: "Anh là bác sĩ, người của Văn phòng kế hoạch hoá gia đình có nhiệm vụ gì thì đều đến tìm anh, cho nên..."
"Tôi đến tìm anh thì có vấn đề gì chứ?"
Bây giờ anh không biết cách sinh con, anh cần học tập kiến thức này từ sách giáo khoa, chuyện này thì có vấn đề gì đâu?
Ai bảo sách giáo khoa không dạy việc này chứ.
Bác sĩ Tần hít sâu một hơi, anh ấy cần xác nhận một vấn đề, bèn giả vờ giả vịt, mở ngăn kéo ra, tùy ý hỏi: "Cậu có cần áo mưa không?"
Quý Trường Tranh nhìn động tác của anh ấy, vô thức nói: "Không cần." Anh vẫn còn mười cái đây này.
Được, lần này thì bác sĩ Tần hiểu rồi: "Tối hôm qua cậu không dùng được lấy một cái à?"
Quý Trường Tranh không nói gì nữa.
Những lúc như này thì sự im lặng nói lên tất cả, bác sĩ Tần đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm anh một lát, nhìn đến nỗi Quý Trường Tranh thấy khó xử.
Anh ấy mới thu hồi ánh mắt: "Tôi là bác sĩ, tôi không nên kỳ thị bất cứ người bệnh nào."
"Cũng không nên cười nhạo bất kỳ người bệnh nào, đây là đạo đức nghề nghiệp, trừ khi tôi thật sự không nhịn nổi."
Bác sĩ Tần nói lời này xong, cuối cùng cũng không giữ nổi biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nữa, ôm bụng cười.
"Quý Trường Tranh, ha ha ha ha ha, Quý Trường Tranh, ha ha ha ha ha ha, tên nhóc nhà cậu cũng có hôm nay, ha ha ha ha ha ha."
Quý Trường Tranh mặt vô biểu tình nhìn anh ấy: "Cười xong chưa, nhanh chóng giúp tôi tìm biện pháp giải quyết đi."
Lần này, bác sĩ Tần cười không nổi nữa: "Không phải chứ, Quý Trường Tranh, tôi làm gì có biện pháp giải quyết, đó là vợ cậu, chứ đâu phải vợ tôi, cái chuyện động phòng hoa chúc này, không lẽ tôi có thể làm thay cậu được à. . . . . ."
Còn chưa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của Quý Trường Tranh, bác sĩ Tần lập tức nuốt hết những lời chưa nói xong vào bụng.
"Nói thật, chuyện này tôi không dạy cậu được, ai bảo tôi cũng là một kẻ độc thân chứ?"
Ông trời có mắt, anh ấy đã độc thân hơn hai mươi năm, còn chưa từng nắm tay nữ đồng chí đây này.
Thấy Quý Trường Tranh quay đầu định đi, bác sĩ Tần lập tức tiến lên kéo anh: "Từ từ từ từ, mặc dù tôi không dạy cậu được, nhưng mà sách có thể dạy cậu mà."
Quý Trường Tranh ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: "Không phải anh không có sách mười tám cộng à?"
Không có sách mười tám cộng, thì làm sao mà học kiến thức từ sách được?
Chuyện này ấy à...
Bác sĩ Tần nở nụ cười: "Tôi không có sách mười tám cộng, nhưng cậu quên rồi à? Tôi học y đấy, năm ấy lúc tôi đi học, chúng tôi có một khóa học tên là cấu tạo cơ thể người."
"Cái này, cậu muốn không?"
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh lập tức dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ấy.
"Nhưng mà, sách cấu tạo cơ thể người của tôi là của nam đồng chí."
Quý Trường Tranh quay đầu bước đi.
"Nhìn cậu kìa, sốt ruột làm gì, tôi lại chưa nói là không có sách cấu tạo cơ thể người của nữ đồng chí."
Quý Trường Tranh: "Anh nói xong trong một lần đi."
"Vậy được rồi, cậu chờ tôi một lúc, tôi về nhà một chuyến tìm trong đống sách cũ, để tôi tìm cho cậu một bảo bối."
Quý Trường Tranh gật gật đầu.
Mười phút sau.
Bác sĩ Tần trở về với dáng vẻ như một tên ăn trộm, trong n.g.ự.c ôm hai cuốn sách cấu tạo cơ thể người, đưa hết cho anh: "Cầm đi tự nghiên cứu đi."
"Đúng rồi, cậu đừng chỉ nghiên cứu bản của nữ đồng chí, nhớ xem cả nam đồng chí nữa, miễn cho cậu lại không quen biết cơ thể của mình, ha ha ha ha ha."
"Dù sao thì, trong sách tự có hoàng kim ốc, ha ha ha ha ha."
Quý Trường Tranh: ". . . . . ."
Nếu không phải vì nể mặt sách, thì anh chỉ hận không thể đánh một trận với bác sĩ Tần.
*
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân dẫn theo Miên Miên, từ cửa nhà chị dâu ở khu nhà dân, đi hợp tác xã cung ứng một chuyến.
Quả nhiên, hôm nay không có thông báo của hợp tác xã cung ứng, ở gian hàng bán đồ ăn, phải nói là rỗng tuếch.
Cũng chỉ có mấy củ củ cải nhăn nheo, còn có hai củ khoai tây xanh lè.
Như vầy thì ai thèm mua?
Thấy đoàn người Thẩm Mỹ Vân đến đây, nhân viên tiêu thụ còn thấy quái lạ thật đấy?
"Không phải hôm qua mới mua cải trắng về sao? Mọi người đến đây làm gì?"
Còn làm gì nữa, đương nhiên là nhìn xem có đồ ăn hay không.
Triệu Xuân Lan là người có tính hấp tấp, lập tức nói: "Hôm qua một người được có hai cân cải trắng, chừng ấy thì đủ để làm gì, mấy thằng nhóc choai choai nhà tôi, chỉ một đứa thôi cũng đủ gặm hết rồi."
"Bên hợp tác xã cung ứng mọi người, vẫn chưa nhận được thông báo, khi nào thì có đồ ăn mới à?"
Nhân viên tiêu thụ kia cũng không có biện pháp nào: "Không có, chị dâu à, chị cũng không phải không biết, tháng ba này vốn chính là thời kỳ giáp hạt, ngay cả cải trắng cũng được chuyển về từ tỉnh khác, nếu mọi người thật sự chờ không kịp, thì tự trồng rau ở nhà cũng được mà."
Bây giờ mới bắt đầu tự trồng rau, vậy phải đợi bao lâu đây?
Nếu chờ được đến lúc rau nhà trồng lớn lên, vậy thì đâu cần thiết phải đến hợp tác xã cung ứng cãi cọ với người ta như vầy?
Đoàn người Triệu Xuân Lan cực kỳ thất vọng: "Chúng tôi đều là người nhà của bộ đội, hậu cần cung ứng không nổi, thì làm sao mà các chiến sĩ lên tiền tuyến được?"
Nhân viên tiêu thụ không trả lời được vấn đề lớn như vậy.
Cô ấy bèn nói ra một biện pháp điều hoà: "Như vậy đi, mọi người đến trạm đồ ăn cách đây ba cây số nhìn xem."
Nói xong lời này, cô ấy nhìn thoáng qua xung quanh: "Ngày hôm qua bà tôi còn đến cạnh chỗ đó, mua rất nhiều hành lá trở về."
"Tận một bó lớn đấy."