Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:07
Lượt xem: 98
Bà Quý ngước mắt lên, trong mắt không còn nụ cười như xưa mà thay vào đó có chút sắc bén: "Tuyết Cầm, chúng ta biết nhau đã gần ba mươi năm rồi, mà quan hệ mẹ chồng con dâu cũng được hai mươi ba năm chẵn rồi."
"Cho nên, không nên đừng xem thường sự hiểu biết của mẹ về con có được không?"
Trong mắt bà ấy không chứa được một hạt cát.
Lời này vừa dứt, Cố Tuyết Cầm im lặng một chút, bà ta cho ra một lý do vô cùng gượng hạo.
"Mẹ, nếu con nói con vừa đi vệ sinh vô tình bỏ lỡ thì sao?"
Bà Quý nhìn bà ta chằm chằm trong chốc lát, giọng trầm tĩnh nói: "Mẹ muốn nghe lời nói thật."
Lời này vừa dứt, Cố Tuyết Cầm im lặng, không biết qua bao lâu, bà ta mới nói ra một vấn đề không hề liên quan: "Mẹ, Minh Viễn bởi vì Trường Tranh mà không trở lại."
Từ sau lần trước Minh Viễn trở lại, thì không còn thân thiết với bọn họ nữa, thậm chí còn không về nhà nữa.
Vừa nghe lời nói này, bà Quý cau mày theo bản năng: "Chuyện này thì có quan hệ gì với Trường Tranh?"
Cố Tuyết Cầm lắc đầu một cái: "Con không biết."
Nhưng mà, nhiêu đó là đủ rồi.
Bởi vì chú nhỏ ở nhà, cho nên ngay cả nhà Minh Viễn cũng không thể trở về.
Vừa dứt câu, Quý Trường Đông đã đẩy cửa đi vào, gió từ ngoài cửa thổi vào một luồng hơi nóng: "Tôi nghĩ bà thật sự bị hồ đồ rồi."
Cố Tuyết Cầm thấy chồng còn chưa rõ mọi chuyện ra sao, đã chỉ trích mình, lúc này bà ta tức giận nói: "Là tôi hồ đồ sao? Là ông không hiểu con trai của ông."
"Đây là nhà của con trai ông, tại sai con trai ông không thể trở lại?"
Tại sao chú nhỏ vừa trở lại, thì ngay cả nhà Minh Viễn cũng không trở về?
Quý Trường Đông nghe xong, trong mắt ông ta tràn đầy sự thất vọng: "Cố Tuyết Cầm, chẳng lẽ bà thật sự không biết rốt cuộc tại sao Minh Viễn không trở về à?"
Câu này vừa được nói ra, Cố Tuyết Cầm bỗng nhiên cao giọng nói: "Chẳng lẽ không phải bởi vì Trường Tranh sao?"
"Không phải, bà đi tìm nguyên nhân khắp nơi, nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sao?"
Sắc mặt Quý Trường Đông thất vọng nói: " Khi Minh Viễn trở về, bà đã giới thiệu cho thằng bé đi xem mắt bao nhiêu lần? Bà có từng đếm thử chưa?"
Cố Tuyết Cầm không nói lời nào.
"Tôi giúp bà đếm, ít nhất không dưới mười lần xem mắt."
"Bà cảm thấy thằng bé còn có thể tiếp tục ở trong cái nhà này hay sao?"
Đương nhiên Cố Tuyết Cầm không tin nguyên nhân nằm ở mình.
Bà ta nói một cách chính đáng: "Lúc ấy khi Trường Tranh trở lại, Minh Viễn bắt đầu hời hợt với chúng ta, rất khó để tôi không liên tưởng đến việc giữa bọn họ có chuyện bất hoà nào đó."
Không biết Quý Trường Tranh xuất hiện vào lúc nào, anh đứng ở cửa, đứng chắp tay, khuôn mặt tuấn tú của anh có chút lạnh lùng: "Chị dâu, chị thật sự nghĩ như vậy sao?"
Anh hỏi ngược lại.
Sau khi hỏi xong câu hỏi này, Cố Tuyết Cầm vốn còn đang nói chuyện liên hồi lập tức im lặng.
Mặc dù, bà ta lớn hơn Quý Trường Tranh rất nhiều, nhưng mà không thể không thừa nhận, rằng bà ta rất sợ đứa em chồng này.
Nhìn như bất cần đời, nhưng mà thủ đoạn hết sức cương quyết, không cho bất kỳ ai có thể cãi lại và phản đối.
Từ lúc anh nói không kết hôn, về sau đột nhiên kết hôn, sau khi đã quyết định xong tất cả mọi việc, thì bình tĩnh thông báo cho người nhà họ Quý c biết.
Cũng giống nhau phong cách của anh vậy.
Cố Tuyết Cầm yên lặng, cũng khiến cho cả nhà rơi vào sự im lặng đến rợn người.
Thẩm Mỹ Vân nhận ra Quý Trường Tranh đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, cô quyết định ra ngoài tìm xem, nhưng mà không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.
Cô suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không mở miệng, mà chỉ đứng ở phía sau Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nắm tay cô, nói với mọi người, hay đúng hơn là nói với Cố Tuyết Cầm: "Thẩm Mỹ Vân là vợ của Quý Trường Tranh tôi, ở nhà họ Quý cô ấy cũng chính là tôi, tôi cũng chính là cô ấy, hai người chúng tôi là một."
"Cho nên, tôi hy vọng mọi người trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng nên suy nghĩ kỹ càng."
Đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
Anh thậm chí còn đang giải quyết những rắc rối nhỏ không cần thiết cho Thẩm Mỹ Vân khi cô sống ở nhà họ Quý.
Anh vừa dứt câu, Cố Tuyết Cầm vẫn không nói gì, mà ngược lại là bà Quý nói: "Lời này của Trường Tranh, mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Nếu như không có ai phản đối, vậy mẹ sẽ cho rằng mọi người đều đã ủng hộ."
"Mỹ Vân gả đến nhà họ Quý, thì cũng là người nhà họ Quý, người nhà họ Quý từ trước đến giờ luôn đoàn kết, mà một người trưởng bối như mẹ, mẹ đối xử bình đẳng với mọi người, mẹ không muốn chuyện này xảy ra lần nữa."
Đây là đang gõ một nhịp.
Dù cho Cố Tuyết Cầm không tình nguyện, cũng chỉ có thể ừ một tiếng, và dương như bà ta đã trở thành vai phản diện.
Vợ của mình thì Quý Trường Đông, vẫn hiểu rõ: "Minh Viễn đã trở lại, để cho Minh Viễn nói rõ mọi chuyện với bà đi."
Ông ta vừa dứt câu, Cố Tuyết Cầm sững sốt một chút: "Minh Viễn trở lại?"
Con trai của bà ta là một người rất kiên quyết, cậu ta thật sự sẽ quay về sao?
Quý Trường Đông: "Nhìn phía sau bà một chút đi."
Quý Minh Viễn đứng ở cửa, dường như đã lâu rồi cậu ta không tự chăm sóc bản thân, bây giờ nhìn cậu ta không còn là thiếu niên ôn hoà, phóng khoáng như trước nữa.
Mà hiện giờ cậu ta râu tóc xuề xoà, ánh mắt cũng đi có vài phần thương tang thương.
"Mẹ."
Quý Minh Viễn kêu một tiếng, thái độ của cậu ta không thể nói là hời hợt, nhưng mà chắc chắn không thể coi như là thân thiết.
Chỉ có thể nói là không gần không xa mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dáng vẻ của cậu ta bây giờ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
"Minh Viễn!?"
"Là Minh Viễn sao? Sao con lại thành ra như vậy?"
Cố Tuyết Cầm hết sức cả kinh nói, ở trong ấn tượng của bà ta, con trai của bà ta vẫn luôn là một chàng trai hiền lành và dịu dàng như ngọc.
Tại sao đột nhiên từ cậu bé lại trở thành ông chú?
Quý Minh Viễn ừ một tiếng: "Là con, mẹ."
"Sao con lại thành như vậy?"
Cố Tuyết Cầm thậm chí quên mất chuyện chính sự, bà ta muốn giơ tay chạm vào mặt con trai Minh Viễn nhưng mà lại bị cậu ta né tránh.
Thái độ của Quý Minh Viễn đối với Cố Tuyết Cầm rất phức tạp.
Cậu ta vừa cảm thấy có lỗi với đối phương nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
Năm đó, sau khi cậu ta xảy ra chuyện, chú còn có thể chạy đến vì cậu ta, ra mặt vì cậu ta, còn tra rõ chân tướng sự việc vì cậu ta.
Nhưng mà người mẹ này lại không có, sau khi mẹ biết cậu ta xảy ra chuyện, thì cũng chỉ khóc mấy ngày, sau đó dưới sự an ủi của em trai, tiếp tục cuộc sống.
Không phải là không đúng.
Chẳng qua là, Quý Minh Viễn hiểu sâu sắc rằng đối với mẹ cậu ta, thì cậu ta không quan trọng bằng em trai mình.
Nếu là đời trước cậu ta có thể sẽ còn so đo, nhưng mà cậu ta sớm đã qua cái tuổi so đo đó rồi.
Cho nên chỉ có thể nói như vậy, không xa không gần.
Đối mặt với sự tránh né của con trai, Cố Tuyết Cầm dừng lại, bà ta vô thức muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của con trai mình, bà ta dường như không thể nói được gì.
"Mẹ con nói rằng bởi vì chú của con cho nên con mới không về nhà này nữa có đúng không?"
Quý Trường Đông phá vỡ cục diện lúng túng của mẹ con bọn họ.
Quý Minh Viễn nghe nói như vậy, theo bản năng quay qua nhìn chú của cậu ta - Quý Trường Tranh.
"Ai nói thế?"
Bời vì chú cho nên cậu ta không quay về, đây là chuyện hoang đường gì thế này?
Phải nói, nếu không phải hôm nay là tiệc cưới của chú Quý Trường Tranh, thì cậu ta đã không từ chùa mà trở về.
Sự khác biệt ở đây là rất lớn.
"Mẹ của con."
Quý Minh Viễn cau mày nói: "Vậy chắc là mẹ hiểu lầm rồi, con ở chùa có một chuyện rất quan trọng, bình thường sẽ không trở lại, nhưng mà bởi vì chú, cho nên con mới trở về."
Cậu ta vừa dứt câu thì Cố Tuyết Cầm mới biết mình hiểu lầm.
Bà ta há miệng một cái: "Vậy tại sao con lại không trở về nhà?"
Quý Minh Viễn: "Con chính là không muốn quay lại."
Lúc cậu ta từ tỉnh Hắc trở lại, trên đường thật ra có nghĩ tới, sau khi trở về sẽ dành thời gian cho ba mẹ và hiếu kính ông bà.
Nhưng mà sau khi cậu ta quay về, lại phát hiện căn bản mọi chuyện không phải xảy ra như vậy.
Ba bận rộn với sự nghiệp, thường xuyên không ở nhà, mối quan hệ giữa mẹ và em trai Quý Minh Thanh rất tốt, trong lời nói chuyện bình thường họ đều nhắc đến đối phương.
Cậu ta có vẻ quan trọng trong gia đình này, nhưng dường như cũng không quan trọng lắm.
Vì vậy, sau khi Quý Minh Viễn ở nhà đợi một tuần lễ, thì lựa chọn đến chùa, đi nghiên cứu những đồ vật mà cậu ta muốn nghiên cứu.
Tuy nhiên, vì lý do chính sách, nhiều thứ trong chùa đã bị phá hủy, những gì cậu ta tìm được vẫn còn hạn chế.
Hôm nay cũng là ngày cậu ta tra được chuyện quan trọng, nhưng mà bởi vì chú làm tiệc rượu, cho nên cậu ta mới rời khỏi chùa.
Nói cách khác, nếu không phải Quý Trường Tranh làm tiệc rượu, thì cậu ta sẽ không về nhà họ Quý.
Đối mặt với sự phản kháng của con trai, điều này khiến cho lòng Cố Tuyết Cầm có chút khó chịu: "Minh Viễn, trước kia con không phải như thế này."
Con trai trước đây của bà ta là người điềm tĩnh, tự chủ, biết kiềm chế và lễ phép, tuy kính trọng bà ta nhưng trong mắt vẫn có sự ngưỡng mộ.
Mà hôm nay sự ngưỡng mộ kia đã không còn nữa.
Ngược lại trở nên rất tỉnh táo, tỉnh táo giống như là một người ngoài cuộc.
Quý Minh Viễn: "Mẹ, con người đều sẽ trưởng thành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-534.html.]
Dường như cậu ta không muốn nói nhiều với đối phương, liền quay đầu nhìn về phía Quý Trường Tranh: "Chú, hôm nay phát sinh chuyện gì?"
Cậu ta cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm, cả nhà đều tụ tập ở gian nhà chính.
Loại chuyện này rất ít xảy ra ở nhà họ Quý.
Quý Trường Tranh kể ngắn gọn lại mọi chuyện.
Quý Minh Viễn nghe xong, cậu ta hơi thở dài: "Vậy cháu thay mẹ cháu xin lỗi chú và thím."
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Không cần."
Cô thực ra không nghĩ nhiều về chuyện đó, cũng không để ý rằng có nhiều chuyện ngoằn nghoèo như vậy.
Ân oán giữ cô và mẹ Hứa đã có từ lâu rồi, mà với Thẩm Mỹ Quyên cũng tương tự như vậy.
Dù sao đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, Cố Tuyết Cầm hỗ trợ đó là tình cảm, không giúp tựa hồ cũng là bổn phận.
Quan hệ giữa cô và bà ta, vẫn còn chưa thân đến độ đó.
Cố Tuyết Cầm không nghĩ tới, Thẩm Mỹ Vân lại không quan tâm đến chuyện tranh chấp của bọn họ lại, chuyện này khiến cho trong lòng bà ta có chút áy náy.
"Xin lỗi, là tôi nghĩ sai, bởi vì Quý Trường Tranh mà chĩa vào cô."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, nhìn về phía bà Quý và Quý Trường Tranh, vểnh môi nói: "Chuyện này đến đây là chấm dứt được rồi."
Bà Quý và Quý Trường Tranh cũng là đứng ra bảo vệ cô.
Nhưng sự việc đã được đưa ra ánh sáng và mọi việc trở nên rõ ràng. Nếu tiếp tục truy cứu, thì kết quả sẽ lưỡng bại câu thương, chuyện này không cần thiết phải như vậy.
Quý Trường Tranh nắm tay cô, nhỏ giọng ừ một tiếng: "Nghe theo em."
Anh cảm thấy Mỹ Vân ở nhà chịu sự ức hiếp.
Lại không nghĩ rằng, căn bản Mỹ Vân không hề để chuyện này ở trong lòng.
Bà Quý cũng không ngờ tới Thẩm Mỹ Vân, lại có thái độ như vậy, biết rõ đại cục, biết tiến lui.
Bà ấy không nhịn được mà cười, kéo tay Thẩm Mỹ Vân, vỗ nhẹ một cái.
"Buổi tối đến chỗ của mẹ, mẹ bồi thường cho con." Trong kho bạc nhỏ của bà ấy có rất nhiều tiền, đang lo lắng làm cách nào để chia cho Mỹ Vân đây.
Chuyện xảy ra như thế này cũng là do vợ thằng cả gây ra cho nên lần này cũng không ai có thể nói gì được.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, lần này ngược lại cũng không từ chối: "Vậy con phải cảm ơn mẹ nhiều rồi"
Mắt thấy bên này vui vẻ hòa thuận.
Cố Tuyết Cầm thở dài, tâm sự nặng nề, ngược lại cũng không để ý chuyện mẹ chồng cho Thẩm Mỹ Vân đồ gì.
Bà ta để ý chuyện con trai mình, tại sao nó lại trở nên xa cách với bà ta.
Cố Tuyết Cầm không nhịn được mà nhìn Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn gật đầu với bà ta, khẽ mỉm cười: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Nhìn! Không phải cậu ta phớt lờ hay không trả lời, mà là thái độ này khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, bà ta hít một hơi thật sâu và lắc đầu.
Quay đầu rời khỏi nhà.
Quý Minh Thanh nhìn xung quanh một chút, sau đó đuổi theo, an ủi bà ta: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, anh không để ý tới mẹ, không phải vẫn còn có con sao?"
Cũng thật may là có con trai nhỏ.
Trong đầu Cố Tuyết Cầm nghĩ, cuối cùng vẫn là con trai nhỏ thân thiết hơn, không giống như con trai lớn, từ nhỏ chưa từng hôn bà ta.
Bên trong nhà, Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này, cô cau mày theo bản năng, tuy nhiên không phải chuyện của mình, cho nên cuối cùng cô cũng không xen vào chuyện của người khác.
Quay lại nhìn sang Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn tựa hồ không thèm để ý những chuyện này, hoặc có lẽ cậu ta đã sớm quen rồi.
Cậu ta nghĩ về những gì cậu ta đã tìm thấy gần đây và cần phải xác minh nó.
Cậu ta suy tư chốc lát, liền đi tới chỗ Thẩm Mỹ Vân, giọng ôn hòa nói: "Chú, cháu có một vấn đề muốn hỏi thím nhỏ, có thể cho cháu với thím nói chuyện riêng được không ạ?"
Khi Quý Minh Viễn hỏi câu này thì bên trong nhà nhất thời yên tĩnh lại.
Cậu ta và Thẩm Mỹ Vân có cái gì để nói với nhau sao?
Dĩ nhiên, Quý Trường Tranh cũng có suy nghĩ như vậy, anh không trực tiếp trả lời, mà chỉ quay đầu trưng cầu ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Có thể."
Quý Trường Tranh gãi gãi lỗ tai, từ trước đến giờ anh đều lấy ý kiến của Mỹ Vân làm chủ.
Nếu như vợ đã đồng ý, đương nhiên anh cũng sẽ không từ chối.
"Cháu có chuyện gì thì nói nhanh lên đó, buổi chiều chú còn định dẫn thím nhỏ của cháu đi ra ngoài dạo một vòng."
Mấy ngày nay trở về Bắc Kinh, anh gần như đã thu xếp đầy thời gian và lịch trình của mình.
Quý Minh Viễn gật đầu một cái: "Cháu biết rồi ạ."
Rõ ràng vẫn là giọng điệu như cũ, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy thái độ của Quý Minh Viễn đối đãi với Quý Trường Tranh sẽ thân mật hơn nhiều.
Thậm chí, còn tốt hơn với ba mẹ của cậu ta.
Điều này làm cho ánh mắt của Quý Trường Đông hơi tối lại, cuối cùng vẫn thở dài.
Bởi vì Minh Viễn là cháu trai trưởng của nhà họ Quý, cho nên ông Quý đặt kỳ vọng rất cao với cậu ta, cho nên sau khi cậu ta được sanh ra thì ông Quý và bà Quý chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Điều này cũng khiến cho mối quan hệ giữa cậu ta và mẹ là Cố Tuyết Cầm, không hề thân thiết nữa. Hiện tượng này đặc biệt rõ ràng sau khi đứa trẻ thứ hai nhà họ được sinh ra và người vợ đã dành hết sự quan tâm cho đứa bé sau.
Chờ đến thời điểm Quý Trường Đông phát hiện ra thì tính cách của Minh Viễn đã định, có chút không quả quyết và do dự.
Hơn nữa đều không quá thân thiết với ba mẹ, ngược lại thì cậu ta khá thân thiết với người chú cùng cậu ta lớn lên, người còn ra mặt vì cậu ta.
Trước kia thì không cảm thấy gì, dù sao cũng là người một nhà, nhưng mà hôm nay những khuyết điểm và vấn đề, cũng dần dần hiện ra.
Minh Viễn chưa lập gia đình, nhưng mà Trường Tranh đã lập gia đình, quan hệ của hai người ở tương lai mà nói, dĩ nhiên là sẽ từ từ xa cách.
Dù sao, trọng tâm của Trường Tranh không giống, chẳng qua anh có thể ý thức được điểm này, không biết Minh Viễn có biết hay không.
Ở nhà bên cạnh.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Minh Viễn đi vào, Quý Minh Viễn xác nhận bên ngoài không có ai, liền đóng cửa lại.
Nhìn động tác của đối phương, khiến cho Thẩm Mỹ Vân có chút nghi ngờ: "Quý Minh Viễn? Cậu định làm gì thế?"
Nói thật, lần này gặp lại Quý Minh Viễn, thì Thẩm Mỹ Vân có chút không nhận ra được cậu ta. Nếu nói lần trước thời điểm ở bệnh viện, ánh mắt đối phương vẫn thể hiện sự tang thương lời, vậy thì lần này Quý Minh Viễn, thì lần này cả người cậu ta đều toát lên sự thương tang.
Đó là cái kiểu tản mát từ bên trong ra bên ngoài, râu ria xồm xoàm, đến cả mái tóc cũng dài bù xù, mọi khía cạnh đều thể hiện sự tuỳ hứng của người đối diện.
Đây có thật sự là một người không?
Thẩm Mỹ Vân không kiềm được sự nghi ngờ.
"Nhỏ ——" Từ thím thì vẫn chưa gọi ra, cậu ta suy nghĩ một chút: "Tôi gọi là đồng chí Thẩm có được không?"
"Còn cô cứ gọi tôi là Quý Minh Viễn."
Thái độ dửng dưng, có chút hời hợt ẩn trong sự tôn trọng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cứ theo ý cậu."
"Không biết cậu tìm tôi có việc gì?"
Quý Minh Viễn: "Tôi đi chùa Linh Quang, chùa Pháp Nguyên và cung Ung Hoà."
Cậu ta vừa dứt câu, Thẩm Mỹ Vân đã bắt đầu cau mày: "Quý Minh Viễn, cậu có biết hoàn cảnh hiện tại của chùa là như thế nào không?"
Khắp nơi đều là chuyện cũ, cậu ta làm như vậy chắc chắn sẽ chọc giận người khác.
"Tôi biết, tôi đi những địa phương kia, đều là tổ chức cho phép." Nếu như những địa phương đó không được cho phép, thì cậu ta cũng không đi.
"Vậy thì được." Chẳng qua Thẩm Mỹ Vân vẫn không hiểu: "Cậu đi những chỗ đó làm cái gì?"
Quý Minh Viễn: "Tôi đi tìm nguyên nhân khiến tôi sống lại."
Đời trước sau khi cậu ta chết, đã đi theo xung quanh Quý Trường Tranh mấy thập niên, mà bây giờ sống lại, cậu ta muốn biết bên trong đó có chuyện kì quái gì.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, thoạt nhìn có chút không hài lòng: "Quý Minh Viễn, người có thể sống lại một lần nữa, là chuyện hết sức may mắn, nếu như tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ nhìn về phía trước, dành thời gian ở bên gia đình, làm những chuyện mà đời trước vẫn còn nuối tiếc."
Mà không phải đem tinh lực đặt ở trong những chuyện vô ý nghĩa như thế.
Cô cảm thấy rất kỳ quái.
Quý Minh Viễn cụp mắt: "Đồng chí Thẩm, chẳng lẽ cô không muốn biết tôi tra ra được chuyện gì sao?"
Có ý nghĩa hay vô nghĩa đối với mỗi một người mà nói thì nó còn tùy thuộc vào cách người kia định nghĩa nó.
Đối với Quý Minh Viễn mà nói, sau khi sống lại, cậu ta trở về với đầy hy vọng được đồng hành cùng gia đình, bù đắp những tiếc nuối ở đời trước.
Nhưng mà, Quý Minh Viễn phát hiện tiếc nuối thì chính là tiếc nuối, cho dù làm lại cả đời, vẫn không thay đổi được kết cục đã được định trước.
Ví dụ như ——
Trong mắt của mẹ cậu ta vĩnh viễn chỉ có em trai.
Trong mắt của ba cậu ta vĩnh viễn chỉ có công việc.
Ông nội và bà nội của cậu ta cũng thế, họ là những người mà cậu ta kính trọng nhất, nhưng mà người người già tình cảm như keo như sơn, ân ái như lúc ban đầu, con cháu trong nhà cũng nhiều.
Dường như căn bản họ không cần cậu t tới bầu bạn.
Đến nổi ——
Ngay cả người chú vẫn liên gắn liền với cậu ta, kiếp trước chú vẫn luôn một thân một mình c.h.ế.t đi, nhưng ở kiếp này anh đã thành gia lập thất và có vợ con.
Quý Minh Viễn phát hiện người thân của cậu ta, hình như đều không cần cậu ta.
Đối với tới một người mà nói thì tinh thần trống không là rất đáng sợ, vì vậy, một lần nữa cậu ta theo đuổi một món đồ, một cái cớ hư vô, mờ mịt.
Thật bất ngờ là, lại khiến cho cậu ta theo đuổi được, cho nên, cậu ta nóng lòng tới tìm Thẩm Mỹ Vân để xác nhận một chuyện.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, theo bản năng hỏi: "Cậu tra ra cái gì?"