Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 501

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:51:44
Lượt xem: 92

Quý Trường Tranh sửng sốt, nhìn bóng lưng Thẩm Mỹ Vân đi vào phòng, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Kết quả là, cô thấy bất tiện khi cùng với anh làm cái đó sao?

Là cô ghét bỏ anh vì anh là một tên tay mơ?

Quả nhiên.

Quý Trường Tranh cảm thấy mình đã phát hiện ra sự thật, bởi vì Mỹ Vân không chỉ vào phòng mà còn khóa cửa lại.

Là cảm thấy anh kém sao? Vì thế cô không muốn ngủ với anh. Vì anh không tìm được chỗ đó.

Woohoo.

Nghĩ đến điều này, Quý Trường Tranh càng trở nên tự kỷ hơn, thậm chí mất đi ý định học tập. Thế nhưng, đang suy nghĩ nửa chừng, anh nhớ ra cô nói là có người thân tới?

Anh đứng dậy tìm kiếm, kết quả mười phút rồi nửa giờ trôi qua.

Tìm từ nhà trên đến nhà dưới cũng không thấy bóng dáng ai chứ đừng nói đến người thân. Quả nhiên vợ đã nói dối anh. Ở nhà không có người thân nào cả!

Sáng sớm hôm sau, trước bình minh, Quý Trường Tranh chạy đến phòng khám của bác sĩ Tần, bác sĩ Tần đã trực ca đêm hai ngày nay.

Thế là mọi người kê một chiếc giường nhỏ trong phòng khám để ngủ tạm.

Tối qua anh ấy ăn tối ở nhà đồng chí Quý, thức rất khuya, định hôm nay ngủ một giấc thật ngon, nhưng hóa ra lại thành ra thế này.

Khoảng bốn giờ sáng, có tiếng gõ cửa sổ phòng trực của anh ấy.

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Bác sĩ Tần xoay người, cuộn chăn lại tiếp tục ngủ, có lẽ là đang nằm mơ.

Suy cho cùng, nếu nửa đêm có người đến chữa bệnh, họ sẽ gọi tên bác sĩ Tần từ xa.

Đây là lần đầu tiên có một con chim mổ vào cửa sổ như thế này.

Anh ấy có chút bực mình nên giơ tay bịt tai lại, nghĩ rằng con chim quá phiền phức, sáng sớm mổ vào cửa sổ làm gì chứ.

Nếu đói thì đi tìm đồ ăn đi, đừng đến mổ vào cửa sổ nhà anh ấy.

Không ngờ bác sĩ Tần bịt tai lại, âm thanh từ bên ngoài vẫn tiếp tục.

Cốc cốc cốc.

"Mi có thấy phiền không?"

"Mi đang mổ cái gì vậy? Lúc đói, ngươi có thể tự mình tìm đồ ăn. Ta là bác sĩ, không phải người chăn nuôi."

Ngoài cửa sổ phút chốc yên tĩnh trong chốc lát.

Tiếp theo liền bắt đầu cốc cốc cốc,"Lão Tần, là tôi!"

Quý Trường Tranh hạ thấp giọng, còn không thể để người khác nhìn thấy, nếu không lại nói anh đêm động phòng hoa chúc không chuyên tâm.

Anh cũng là hết cách rồi mới tìm lão Tần giờ này.

Lúc này là nửa đêm canh ba, mọi người đều đang yên giấc, đương nhiên sẽ không có ai nhìn thấy anh.

Nghe thấy giọng nói này.

Bác sĩ Tần tưởng rằng bản thân bị lãng tai, anh ấy đứng người một lúc, theo bản năng nói,"Con chim này học được giọng nói của Quý Trường Tranh rồi."

Quý Trường Tranh,"..."

Anh dùng gậy gỗ chọc mở ra thanh gài của cửa sổ, thò đầu vào nhỏ giọng nói,"Anh không nghĩ đến thật sự là tôi sao?"

Mà không phải là loài chim nào!

Với lại loài chim nào lại đẹp trai như vậy.

Ôi mẹ ơi.

Trước mắt thình lình xuất hiện một cái đầu to, cho dù cái đầu này đẹp trai vô biên cũng làm bác sĩ Tần vô cùng sợ hãi.

Anh ấy bị dọa đến cả người mất hồn, vô thức kéo chăn trùm lên đầu,"Aaaaaaaaaa."

Quý Trường Tranh."? ? ?"

Quý Trường Tranh cuối cùng mở được cửa sổ, từ cửa sổ nhảy vào phòng, đi đến trước giường của lão Tần, đang định dùng tay mở chăn trùm trên đầu anh ấy ra.

Kết quả liền nghe thấy.

Bác sĩ Tần lầm bầm một hồi,"Đại thể lão sư, ông đừng đến tìm tôi, năm đó tôi ra tay với ông, nhưng ông không phải lão sư của tôi mà? Ra tay với ông không chỉ có mình tôi."

"Ông đừng nửa đêm canh ba ra tay với tôi."

"Tôi nhiều lắm chỉ là thêm chút nước vào formalin mà thôi, sau đó cảm thấy nước hơi nhiều, sợ ngâm c.h.ế.t ông, tôi liền đi tìm formalin, nhưng formalin không đủ, tôi mới tìm người nghe ngóng là thêm nước tiểu đồng tử sẽ trẻ mãi không già!"

Vì chuyện này, anh ấy còn đánh một đứa nhỏ chính là để có nhiều nước tiểu hơn.

Chỉ là, đó chỉ là những chuyện xấu làm lúc còn trẻ không biết gì, anh ấy thừa nhận mặc dù bản thân làm sai rồi, nhưng tấm lòng ban đầu của anh ấy là tốt.

Không đến nổi Đại thể lão sư lại đến tìm anh ấy báo thù.

Quý Trường Tranh tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân lại nghe được chuyện như vậy, anh liền không kiềm chế được lừa anh ấy một phen, gằng giọng nói: "Còn gì nữa?"

"Còn có..."

Nói được một nửa, bác sĩ Tần cảm thấy có chỗ không đúng, anh ấy đột nhiên xốc chăn ra, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt.

Lập tức giận dữ nhảy lên.

"Quý Trường Tranh, cậu là người sao!"

"Cậu nửa đêm canh ba không ngủ, cậu đến tìm tôi làm gì?"

Thật sự xém chút làm anh ấy tè ra quần rồi.

Quý Trường Tranh nhướng mày, đặt m.ô.n.g ngồi ở đầu giường anh ấy: "Nào, tiếp tục, kể hết chuyện xấu của anh làm cho tôi nghe."

Vừa nói lời này, bác sĩ Tần không kiềm chế được trực tiếp từ trên giường nhảy xuống: "Quý Trường Tranh, cậu đừng ép tôi, nói chuyện của cậu đi."

Ai cũng biết bí mật của đối phương.

Ba phút sau.

Hai người đối mắt nửa ngày, cuối cùng quyết định mỗi người nhường một bước, không thể tiếp tục làm tổn thương nhau nữa.

Suy cho cùng, bọn họ đều biết rõ bí mật của đối phương!

Bí mật kinh thiên động địa!

"Được rồi, nói đi, cậu đến tìm tôi có việc gì?"

Cơn buồn ngủ của bác sĩ Tần đã biến mất, anh ấy ngồi trước bàn, cầm đồng hồ lên xem, lúc này mới bốn giờ rưỡi.

Cách giờ thổi kèn lệnh còn hơn nửa tiếng.

Quý Trường Tranh: "Tôi tìm anh có vấn đề cần tư vấn."

Bác sĩ Tần nghe xong, tức giận đặt đồng hồ trước mặt anh, giọng điệu gần như suy sụp nói: "Cậu xem xem, cậu xem bây giờ là mấy giờ, tôi cầu xin cậu xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Chết tiệt tôi là bác sĩ, không phải là thần, bác sĩ này của tôi buổi tối cần phải nghỉ ngơi, tôi cần phải ngủ, Quý Trường Tranh, tôi cầu xin cậu, xem tôi là con người, đừng xem tôi là thần được không?"

Quý Trường Tranh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Lúc trước khi tôi cứu anh trên chiến trường, không thấy anh nói như vậy."

"Anh nói, kiếp này chúng ta là anh em, sau này vì tôi không tiếc bản thân nhảy vào chảo dầu."

"Vì thế? Bây giờ anh đây là?"

Bác sĩ Tần."..."

Anh ta thật sự là tạo nghiệp, kiếp trước đã đào mộ phần tổ tiên của Quý Trường Tranh, kiếp này lại được Quý Trường Tranh cứu, cứu được rồi lại nhiều lần ngược đãi anh ấy.

Anh ấy thật sự sống đủ rồi.

Bác sĩ Tần dùng tờ hồ sơ bệnh án che mặt, sau đó nằm xuống ghế: "Nói đi, lần này trong đêm động phòng hoa chúc cậu gặp phải vấn đề gì?"

Quý Trường Tranh: "Um, tôi muốn làm chuyện đó, nhưng vợ tôi nói có người thân đến nên không tiện, lúc đó tôi tìm một lượt hết tất cả các chỗ trong phòng ngoài phòng, không bỏ sót một ngóc ngách nào, vô cùng chắc chắn nói người thân của vợ tôi không đến, cũng không có người thân ở góc tường nào nghe bọn tôi, anh nói vợ tôi có ý gì?"

Bác sĩ Tần đang hấp hối thì giật mình ngồi dậy: "Cậu nói cậu làm gì?"

Quý Trường Tranh: "Tìm người thân, trong phòng ngoài phòng tìm người thân."

Xác nhận không có người thân nào.

Bác sĩ Tần: "..."

Bác sĩ Tần: "..."

Bác sĩ Tần: "..."

Thật sự cạn lời, sa mạc lời, không còn lời gì để nói nữa.

Bác sĩ Tần hít thở sâu đủ ba phút, anh ấy đứng lên trên ghế, không ngồi nữa, mà là xoay một vòng quanh Quý Trường Tranh.

"Quý Trường Tranh, cậu không phải kẻ ngốc chứ??"

Ánh mắt Quý Trường Tranh lạnh lùng: "Tại sao lại nói chuyện với ân nhân của mình như thế?"

"Nếu cậu không phải là ân nhân cứu mạng của tôi, tin hay không, ông đây bây giờ sẽ vi phạm quy định, đi trộm một khẩu súng, một s.ú.n.g b.ắ.n cậu chết!"

Thật sự là sống đủ rồi, ông trời nhìn không nổi nữa, phái Quý Trường Tranh đến đây để dày vò anh ấy sao?

Quý Trường Tranh: "Không có ông đây, anh chỉ là một nắm đất vàng, mỗi lần đến thanh minh tôi rót cho anh một ly rượu, anh uống một nửa, thổ địa uống một nửa."

Bác sĩ Tần mỉm cười: "Được, vậy tôi đành nói thẳng, cậu không nghĩ người thân đến, ba từ này là động từ?"

"Nói nhảm, đương nhiên là động từ, không phải động từ, anh có thể tìm người thân khắp phòng?"

"Vậy người thân cũng không thể nào bay vào."

Ồ, nếu bay vào là động từ, tóm lại, người thân đến làm sao không phải động từ.

Bác sĩ Tần nắm chặt tay, nói với bản thân phải nhịn, anh ấy thở sâu một hơi: "Cái gọi là động từ, là động trên người của bản thân, chứ không phải động trên người của người khác?"

Quý Trường Tranh: "Có gì khác nhau? Người thân của vợ tôi đến, đương nhiên người đến là người thân của cô ấy, lại không phải người thân của tôi, động của động từ này còn không phải trên người cô ấy?"

Bác sĩ Tần: "..."

Trời xanh à, đem s.ú.n.g đến đây, b.ắ.n c.h.ế.t anh ấy.

Cầu xin một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t anh ấy!

Anh ấy thật sự sống đủ rồi!

Bác sĩ Tần dùng nước lạnh rửa mặt, xối từ trên đầu xuống, làm bản thân triệt để bình tĩnh trở lại.

Ướt như một con chuột lột đi đến trước mặt Quý Trường Tranh, anh ấy không còn gì luyến tiếc nói: "Tôi nói lại lần cuối cùng, cậu nghe thì nghe, không nghe thì tôi đi chết!"

Quý Trường Tranh: "Không đến nỗi đó không đến nỗi đó, anh nói đi, nói năng đàng hoàng, tôi đều giữ im lặng."

Bác sĩ Tần nhìn anh một cái, lặp lại lần cuối: "Người thân đến, là ý nói vợ cậu đến kỳ kinh nguyệt, hiểu chưa?"

Quý Trường Tranh: "... ?"

Không đúng, kinh nguyệt đến với người thân có liên quan gì đến nhau?

Anh làm sao cũng không liên kết được sự liên quan, anh còn muốn hỏi, nhưng bác sĩ Tần đã đẩy anh ra cửa, chỉ cái cửa: "Anh còn muốn tôi sống không?"

"Còn muốn tôi sống sao, ra cửa quẹo trái, tự mình đi đi."

Cách anh ta càng xa càng tốt.

Anh ta sợ nếu tiếp tục tiếp xúc với Quý Trường Tranh, anh ta sẽ không còn khát vọng muốn sống tiếp.

Nói đơn giản là muốn chết!

Quý Trường Tranh bị đuổi ra khỏi cửa, anh cũng không bực tức, đứng tại chỗ suy ngẫm: "Kỳ kinh nguyệt đến, người thân đến?"

Hai cái này liệu có liên quan đến nhau không?

Không hiểu.

Hoàn toàn không có liên quan gì!

Hơn nữa, không tìm thấy bất cứ chỗ nào liên quan.

Quý Trường Tranh suy nghĩ nửa ngày, nghĩ không thông, anh vừa quay đầu, cánh cửa đằng kia đóng sầm lại.

Quý Trường Tranh: "..."

Bỏ đi, anh ta tự mình suy ngẫm.

Thật sự muốn đi đến sân huấn luyện, đột nhiên nhớ ra, hôm qua Sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu nói, chân anh lúc bước chân ra đều không run.

Không run đồng nghĩa với không động lòng?

Đây là chuyện như thế nào?

Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc, vậy hôm nay anh không thể bị người cười chê.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, muốn chân run rất đơn giản, hai trăm cái hít đất, cộng thêm hai trăm cái ngồi xổm .

Sau khi làm xong, chân không muốn run cũng không được.

Thế là, Quý Trường Tranh dứt khoát không đi nữa, trực tiếp ở ngoài phòng y tế bắt đầu vận động.

Hô ha hey.

Kết thúc mười phút một trăm cái hít đất, cánh tay có chút run.

Không được, tiếp tục!

Hô ha hey!

Mười phút một trăm cái đứng lên ngồi xuống, càng làm chân càng mỏi, mỏi đến nỗi mỗi lần đứng lên ngồi xuống, đều run đến sắp chết.

Thiếu chút nữa nằm xoài trên mặt đất.

Vốn dĩ bác sĩ Tần muốn ngủ bù nhưng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, bèn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, trước tiên nhìn thấy Quý Trường Tranh đang hít đất.

Lại tiếp tục đứng lên ngồi xuống hai trăm cái!

Bác sĩ Tần."? ?"

Vừa mới sáng sớm làm gì vậy?

Anh ta dứt khoát không ngủ nữa, trực tiếp đứng lên, mở cửa đi đến trước mặt Quý Trường Tranh, đối phương vẫn đang ướt đẫm mồ hôi đứng lên ngồi xuống.

"Không phải, Quý Trường Tranh ở đây cậu không thể tập luyện, cậu ở trước cửa nhà tôi tập luyện làm gì, có để người khác ngủ không?"

Quý Trường Tranh nghẹn một hơi, đã đứng lên ngồi xuống hai trăm năm mươi cái, không thể mở miệng, vừa mở miệng liền nhụt chí, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Anh tiếp tục!

Bác sĩ Tần."?"

"Tập luyện nhiều như vậy, cậu đứng lên ngồi xuống làm gì?" Liếc nhìn đã biết tập rất lâu rồi.

Làm sao chỉ chọn đứng lên ngồi xuống? Còn cần cái chân nữa không?

Kết thúc cái ngồi xổm cuối cùng.

Quý Trường Tranh đứng lên, hình như chân đều mềm nhũn rồi, thiếu chút nữa đứng không vững, ngồi bệt tại chỗ.

Anh dựa tường miễn cưỡng đứng lên, nói một câu bí hiểm với bác sĩ Tần: "Anh không hiểu."

Chỉ cần chân anh đủ run thì người khác sẽ không nhận ra anh vẫn là trai tân.

Bác sĩ Tần: "? ?"

Đồ thần kinh!

Hoàn toàn không hiểu nổi tư tưởng của người này, anh ta vẫn là đi ngủ thì tốt hơn, chỉ là nhìn thấy bộ dáng vịn tường bước đi của Quý Trường Tranh.

Cũng thú vị.

Từ phòng y tế đến sân huấn luyện mất mười phút, Quý Trường Tranh đi mất hai mươi phút, mà không có anh ta.

Chân mềm nhũn, một bước ba bước đều mềm nhũn.

Hoàn toàn giống như cọng bún, căn bản không thẳng được.

Nghĩ đến, hôm nay đến sân huấn luyện, chắc chắn không có người cười anh lúc bước chân ngỗng mũi chân thẳng.

Sân huấn luyện.

Một đám người đàn ông đã đến trước, chính là vì tiếp tục cuộc cá cược hôm qua.

Doanh trưởng Lý dẫn đầu: "Mọi người nói, hôm qua Quý Trường Tranh động phòng chưa?"

"Không chắc chắn, không phải chúng ta tối qua ở nhà anh ta ăn cơm sao? Ăn cơm xong đã hơn chín giờ rồi."

"Theo lí mà nói, nếu thời điểm này, muốn làm muốn chút gì đó không dễ dàng, dù sao năm giờ sáng chúng ta cũng phải thức dậy."

"Vậy không hoàn toàn, thật sự muốn làm chuyện đó một chút, đừng nói năm giờ thức dậy, bốn giờ phải về nhà cũng phải gắng sức làm một trận."

Lời này vừa nói xong, liền bị mọi người cười: "Lời này của anh trần trụi quá rồi? Thoạt nhìn như một chàng trai trẻ mới kết hôn, mới có dục vọng một tiếng làm một lần."

"Cái này còn có thể nói như thế nào?"

Doanh trưởng Triệu tò mò, dù sao anh ta hận không thể ở bên cạnh vợ từ sáng đến tối, tốt nhất là đừng tách nhau ra.

"Cậu hỏi Sĩ quan hậu cần thử, hỏi Chu tham mưu thử, nếu chỉ có một tiếng ở bên cạnh vợ, bọn họ sẽ chọn làm gì?"

Sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu đều đồng thanh trả lời: "Đương nhiên là ngủ."

Thật nghĩ không thông, chỉ có một tiếng đồng hồ, không đi ngủ, lại làm chuyện tốn sức lực?

Không không không, đều muốn bị nghĩ.

Đi ngủ tốt biết bao nhiêu, mài lực có bao nhiêu mệt, làm xong eo đau chân mềm, còn bị vợ nói một câu.

"Xong rồi hả."

Đó mới là câu tổn thương nhất.

Qua bốn mươi tuổi một tháng mài lực một lần liền không tệ rồi.

Nếu như đã chỉ có một tiếng, vậy phải làm gì? Đương nhiên là ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, hưởng thụ cuộc sống.

Chỉ là lời này, người trẻ như doanh trưởng Triệu không hiểu được.

Anh ta cũng thật sự không hiểu, anh ta sờ sờ đầu cười bí hiểm: "Cưới vợ thật tốt, mỗi ngày ngủ cùng vợ, vô cùng vui vẻ.

Niềm hạnh phúc của cưới vợ, kẻ độc thân tưởng tượng không tới.

Vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của anh ta, sĩ quan hậu cần cùng Chu tham mưu hoàn toàn đồng tình: "Đứa trẻ này còn nhỏ, chưa từng trải qua hiểm ác nhân gian, qua mười năm cậu ta nhìn lại, cậu ta có thể còn vẻ mặt hạnh phúc như vậy hay không."

Lời này vừa nói, Lý doanh trưởng bên cạnh tổng kết lại.

"Lạc đề rồi, đi xa rồi, không phải chúng ta đánh cược sao, xem xem Quý Trường Tranh hôm qua có động phòng không?"

"Nào nào nào, tiếp tục."

"Tối hôm qua cậu ta uống một chút rượu, theo lý mà nói là sẽ có làm." Nói lời này là chỉ đạo viên Ôn, anh ta thân thuộc Quý Trường Tranh, vì vậy lần này anh trực tiếp đặt cược.

"Tôi cá một tháng tất hôi, khẳng định Quý Trường Tranh đã kết thúc hai mươi ba năm trai tân."

Lúc nói lời này, chỉ đạo viên Ôn tràn đầy tự tin.

Sự tự tin trần đầy này của anh ấy cũng làm lay động những người khác.

Sĩ quan hậu cần nghĩ: "Tôi cũng đoán như vậy, tôi hôm qua tôi kính Quý Trường Tranh ba ly rượu, dưới tác dụng của rượu, nếu cậu ta không kết thúc cuộc đời độc thân vậy phải nghi ngờ cậu ta có vấn đề rồi."

"Vì thế tôi cũng cược cậu ta đã động phòng rồi."

Doanh trưởng Lý: "Được rồi, hiện tại có hai người cược Quý Trường Tranh động phòng hoa chúc rồi, người khác thì sao?"

Chu tham mưu: "Tôi không tham gia." Anh ấy không làm chuyện vô nghĩa.

Phải xem rồi mới biết.

"Các cậu thì sao?"

Doanh trưởng Triệu: "Tôi cũng cược doanh trưởng Quý hôm qua động phòng hoa chúc rồi."

Đoàn trưởng Tần: "Tôi trước không cược, tôi phải quan sát một lúc, xem thử Quý Trường Tranh có đến trễ hay không, nếu cậu ta đến trễ, tôi liền cược, nếu cậu ta không đến trễ tôi không cược."

Nói xong, anh ta chạy đi xem đoàn trưởng Trần, đoàn trường Trần ho nhẹ một tiếng: "Không liên quan đến tôi."

Cho dù là Quý Trường Tranh hay là Thẩm Mỹ Vân đều là người một nhà, nếu không phải người một nhà, có thể anh ta cũng tham gia náo nhiệt, nhưng là người một nhà vậy thì không nhẫn tâm rồi.

Bỏ đi bỏ đi.

"Vậy được, bây giờ đợi Quý Trường Tranh đến."

Doanh trưởng Lý hô lên.

Liến nhìn đã đến giờ rồi, chiến sĩ đã tập hợp đầy đủ rồi mà Quý Trường Tranh vẫn chưa đến.

Ánh mắt mọi người rạng rỡ nhìn về phía Quý Trường Tranh sẽ đi tới.

Năm phút sau.

Quý Trường Tranh một tay đỡ eo, một tay vịn lưới sắt, khập khiễng bước tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giống như một con rùa, đi rất chậm.

Điều này làm cho mọi người nháo nhào: "Wow!"

"Cái này có bao nhiêu bạo lực a."

"Giường có phải sập rồi không? Mới làm cho Quý Trường Tranh thành như vậy?"

"Tôi đoán chừng giường sập không chỉ một lần, thể lực của Quý Trường Tranh tốt bao nhiêu, đều làm cho cậu ta thành người què rồi."

Sĩ quan hậu cần phân tích: "Cậu xem cậu ta bước đi, mỗi bước chân đều nhíu mày."

"Dùng quá nhiều rồi!"

Đây là sự suy đoán đầu tiên của lão đàn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-501.html.]

"Chỉ có dùng nhiều, dùng hư rồi, dùng đến nổi bong da mới đau đớn như vậy."

Cái này...

Mọi người nhìn nhau rồi lập tức vây lấy Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, đêm qua cậu chiến dữ lắm hả?"

Nhìn cái tư thế này đi đứng này đi, tám chín phần mười là vậy rồi!

Quý Trường Tranh: "?"

Chiến dữ lắm? Cái này...

Anh cũng đang suy tư rằng mình thì có chiến tích vẻ vang gì chứ. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt anh cứng đờ, mơ hồ gật đầu: "Đúng vậy."

Anh biết rồi, là việc anh hít đất năm mươi cái vào buổi sáng đã có hiệu quả.

Phát huy tác dụng rồi!

Sẽ không còn ai trong đám người này dám cười nhạo anh là trai tân nữa! Chỉ cần chân anh run rẩy đủ nhiều thì sẽ không có ai nhận ra!

Thấy anh thừa nhận, mọi người càng reo hò lớn hơn: "Nhìn dáng đi của cậu kìa, tối qua cậu đã 'đến' mấy lần?"

Bao nhiêu lần?

Tối qua anh đã 'tìm người thân' khắp phòng, có lẽ là mười hai lần nhỉ. Dù sao thì cũng chẳng tìm thấy.

Quý Trường Tranh thản nhiên nói: "Khoảng mười hai lần đó."

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Nụ cười trên khuôn mặt của đám đông dần biến mất.

Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Quý Trường Tranh với vẻ mặt như gặp ma: "Không phải chứ, cậu có chắc chắn là mười hai lần không?"

Quý Trường Tranh đếm trên đầu ngón tay: "Ba lần trong gian nhà chính, bốn lần trong bếp, ba lần trong phòng ngủ, một lần trong phòng tắm và một lần trên xà nhà."

"Không nhiều, không ít, vừa đúng là mười hai lần."

Anh vừa nói lời này xong, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

"Chết tiệt, là xà nhà đó, xà nhà mà cậu cũng lên được à?"

Quý Trường Tranh nhìn cậu ta thắc mắc: "Trèo lên không phải được rồi sao?"

Với kỹ năng của bọn họ, trèo lên xà có khó đến vậy không?

Sợ nhất là lúc không khí đột nhiên im lặng.

"Mười hai lần đó, sĩ quan hậu cần, lần đầu tiên cậu 'đến' bao nhiêu lần?"

Sĩ quan hậu cần không lên tiếng. Ba lần, nói điều này ra anh ấy còn sợ mất mặt.

"Lão Chu, còn cậu thì sao?" Anh ấy cũng gần như vậy, Tham mưu Chu lại rơi vào sự trầm mặc.

Sự im lặng này giống như một loại dịch bệnh, trong chốc lát lan rộng trong đám đông, mọi người nhìn nhau.

"Được rồi, được rồi, giải tán đi, giải tán cả đi."

Ghen tị quá! Bọn họ đọ không lại, vậy thì đừng bàn nữa, đau lòng lắm.

Ấy thế mà càng không muốn thảo luận thì lại càng muốn hóng chuyện. Đặc biệt là lúc huấn luyện, Quý Trường Tranh là người đầu tiên lên làm mẫu. Mỗi lần anh thực hiện động tác bước đều, chân anh lại run lên lẩy bẩy, tần suất rung chuyển gần giống tần suất con ong rung cánh.

Tóm lại là siêu nhanh!

Sĩ quan hậu cần và những người khác đứng gần đó suy ngẫm rồi phân tích: "Đây có phải là di chứng của mười hai lần một đêm không?"

"Có lẽ vậy. Dù sao thì lần đầu của tôi cũng run, nhưng cũng không run đến mức đó."

"Thì ra mười hai lần là như vậy đó hả?"

Trước đây chưa bao giờ nhìn thấy, giờ thì được thực chứng rồi."

Tiểu đoàn trưởng Triệu nói: "Sao tôi lại cảm thấy phản ứng của Tiểu đoàn trưởng Quý giống như ngày hôm sau sau khi đứng tấn lần đầu vậy nhỉ?"

Bởi vì anh biểu hiện giống y đúc thời điểm đó, đùi và bắp chân của anh hoàn toàn mất kiểm soát, chúng run rẩy ngay cả khi anh không nhấc chân, và sẽ càng run nhiều hơn mỗi khi di chuyển.

Tiếng nói vừa dứt đã có rất nhiều cặp mắt nhìn sang. Thấy vậy, Tiểu đoàn trưởng Triệu lập tức sửng sốt: "Nhìn tôi làm gì?"

Sĩ quan hậu cần: "Tôi nghĩ cậu đang nói bậy."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Tôi hỏi cậu nhé, trong trường hợp Quý Trường Tranh có một người vợ xinh đẹp như vậy, thì cậu nghĩ đêm hôm khuya khoắt, xác suất cậu ta không ôm vợ ngủ mà chạy đi đứng tấn là bao nhiêu phần trăm?"

"Cậu ta bị điên?"

"Tôi thấy những gì Sĩ quan hậu cần nói có lý đó."

Tiểu đoàn trưởng Triệu suy nghĩ một lúc: "Chắc là tôi đã đoán sai rồi."

Anh ta đi theo nhìn sang, chân Quý Trường Tranh quả nhiên đang run rẩy, thắt lưng hình như cũng run?

Khi tập đứng tấn, hình như eo không rung, chỉ rung chân mà thôi, nhìn bộ dạng này thì quả thực là di chứng của mười hai lần một đêm.

"Quý Trường Tranh đúng là Quý Trường Tranh. Thể lực đúng là tốt thật, mười hai lần một đêm cơ đấy."

"Chết tiệt, tôi ghen tị quá đi mất!" Nói ra chỉ tổ thêm mất mặt.

Tất nhiên, Tiểu đoàn trưởng Triệu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc có kẻ biến thái như Quý Trường Tranh, anh không chỉ tập đứng tấn mà còn chống đẩy nên cả thắt lưng cũng đau nhức và run rẩy.

Quý Trường Tranh ở bên kia vẫn kiên trì thực hiện động tác bước đều về phía trước, mỗi lần đá một cái, ngón chân căng lên theo phản xạ liền run lên. Đó là điều mà anh không thể kiểm soát được nữa.

Anh liếc nhìn xung quanh, thấy Sĩ quan hậu cần và những người khác đang đang nói chuyện mà vẫn nhìn chằm chằm vào anh, anh cố gắng hết sức để giơ chân lên cao hơn.

Tần suất run rẩy cũng nhanh hơn.

Điều này...

Có thể chứng minh anh không còn là xử nam nữa!

*

Ở nhà, Thẩm Mỹ Vân ngủ không ngon, chiều hôm qua 'bà dì' tới, buổi tối cô ngủ trên giường, rất dễ tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy liền sờ vào giường, sợ bị chảy ra ngoài. Sau khi bị chảy ra thực sự rất khó chịu.

Cô nhớ chiếc băng vệ sinh của những năm sau này quá, đây thực sự là một bước tiến lớn trong việc giải phóng phụ nữ, hãy thoát khỏi những rắc rối của bản thân điiii.

Lúc này cô cầm chổi đi làm vệ sinh, sau đó giật mình nhận ra nền nhà cực kỳ trơn bóng.

Ngay cả bụi cũng biến mất? Tối qua Quý Trường Tranh đã làm gì?

Cô nhớ rõ ràng hôm qua trời đã khuya, nhà cửa còn chưa dọn xong nên định sáng nay sẽ dọn dẹp. Dù Thẩm Mỹ Vân có cố gắng thế nào cũng không bao giờ tưởng tượng được tối qua Quý Trường Tranh đã 'tìm người thân' cả phòng nhưng lại không tìm thấy. Thiếu điều là đào ba tấc đất lên nữa thôi.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô không cho Quý Trường Tranh đi nấu ăn mà tự mình nấu món canh rau củ.

Cô và Miên Miên mỗi người ăn một bát, phải nói rằng so với đồ ăn trong căn tin thì kỹ năng nấu nướng của cô có thể sánh ngang với đầu bếp.

Vẫn là tự tay làm ngon hơn.

Cô sắp xếp mọi thứ rồi đưa Miên Miên đi cùng, cô định sẽ ở lại trường tiểu học quân đội nên Miên Miên ở nhà với cô cũng không có vấn đề gì.

Bé đã được 5 tuổi rồi, đã đến lúc phải cho bé đi học mẫu giáo. Chủ yếu là để bé thích ứng trước với cuộc sống tập thể.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Mỹ Vân mặc một chiếc áo khoác mỏng, đương nhiên sẽ không để Miên Miên phải lạnh rồi. Cô tìm một chiếc áo khoác chần bông màu xanh da trời trong đống quần áo, khoác một lớp áo mỏng lên cho cô bé, choàng một chiếc khăn thấm mồ hôi ở sau lưng cho bé. Làm vậy là để tránh ngày đầu tiên con bé đến trường, có nhiều bạn nhỏ nên ham chơi, sẽ đổ mồ hôi khắp người, như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Sau khi thay quần áo xong. Thẩm Mỹ Vân nhìn con gái, cảm thấy mái tóc dài của Miên Miên có thể tết lại được, liền tết hai b.í.m tóc nhỏ, đặt trước n.g.ự.c cô bé.

Cô ngắm nghía đôi lông mày rậm, làn da trắng ngần như tuyết của cô bé, đúng là cực kỳ đáng yêu : "Aiyo, Miên Miên của mẹ xinh quá đi."

Thẩm Mỹ Vân ôm cô bé vào hôn một cái.

Miên Miên ngượng ngùng khi bị hôn, xấu hổ che mặt: "Là do tay nghề của mẹ tốt đó ạ."

Mẹ cô bé có thể tết rất nhiều kiểu tóc. Dù sao thì mỗi khi ra ngoài, cô bé sẽ bị các bạn nhỏ ghen tị, và tất nhiên còn bị các bạn lớn chạm vào mặt nữa.

Miên Miên miệng ngọt như mật, cô bé thật sự rất giỏi nịnh nọt người khác, điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vui vẻ mỉm cười.

Cô trực tiếp bế cô bé lên, nói: "Đi thôi, hôm nay mẹ sẽ đưa con đến trường. Miên Miên có sợ không?"

Miên Miên nghiêng đầu, ôm mặt của mẹ mình: "Mẹ, mẹ quên rằng Miên Miên đã đi mẫu giáo và đã tốt nghiệp rồi sao ạ."

Cô bé đi học sớm, đã tốt nghiệp lớp mầm lớp chồi và lớp lá rồi. Thẩm Mỹ Vân rốt cuộc cũng có thể yên tâm khi nghe con mình không hề luống cuống khi phải đến trường.

Cô suy nghĩ một lúc: "Vậy hôm nay chúng ta cùng đến trường xem tình hình thế nào đã. Nếu đăng ký được thì hôm nay chúng ta hoàn thành luôn, còn không thì chúng ta trở về, hôm khác kêu ba đưa con đi nhé?"

Miên Miên gật đầu: "Vâng ạ."

Sau khi thu dọn mọi thứ ổn thoả, Thẩm Mỹ Vân ôm cô bé đi ra ngoài, cô vừa bước ra khỏi cửa, Miên Miên đã thét lên: "Mẹ bỏ con xuống đi, con tự đi, con nặng lắm."

Không thể 'đè bẹp' mẹ được.

Thẩm Mỹ Vân luôn tôn trọng ý kiến của con gái, nghe vậy, đương nhiên là cô đồng ý, dắt con gái rời khỏi khu nhà dân.

Vừa bước ra đã gặp Triệu Xuân Lan cũng từ trong nhà đi ra, trên tay ôm một đứa bé.

Đó là Chu Thanh Tùng.

Triệu Xuân Lan hơi sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân: "Hai mẹ con cô ra ngoài sớm thế có việc gì sao?"

Sau đó, dường như cô ấy nhận ra hôm nay Miên Miên ăn mặc xinh hơn thường ngày. Cô bé thắt hai b.í.m tóc trên vai, mặc một chiếc áo khoác chần bông màu xanh da trời, bé dễ thương từ bé nên ăn mặc thế này trông như một nàng công chúa nhỏ.

"Hôm nay Miên Miên trông xinh quá. Cũng không biết Mỹ Vân cô phối đồ cho con bé thế nào, không những gọn gàng tươm tất mà còn đáng yêu thế nữa."

Miên Miên mím môi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn dì Xuân Lan đã khen cháu, đều nhờ tay nghề của mẹ cháu tốt đó ạ."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy liền nựng mặt Miên Miên, mỉm cười trả lời: "Hôm qua tôi đã nói chuyện với Sĩ quan hậu cần rồi, sau này khi tôi bận sợ không có thời gian chăm sóc Miên Miên, nên tôi nghĩ đến trường tiểu học của quân đội trước, xem họ tuyển sinh thế nào, có điều kiện gì? Chủ yếu là thời điểm hiện tại không tốt cũng chẳng xấu, đã hết thời gian đăng ký rồi, không biết có gửi con bé vào giữa chừng như vậy được không?"

Triệu Xuân Lan nghe vậy liền hỏi: "Cô biết đường không?"

Thẩm Mỹ Vân làm sao biết được, bây giờ cô chẳng biết mô tê gì về tình hình ở trường học cả.

Cô định vừa đi vừa hỏi, dù sao thì nơi ở trong quân đội cũng rộng lớn như vậy, tìm đại một người hỏi cũng biết trường tiểu học quân đội ở đâu rồi.

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan liền hiểu ra: "Vậy để Đại Nhạc nhà tôi đưa cô đến đó, vừa hay thằng bé cũng phải đến trường."

Khi cô ấy nói lời này, Thẩm Mỹ Vân nhìn sang, thấy Chu Thanh Tùng quả thực đang đeo trên vai chiếc cặp sách nhỏ.

Màu xanh quân đội là phong cách thời trang nhất trong thời đại này.

Cảm nhận được Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình, Chu Thanh Tùng theo bản năng đứng thẳng người: "Hôm nay cháu cũng mang cặp sách mới."

Chiếc cặp sách này được mẹ cậu bé đổi từ chiếc cặp to trước đó, nói rằng đó là phần thưởng dành cho cậu. Hôm qua cậu bé đã xin lỗi em Miên Miên rồi, điều đó rất dũng cảm.

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười nói: "Trông đẹp đấy."

Được rồi.

Chu Thanh Tùng đứng thẳng lưng, tuy vẫn mang vẻ mặt ông cụ non, nhưng nhìn khóe miệng nhếch lên có thể thấy được tâm tình cậu đang rất tốt.

"Dì Mỹ Vân, em Miên Miên, để cháu đưa hai người đến trường."

Quân đội chỉ có một trường tiểu học, chỉ có con cái của quân nhân mới được học ở đây.

Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu bé Chu Thanh Tùng tám tuổi, trong lòng suy nghĩ một chút, có lẽ lúc này cô không nên dùng kính màu nhìn cậu bé.

Cô gật đầu: "Cảm ơn cháu."

Cô vừa nói cảm ơn, Miên Miên tự nhiên làm theo, nói: "Cảm ơn anh."

Ngay khi chuẩn bị rời đi, Nhị Nhạc ù ù cạc cạc bước ra khỏi nhà, cởi quần ra cầm 'chim nhỏ', đứng ở cửa đi tiểu.

Đang đi tiểu giữa chừng, dường như nhìn thấy có ai đó trước cửa nhà mình.

Cậu bé dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn sang nói: "Chị tiên nữ này từ đâu đến thế?"

Sau khi nhìn kỹ hơn, cậu bé nói: "Ồ, là chị Miên Miên của mình mà."

Đó rõ ràng là một giọng điệu rất vênh váo, nhưng khi thốt ra từ miệng cậu bé lại có vẻ đặc biệt chân thành. Thậm chí cậu không hề xấu hổ chút nào, còn không quên đặt 'chim nhỏ' vào trong, không tiểu nữa.

Cậu bé chạy đến chỗ Miên Miên, đi vòng quanh cô bé: "Đúng là chị tiên nữ thật này. Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ?"

Ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt to, lố lăng thật.

Thẩm Mỹ Vân và những người khác bất lực, cô tự nhủ rằng Chu Thanh Tùng giống hệt một khúc gỗ, miệng y như một chiếc vỏ sò.

Sao miệng em trai của thằng bé lại ngọt thế nhỉ?

Miên Miên không muốn nói chuyện với Chu Thanh Tùng, nhưng khi cô bé nhìn thấy Nhị Nhạc, nụ cười của cô bé tươi hơn một chút, : "Em trai Nhị Nhạc, em có mắt nhìn đó."

Cô bé cũng cảm thấy hôm nay mình giống một nàng tiên.

Nhị Nhạc cười khúc khích, lấy tay ôm mặt: "Con nói mà, con thấy tiên nữ rồi, hóa ra tiên nữ trông như thế này. Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đã thấy tiên nữ bao giờ chưa?"

Thằng bé thích 'vỗ m.ô.n.g ngựa'* này không chỉ tự vỗ mình mà còn lôi kéo mẹ nó vào cuộc.

*Nịnh nọt

Triệu Xuân Lan có thể nói gì? Cô ấy thuận theo gật đầu.

"Mẹ cũng nhìn thấy tiên nữ rồi."

"Đúng chứ?" Nhị Nhạc đi vòng quanh Miên Miên, đi được một nửa, cậu bé đột nhiên dừng lại, nhìn Miên Miên một lúc rồi nói: "Chị tiên nữ, bây giờ chị muốn đi đâu thế?"

Chu Thanh Tùng không nhìn nỗi vẻ nịnh hót của em trai mình nên mặt lạnh lùng nói: "Em Miên Miên sẽ đi học cùng anh."

Nhị Nhạc nghe vậy liền nghĩ 'sao vậy được'? ? ?

Anh hai muốn tranh giành chị tiên nữ với cậu bé. Sao chuyện này có thể xảy ra được! !

Nói về cướp người, cậu - Chu Nhị Nhạc chưa thua bao giờ!

Thế là Chu Nhị Nhạc nắm lấy tay Miên Miên lắc lắc, vừa khóc vừa nói: "Chị tiên nữ, em nhỏ hơn anh trai, ngốc hơn anh trai, em học kém hơn anh trai, chỉ biết khen chị xinh đẹp, đúng là một đứa bỏ đi. Chị tiên nữ, có khi nào chị chỉ thích anh trai mà không thích em không?"

Miên Miên: "???"

Chu Thanh Tùng: "???"

Nghe lời Nhị Nhạc nói, mấy người tại đó đều kinh ngạc.

Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nhìn sang Triệu Xuân Lan, nhỏ giọng hỏi: "Cô nuôi con thế nào vậy? Miệng lưỡi Nhị Nhạc sao lại lợi hại vậy?"

Triệu Xuân Lan: "Tôi thật sự không quản thằng bé, thằng bé biết nói sớm, lại là một đứa nói nhiều, từ nhỏ đã thích nịnh người.

So với lão đại hũ nút, dường như lão nhị có đầy miệng.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ đây hẳn là trời sinh.

Bên kia, Miên Miên nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhị Nhạc là em trai con thích nhất."

Có lời này, Nhị Nhạc bấy giờ mới yên tâm: "Tiên nữ tỷ tỷ đang đợi con, con sẽ rất nhanh đến tuổi nhập học."

Thấy hai đứa nhóc lắm lời này vẫn chưa ngừng nói, Thẩm Mỹ Vân kịp thời ngăn lại: "Miên Miên, hôm nay con phải đến trường."

Bấy giờ, Miên Miên mới quyến luyến không thôi tạm biệt Nhị Nhạc.

Chu Thanh Tùng thấy một màn này, vô thức mím môi, im lặng bước nhanh đi tuốt đằng trước.

Thấy cậu bé như vậy.

Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên nhìn nhau, Triệu Xuân Lan lập tức hiểu ra: "Mặc kệ thằng bé, lão đại ghen đó. Ở nhà thằng bé cũng thế."

Lão nhị miệng ngọt, biết ăn nói, ở nhà lại biết dỗ người, lão đại miệng thua, nên thường xuyên tức giận.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô gật đầu, dẫn Miên Miên đi theo Chu Thanh Tùng.

Trường tiểu học quân đội nằm ngay bên ngoài quân đội, là một tòa nhà gạch ngói đỏ bốn gian, xây thành dãy.

Bên ngoài có một sân chơi nhỏ, nền đất, trải xỉ than, ở chính giữa, có một bục chào cờ nhỏ, hiển nhiên, đây là nơi kéo cờ hàng tuần.

Mặc dù trong lòng Chu Thanh Tùng không vui, nhưng rốt cuộc vẫn tận tâm tận trách, cậu bé chỉ vào phòng ở rìa.

"Đó là phòng làm việc của giáo viên của chúng ta."

Nghĩ một chút, lại chỉ vào phòng ở giữa: "Ngoài cùng bên trái là lớp mẫu giáo và lớp một, phòng thứ hai là lớp hai và lớp ba, phía sau là lớp bốn và lớp năm. Bây giờ anh đang học lớp hai."

Nói xong, gật đầu với Thẩm Mỹ Vân, nói: "Dì Mỹ Vân, cháu đi học đây, gặp lại sau, em Miên Miên."

Cậu bé có vẻ không vui lắm, mỗi khi quay đầu, vẻ mặt đều buồn buồn không vui.

"Đại Nhạc, cảm ơn cháu."

Thẩm Mỹ Vân cảm ơn cậu bé, cậu bé giúp cô là vấn đề thực tế.

Cô nói cảm ơn, Miên Miên trước giờ nghe lời mẹ, đương nhiên cũng nói cảm ơn theo.

Điều này làm cho tâm trạng Chu Thanh Tùng lập tức tốt hơn, khóe môi cong lên, không biết nghĩ đến điều gì, lại lần nữa rủ xuống.

Khi chuẩn bị chia tay.

Lý Tú Cẩm cũng dẫn Lâm Lan Lan tới, cô ta bỏ bình nước quân đội vào cho Lâm Lan Lan, nói: "Lan Lan, con vào học đi, tan học mẹ sẽ đến đón con."

Giọng rất dịu dàng.

Lâm Lan Lan đang định nói vâng, lại nhìn thấy, Thẩm Mỹ Vân cũng dẫn Miên Miên đứng ở cửa.

Hai người đều vô cùng lóa mắt, Thẩm Mỹ Vân xinh đẹp trẻ trung, là một đại mỹ nhân hoàn mỹ, mà Thẩm Miên Miên cũng không ngoại lệ, cô bé mặc áo chần bông màu xanh thời trang, thắt b.í.m hoa, da vừa trắng vừa mịn, trông như một đứa trẻ đến từ thành phố lớn.

Điều này làm cho Lâm Lan Lan lập tức nảy sinh cảm giác nguy cơ, nguy cơ hơn vẫn còn ở phía sau.

Bởi vì bên cạnh Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên, Chu Thanh Tùng vẫn đi theo giới thiệu, cô ta thấy rõ ràng, tâm trạng Chu Thanh Tùng vốn không tốt.

Nhưng vì một câu cảm ơn của Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên, lập tức từ mây chuyển nắng.

Làm cho trong lòng Lâm Lan Lan cũng lập tức có cảm giác nguy cơ, phái biết mặc dù kiếp này cô ta không định gả cho Chu Thanh Tùng.

Nhưng cũng không có khả năng để Thẩm Miên Miên chiếm hời.

Vì vậy...

Lâm Lan Lan xách bình nước, như cánh bướm chạy về phía Chu Thanh Tùng, kéo cánh tay cậu bé, thân mật hô: "Anh Thanh Tùng, anh đi học sao không gọi em?"

Trước đây, mỗi ngày Chu Thanh Tùng đi học, đều sẽ vòng qua đường nhà bọn họ, gọi cô ta cùng đi học.

Nhưng hôm nay lại không.

Hôm nay cậu bé không chỉ không gọi, còn cùng đến trường với Thẩm Miên Miên.

Điều này làm Lâm Lan Lan rất khó chịu.

Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan là bạn từ nhỏ, hai người cũng quả thực lớn lên cùng nhau, kéo tay thế này cậu bé cũng đã quen rồi.

Nhưng không biết tại sao, bị dì Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên nhìn sang, trong lòng cậu bé lại cảm thấy là lạ.

Liền tránh khỏi tay Lâm Lan Lan, giải thích: "Buổi sáng mẹ anh bảo anh dẫn Mỹ Vân đến trường."

Cho dù giải thích, cậu bé cũng không gọi Lâm Lan Lan. Thật ra, cậu bé vốn cũng không muốn gọi Lâm Lan Lan, nhất là sau hôm qua mẹ cậu bé giải thích cho cậu bé những thứ kia.

Cậu bé càng không muốn đối mặt với Lâm Lan Lan nữa.

Bởi vì cậu bé thấy Lâm Lan Lan, liền nhớ đến hai chữ ăn trộm.

Lâm Lan Lan nghe được lời giải thích này, hồi chuông cảnh báo trong lòng rung lên: "Thẩm Miên Miên, cũng muốn tới trường?"

Nói xong, cô ta liền quay đầu nhìn về phía Thẩm Miên Miên, tràn đầy địch ý.

Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân bất giác cau mày, Miên Miên thì lại nhìn Lâm Lan Lan một lát, ngay sau đó, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

"Mẹ, đây không phải trường học của con em quân đội sao? Tại sao cậu ta có thể tới được?"

Giọng nói ngây thơ, lập tức hỏi ra mấu chốt vấn đề, Vẻ mặt cảnh giác trước đó của Lâm Lan Lan, lập tức biến thành lúng túng.

Thậm chí, còn có một chút điềm đạm đáng yêu.

"Anh Thanh Tùng, ý của cậu ta là em không nên đến sao?"

Chu Thanh Tùng nhíu mày, trầm tư chốc lát, rồi xụ mặt nói: "Em vốn là thay thế Thẩm Miên Miên mới vào được mà?"

Nếu không, sao Lâm Lan Lan có thể vào được trường?

Lâm Lan Lan vạn vạn không ngờ, Chu Thanh Tùng lại đáp lại như thế, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.

Bên cạnh, Lý Tú Cầm cuối cùng rời mắt khỏi người Miên Miên, nói: "Thanh Tùng, sao cháu lại nói vậy? Lan Lan là dùng danh ngạch của nhà họ Lâm."

Lời này không chỉ giải thích cho Chu Thanh Tùng, mà còn là nói cho Thẩm Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân nghe.

Chu Thanh Tùng nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn: "Không phải Lan Lan là ăn trộm sao? Trộm cuộc đời của Miên Miên, cho nên mới có thể vào được trường này? Nếu em ấy ở nhà ba mẹ ruột, thì có thể vào được trường của bọn cháu sao?"

Mấy câu này của Chu Thanh Tùng, lập tức làm Lý Tú Cầm và Lâm Lan Lan đều trở nên lúng túng.

Đương nhiên, hiện tại là thời gian đi học, không ít học sinh nghe được.

Điều này làm mọi người bàn tán sôi nổi.

"Cậu ấy là Thẩm Miên Miên à? Cậu ấy đẹp thật đó, đẹp hơn Lâm Lan Lan."

"Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa vẻ ngoài cậu ấy cũng không giống mẹ Lâm Lan Lan nha? Tôi cảm thấy vẻ ngoài cậu ấy giống mẹ cậu ấy hơn, đều đẹp giống nhau."

Lâm Lan Lan nghe vậy, khuôn mặt suýt nữa tức phát khóc, Lý Tú Cầm bên cạnh mặc dù không nhúc nhích, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi lắm.

Nhất là quay đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Miên Miên, ánh mắt kia dính dấp, làm Miên Miên vô cùng khó chịu.

Cô bé suy nghĩ một chút, rồi nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, chúng ta đi tìm giáo viên đi. Con không muốn nói chuyện với người xấu."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, dắt tay cô bé đi về phía căn phòng cuối hành lang: "Sau này ở ngoài, chú ý đừng nói chuyện với người xấu."

"Vâng ạ."

Một thưa một đáp, vô cùng lưu loát.

Hai mẹ con từ đầu chí cuối, không hề nói chuyện với Lý Tú Cầm, đương nhiên ngoại trừ Lâm Lan Lan kia.

Hành động và giọng điệu coi khinh này của hai người, làm trong lòng Lý Tú Cầm như có một tảng đá đè ép.

Có chút đè không thở nổi.

Lý Tú Cầm muốn đuổi theo, cũng thực sự làm vậy: "Miên Miên."

Còn chưa kịp hô ra miệng, đã bị Lâm Lan Lan nắm lấy, cô ta siết chặt lấy bàn tay Lý Tú Cầm, ngửa đầu nhìn lên.

"Thẩm Miên Miên có mẹ rồi, mẹ là mẹ của con."

Một câu này, lập tức làm cho lý trí của Lý Tú Cầm trở lại.

Cô ta không thể đi.

Lan Lan nói đúng, Miên Miên có mẹ, cô ta là mẹ của Lâm Lan Lan.

Loading...