Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 538

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:11:13
Lượt xem: 75

Anh không vội vả trả lời, mà lại quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Để em xuống đây đi."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, cũng nhảy xuống xe theo, đẩy Miên Miên đi ra bên ngoài đường hẻm chờ.

Ngược lại cũng không đi xa.

Bên kia, Thẩm Mỹ Vân đi tới trước mặt Hậu Đông Lai, vào thẳng vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hậu Đông Lai suy nghĩ một chút, đưa cho cô một túi đồ ở phía sau: "Tôi muốn nhờ cô đưa túi đồ này cho Lệ Hoa."

Dưới ánh trăng, Hậu Đông Lai giống như đã biến thành một người khác vậy, một đôi mắt vốn chứa đựng những vì sao mà bây giờ đã mờ đi.

Chẳng qua vào thời điểm nhìn Thẩm Mỹ Vân, trong mắt vẫn ẩn giấu một tia khao khát.

Hy vọng đối phương có thể đồng ý với anh ta.

Nhưng mà thật xin lỗi.

Thẩm Mỹ Vân không muốn đồng ý, cô thở dài: "Thanh niên tri thức Hậu, nếu như anh có thứ gì, thì từ mình đưa đi, không nên tìm tôi nhờ đưa giùm."

"Người trung gian qua tay, bất kể là xấu hay tốt đến cuối cùng cũng đều không tốt."

Một khi qua tay của cô, vậy thì Kiều Lệ Hoa có nhận hay không? Nếu nhận, thì dù sao cố ấy và Hậu Đông Lai đã chia tay rồi, còn nếu không nhận, vậy thì công sức Thẩm Mỹ Vân ngàn dặm xách về.

Cho dù quyết định như thế nào đi nữa, thì dường như cũng không tốt lắm.

Nghe được cái này ——

Hậu Đông Lai trầm mặc một chút: "Xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho cô."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Nếu như anh thật sự muốn tặng, thì mang đi ra bưu cục gửi đi."

Hậu Đông Lai cầm đồ, anh ta nhỏ giọng ừ một tiếng, do dự thật lâu, mới mở miệng hỏi: "Sau khi tôi đi, cô ấy có khỏe không?"

Hãy hỏi câu hỏi này.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Thanh niên tri thức Hậu, anh lấy thân phận gì để hỏi? Hay phải nói anh muốn nghe đáp án như thế nào đây?"

"Câu trả lời như thế nào, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh và Lệ Hoa quen nhau bao lâu? Cô ấy là người như thế nào, nhanh như vậy mà anh đã quên rồi sao?"

Một tràng vấn đề, hỏi cho Hậu Đông Lai nhất thời á khẩu không trả lời được.

Anh có hàng ngàn lời nói nhưng cuối cùng lại biến thành hai chữ: "Xin lỗi."

Ngoài ra, anh ta dường như không biết phải nói gì.

Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Hậu Đông Lai, tôi không hiểu, nếu hai người đã chia tay, thì cần gì anh phải làm ra dáng vẻ như thế này? Chẳng lẽ anh quên mất, ban đầu vứt bỏ người đối phương là anh, chứ không phải là cô ấy."

Hậu Đông Lai nghe xong câu này, sắc mặt ảm đạm: "Cô nói đúng, đây là báo ứng của tôi."

"Tôi nên nhận lấy."

Anh ta dường như đã tìm được hướng đi và muốn tuôn ra hết những lời giấu kín trong lòng.

"Từ sau khi rời khỏi Lệ Hoa, không có một ngày nào là tôi không thấy hối hận."

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy anh từ bỏ tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh, quay về đại đội Tiến Lên tìm cô ấy đi?"

Một câu nói, khiến cho Hậu Đông Lai á khẩu không trả lời được.

Từ bỏ sao?

Không thể nào.

Mẹ anh ta từ chức rồi nhường chức vụ để cho anh ta trở về thành phố, vì thế, vì lý do này mà cả gia đình bị mây đen bao vây.

Mẹ anh ta là người làm việc ở vị trí quản lý, một tháng tiền lương cũng gần được năm mươi khối.

Nhưng khi anh ta thay thế chức vị của mẹ, anh ta mới bắt đầu làm công nhân xưởng trong một nhà máy thép, lúc mới bắt đầu tiền lương một tháng chỉ có mười chín, đến phía sau khi trở thành chính thức, mới từ từ tăng đến hai mươi tám rồi đến ba mươi hai.

Nhưng mà cho dù là như vậy, vẫn chênh lệch với tiền lương của mẹ anh ta gần phân nửa.

Đây mới là nguyên nhân khiến cho người cả nhà đều mất hứng.

Bởi vì, để cho anh ta trở về thành cái giá phải trả thật sự quá lớn.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong những lời này, cô nhìn đối phương, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Cho nên anh có rất nhiều lý do."

"Duy chỉ có Kiều Lệ Hoa là không có lý do gì."

"Hậu Đông Lai, người như anh, nói thẳng ra là ích kỷ, cần thì có thể bỏ rơi Kiều Lệ Hoa, hôm nay anh lấy được, thời điểm bị mọi người chỉ trích, khổ sở, thi anh mới nghĩ đến Kiều Lệ Hoa, anh nhớ tới cô ấy làm gì? Nghĩ khi anh khổ sở cô ấy vẫn tiếp tục dỗ dành, an ủi anh sao? Ủng hộ anh? An ủi anh? Anh xứng sao?"

Anh ta đã làm tất cả những điều tốt và xấu.

Sau khi anh ta từ bỏ đối phương lại lộ ra dáng vẻ thâm tình như thế, là để cho ai coi đây hả?

Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn là người hoà nhã, cô đối xử với ai cũng sẽ chừa mặt một chút, Hậu Đông Lai cũng từng là người được hưởng, nhưng mà hôm nay Thẩm Mỹ Vân mặc kệ tất cả, bỏ qua cả sự hoà nhã, cô trở nên sắc bén.

Hơn nữa sự sắc bén đều nhắm chính xác vào người anh ta.

Điều này làm cho Hậu Đông Lai không có cách nào phản kháng, anh ta chối theo bản năng: "Tôi không có."

"Tôi chỉ là muốn đền bù, muốn cô ấy khá hơn một chút."

Thẩm Mỹ Vân cười lạnh nhìn anh ta, không nói một lời rời đi: " Chỉ là lừa dối chính mình thôi."

Hậu Đông Lai đã từng đối tốt với Kiều Lệ Hoa bao nhiêu, thì hôm nay đáng ghét bấy nhiều.

Đừng nói là bất đắc dĩ gì cả.

Nói trắng ra anh ta là người ích kỷ.

Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân trực tiếp rời đi, Hậu Đông Lai lảo đảo người, sắc mặt ảm đạm: "Tôi thật sự là người như vậy sao?"

Đáng tiếc, không còn ai có thể trả lời vấn đề này của anh ta.

Thẩm Mỹ Vân vừa ra, Quý Trường Tranh liền đẩy xe rời đi với cô.

"Được rồi, vợ anh không cần phải tức giận vì người như vậy."

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không nhịn được an ủi.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, suy nghĩ một chuyện: "Ngày mai em và Miên Miên cùng đi ra ngoài một chuyến, anh không cần phải đi với bọn em."

Quý Trường Tranh: "A?"

"Vợ."

Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện con gái anh ít hỏi thôi."

"Ồ."

Anh tủi thân đồng ý.

Vừa rạng sáng ngày hôm sao, lúc Thẩm Mỹ Vân ra cửa, Quý Trường Tranh mở khung cửa: "Vợ, em ra ngoài thật sự không dẫn anh theo sao?"

"Anh lái xe rất tốt!"

Thẩm Mỹ Vân: "Không mang theo, hôm nay anh giữ nhà, chờ đến trưa bọn em sẽ về."

Quý Trường Tranh: "Ồ."

"Vợ, anh còn có thể xách đồ."

"Không cần."

"Vợ —— "

Thẩm Mỹ Vân: "Anh đừng kêu em nữa."

Cô không thể chịu nổi khi Quý Trường Tranh lắm lời trước mặt mình.

"Được rồi, buổi trưa em sẽ trở lại, cũng không phải em đi luôn không quay về nữa, Quý Trường Tranh anh ráng chịu một chút đi."

Quý Trường Tranh thở dài, thấy không có cơ hội đi theo, anh ừ một tiếng: "Đại nam nhân chịu khổ một chút thì có là gì ——" tiếp đó, anh lại thay đổi sang lời khác: "Nhưng mà anh không thể cứ chịu khổ mãi."

Anh không chịu nổi nỗi khổ phải tách khỏi vợ.

Thẩm Mỹ Vân: "..." Lười phản ứng với người này.

Cô tuyệt tình bước ra khỏi nhà họ Quý.

Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên lên xe điện, còn không quên quay đầu nhìn một cái, Miên Miên tò mò hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sợ ba đuổi theo chúng ta sao?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba con cứ như một đứa con nít ấy, lúc này không thể để cho ba con đi theo được."

Dù sao, chuyện cô và Miên Miên đi làm cũng không thể để cho người khác thấy được.

Miên Miên suy nghĩ một chút: "Con cảm thấy có lúc ba ——" cô bé suy nghĩ một từ để hình dung: "Rất khả ái."

Nhất là ở trước mặt mẹ và lúc ba ở bên ngoài không giống nhau.

Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé một cái, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cô ngồi xe điện một đường đến tỉnh Vương Phủ, cũng chính là địa phương có nhiều người nhất, nhiều người thì dễ bắt cá.

Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói thì cũng giống như vậy.

Đầu tiên là đổi chỗ, liên tiếp mua thật nhiều túi nước đậu, sau đó bỏ vào Bào Bào.

Lại mua thêm bánh nướng áp chảo hạt mè được nướng trên bếp lò, cũng thay đổi từng chỗ một, đổi năm sáu chỗ mới gom được hai mươi cái bánh nướng áp chảo hạt mè.

Những thứ này đều mua cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, hai người bọn họ đều là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, sau khi đi vùng khác thì thèm mấy món này.

Trừ nước đậu cùng bánh nướng áp chảo hạt mè, cô còn đến tiệm cơm quốc doanh mua tương thịt bầm Bắc Kinh, sau đó lại đến chỗ ông lão kia mua thịt chiên bột.

Xe điện cứ dừng mãi dọc đường, phải mất nửa buổi sáng cô mới chuẩn bị xong hết đồ ăn.

Ở điểm dừng cuối cùng, sau khi cô đứng ở bách hóa cao ốc quan sát hơn nửa giờ, chỉ tập trung vào loại khách hàng đó.

Chính là vị khách đi thẳng đến cửa hàng xe đẹp, sau đó có tiền nhưng lại không có phiếu mua xe đẹp nên không mua được.

Cũng may cuối cùng cô cũng tới đây.

Cô hít sâu một hơi, quyết định mạo hiểm một lần, cô quyết định ra tay với chiếc xe đạp phượng hoàng, không ra tay cô thật sự cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thật sự rất đau lòng khi cảm thấy mình không thể sử dụng được ngọn núi vàng.

Thừa dịp đối phương vẫn còn đang tranh cãi với nhân viên bán hàng.

Thẩm Mỹ Vân đi một chuyến đến nhà vệ sinh công cộng, thay đổi cách ăn mặt, lại đội cho Miên Miên một cái mũ lớn, sau đó dẫn con bé đi ra ngoài.

Cô do dự chốc lát, không biết nên để Miên Miên ở cửa, hay dẫn theo Miên Miên cùng nhau đi vào.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng không dám để cho đứa nhỏ cách quá xa tầm mắt của mình.

Cô suy nghĩ một chút: "Con đi theo với mẹ, nhưng mà cả quá trình con không được nói chuyện có được không?"

Miên Miên cẩn thận dạ một tiếng: "Mẹ ơi con biết rồi."

Có sự bảo đảm của con bé, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm một chút, một đường dẫn Miên Miên đi vào bách hóa cao ốc.

Thời điểm mà cô đến, vị đồng chí nam muốn mua xe đạp kia, gương mặt hết sức thất vọng nói với nhân viên bán hàng: "Tôi không có phiếu xe đạp, nhưng mà tôi có tiền, cho nhiều cậu hai mươi đồng tiền vẫn không được sao?"

Nhân viên bán hàng hết sức kiêu căng nói: "Nhất định phải có phiếu, không có phiếu xe đạp, thì mua xe đạp kiểu gì?"

Chuyện này ——

Vị đồng chí nam kia thở dài một cái, mất hứng đi về.

Thẩm Mỹ Vân quan sát một hồi lâu, cô thừa dịp đối phương đi ra ngoài, trong nháy mắt đó.

Liền thuận thế nghênh đón, thời điểm đi sát bên người, cô nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí, anh muốn mua xe đạp phượng hoàng không?"

Lời này vừa nói ra, người đàn ông kia nhất thời sửng sốt, anh ta ý thức được mà nhìn quanh bốn phía, không thấy có người chua ý tới.

Lúc này mới lôi kéo Thẩm Mỹ Vân đi đến góc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi "Cô có không?"

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng "Cậu muốn sao?"

"Muốn."

Người này họ Lý, tên là Lý Hữu Phúc, anh ta là công nhân của xưởng sản xuất máy móc, đi làm vài năm, cuối cùng cũng đủ tiền mua xe, nhưng lại không có phiếu xe.

Phiếu xe kiếm dễ hơn tiền.

Dù sao, một năm xưởng sản suất máy móc chỉ phát ba phiếu xe cho những công nhân ưu tú, Lý Hữu Phúc liều mạng làm việc ba năm, nhưng không phát cho cậu ta.

Này chẳng phải muốn đến trăm hóa lớn lâu bính bính vận khí, vạn nhất gặp được người không cần vé xe, có thể mua lại.

Dù sao, lúc trước cũng có đồng nghiệp mua, nhưng cái này khả ngộ bất cầu.

Lý Hữu Phúc không nghĩ đến, vậy mà anh ta cũng gặp phải.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng "Tôi có."

"Muốn bao nhiêu?"

Lời này nói ra, Lý Hữu Phúc mở to hai mắt nhìn "Còn có thể bao nhiêu?"

Còn có thể lựa chọn sao?

Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Anh có thể kéo người đến đây mua, nếu kéo được người đến đây, tôi sẽ lấy rẻ cho cậu hơn 5 tệ."

Lời này vừa nói ra, tròng mắt Lý Hữu Phúc đảo quanh, vậy mà có thể kéo người đến.

Dù sao, đầu năm nay công nhân xuống sản xuất máy móc đều muốn mua một chiếc xe, nhưng không biết sao phiếu xe quá hiếm, mặc khác, phiếu xe quan trọng hơn.

Một năm công ty chỉ phát ba hoặc năm phiếu xe, chừng này thì đủ làm gì?

Thế cho nên mọi người mới siết lưng buộc bụng tiết kiệm tiền, tiết kiệm đủ tiền, nhưng không có phiếu xe, vẫn không mua được.

Trước mặt cô gái này, ngược lại cho anh ta một mạch suy nghĩ không tệ.

"Tôi kéo được nhiều người thì tính như nào?"

Anh ta thử nói.

Thẩm Mỹ Vân "Đương nhiên, kéo được một người lấy rẻ cho cậu 5 tệ, ta nói sẽ giữ lời."

"Một chiếc xa bao nhiêu tiền?"

Thẩm Mỹ Vân "Ở tiệm bách hóa bao nhiều?"

"Khoảng hai trăm hai đến hai trăm bảy."

Kiểu dáng khác nhau đương nhiên giá cũng khác nhau.

"Như vậy đi." Thẩm Mỹ Vân suy tư nói "Tôi bằng lòng bán ba trăm một chiếc xe-"

Lời này vừa nói ra, Lý Hữu Phúc hít một ngụm khí "Cô bán quá đắt."

Mua cái kia tốt hơn.

"Anh nghe tôi nói hết đã."

Thẩm Mỹ Vân "Tôi bán xe chứ không bán phiếu xe."

"Anh cân nhắc kỹ đi."

Nên biết rõ rằng phiếu xe rất hiếm.

Lý Hữu Phúc có chút do dự.

Thẩm Mỹ Vân còn thêm chút dầu vào lửa "Hơn nữa anh kéo đến một người, tôi giảm cho cậu 5 tệ, mười người là 50 tệ."

"Khoảng 150 nghe không hay, dựa trên cơ sở đó tôi cho anh thiếu một tệ, là 149 tệ, không có phiếu xe, anh Lý, anh thử nghĩ xem, nếu bỏ lỡ thôn này, anh sẽ không có nhà trọ khác đâu."

Không thể không công nhận, lời này của Thẩm Mỹ Vân rất dụ người.

Lập tức Lý Hữu Phúc do dự "Cô khẳng định không cần phiếu xe?"

Một phiếu xe 149 tệ, nhưng anh ta mua ở bách hóa còn rẻ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-538.html.]

Thẩm Mỹ Vân "Đương nhiên."

"Là Phượng Hoàng Bài sao?"

Thẩm Mỹ Vân "Đúng vậy."

"Có thể dẫn anh đi xem hàng trước."

Cái này-

Từ tận đáy lòng Lý Hữu Phúc d.a.o động "Được, nếu hàng tốt, vẫn còn mới, tôi sẽ kéo thêm người cho cô."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, quay đầu dẫn anh ta đến nhà vệ sinh công cộng, Miên Miên đang trông xe ở đó.

Rất nhu thuận.

Cô bé vừa nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới đây, ánh mắt sáng lên muốn gọi mẹ, nhưng nhớ đến lời Thẩm Mỹ Vân dặn dò mình.

Lập tức đem lời muốn nói nhịn xuống.

"Sao còn dẫn theo trẻ con?"

Thấy một đứa trẻ trông coi xe, Lý Hữu Phúc nhíu mày.

Thẩm Mỹ Vân "Dẫn theo trẻ con không phải đáng tin hơn sao? Ít nhất không cần lo tôi lừa anh, phải không?"

"Cha mẹ không thể đi lừa gạt trước mặt trẻ con."

Cái này ngược lại đúng.

Vẻ mặt Lý Hữu Phúc giãn ra "Cô nói đúng."

Lần này anh ta rất yên tâm, dù sao kẻ lừa đảo không mang theo trẻ con đi lừa.

"Đây là chiếc xe đạp cô nói sao?"

Lý Hữu Phúc tiến lên một bước, ngồi xổm xuống xem xét, chiếc xe đạp màu đen 28 inch, chỗ thân xe có dòng chữ màu vàng to- Phượng Hoàng Bài.

Rất mới, dưới ánh mặt trời có thể phản quang.

Chỉ liếc mắt một cái, Lý Hữu Phúc liền vui vẻ. Bởi vì nhìn chiếc xe này, còn khí thế hơn mười phần so với ở bách hóa.

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, thấy có người tới đây, cô liền tươi cười nói "Đúng vậy, nếu ông anh vui vẻ, cũng có thể đến bách hóa nhìn thử."

Một câu nói đã bỏ qua sự quan tâm của người qua đường.

Thì ra là từ cửa hàng bách hóa.

Khó trách xe vẫn mới như vậy, bao bì vẫn còn ở đây.

Đột nhiên Lý Hữu Phúc nghe Thẩm Mỹ Vân nói, sửng sốt vài phần, sau đó nhìn thấy người đi đường, lập tức hiểu rõ.

"Thật sự không tệ."

Anh ta yêu thích không buông sờ lên xe đạp, đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói.

"Liền này lượng, tôi kéo thêm người cho cô."

"Cô giúp ta đem chiếc xe đạp này đến kí túc xá xưởng sản xuất mây móc."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, dẫn Miên Miễn đi theo Lý Hữu Phúc, không sợ anh ta lừa cô.

Từ khi bắt đầu tìm người, cô liền nhận ra được.

Thật sự mà nói, nếu mình quang minh chính đại xử lý, người qua đường sẽ không nhìn mình.

Nếu càng trốn tránh, sẽ dễ bị người khác nghi ngờ.

Đã đến dưới lầu xưởng sản xuất máy móc, Lý Hữu Phúc lên ký túc xá của công ty, Thẩm Mỹ Vân giúp anh ta đem chiếc xe đạp để dưới gốc cây hòe đại thụ.

Ve sầu trên cây kêu ríu rít.

Miên Miên mang theo một cái mũ, che má, cô bé kéo vành nón xuống, nói với Thẩm Mỹ Vân "Mẹ, con có thể nói chuyện chưa?"

Nhìn con gái nóng đến đỏ má, Thẩm Mỹ Vân yêu thương lau mồ hôi cho cô bé "Có thể, nhưng mà nhiều người sẽ đến, con che mặt lại được không?"

Miên Miên ừm một tiếng, cô bé nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói "Mẹ, đã bán xong, chúng ta có thể kiếm 1000 tệ đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Đúng rồi."

Miên Miên oa một tiếng "Mẹ, chuyện này tốt thật."

Cô bé lắng nghe.

Thầm Mỹ Vân sờ lên má cô bé, đang muốn nói, Lý Hữu Phúc dẫn theo hai người đến.

Một đồng chí nữ và đồng chí nam.

Đều là người trẻ tuổi, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc quần áo lao động đồng lam, vẻ mặt có vài phần kiêu căng và kích động.

Bất quá cũng vốn nên kiêu ngạo, dù sao tuổi còn nhỏ đã vào làm trong xưởng lớn nhất Bắc Kinh.

Hơn nữa là ngành kỹ thuật trụ cột.

Nếu không thì không có khả năng công tác đến ba năm, có thể đủ tiền tiết kiệm mua một chiếc xe.

Người bình thường vẫn còn lo lắng cơm áo ấm no cho gia đình.

"Nhân viên Lý, đây chính là chiếc xe đạp anh muốn mua?"

"Muốn phiếu xe đạp à?"

Lý Hữu Phúc nhẹ gật đầu, đánh bọn họ một cái "Các cậu tuyệt đôi đừng chạm vào xe tôi, chuyện này tôi đã quyết định rồi."

Nhìn dáng vẻ hai mắt bọn họ tỏa sáng.

Hận không thể cướp chiếc xe đạp của anh ta ngay lập tức.

Lý Hữu Phúc nói xong lời này, hai người kia cũng không tức giận "Xe tốt, xe tốt."

Vừa sờ vừa nhịn không được rất vui vẻ.

"Tôi cảm thấy sao chiếc xe này còn đẹp hơn ở trong bách hóa vậy?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Đây là chiếc mới nhất ở thành phố."

"Khó trách."

"300 tệ một chiếc, không thể bớt sao?"

Trong đó có một người đồng nghiệp trẻ tuổi, cố gắng giảm giá "Tôi là nữ, không đi được 28 inch, quá cao, chân tôi ngắn không chống chân tới, tôi muốn loại 26 inch."

"Có 26 nhưng đều giá 300 tệ."

Thấy đối phương còn muốn nói, Thẩm Mỹ Vân liền nói thẳng "Chiếc xe đạp này của tôi, nghiêm túc mà nói đắt hơn 30 tệ so với bách hóa, nghe có vẻ đắt, nhưng chiếc xe đạp này tôi không cần phiếu xe."

"Cho nên, người chiếm tiện nghi là anh."

Không phải cô.

Hai người Lý Phúc dẫn đến cũng biết.

Bọn họ liếc nhìn nhau "Được."

"300 thì 300, cô có thể lấy thêm xe cho chúng tôi không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ "Xe không ở chỗ tôi, trước mắt lấy một chiếc."

"Nếu các anh nhất định muốn lấy, thì đi theo tôi đến nơi này."

Chuyện này-

Lý Hữu Phúc liếc nhìn hai người kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân "Các anh không cần lo bị tôi lừa, tôi còn dẫn theo trẻ con, không đến mức đó, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không đánh được các anh, chạy cũng không thoát."

Có thể nói, Miên Miên đuổi kịp là lợi nhất.

"Đi."

Thẩm Mỹ Vân nhìn Lý Hữu Phúc, anh ta lập tức hiểu, đem xe lại đây "Tôi đi cùng mấy người."

Cuối cùng anh ta là người trả tiền, anh ta mua rẻ hơn 10 tệ so với hai người kia, nên không thể để họ biết.

"Ừ."

Lý Hữu Phúc phụ đẩy xe với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân đi phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cô đang tự hỏi đưa bọn họ đến đâu để lấy xe.

Cô không nói chuyện với bọn Lý Hữu Phúc.

Lộ ra dáng vẻ cực kỳ cao thâm khó đoán.

Tiểu Tần vỗ vai Lý Hữu Phúc "Anh gặp được ở đâu?"

"Người này lợi hại, xe đạp Phượng Hoàng mới nhất cũng có được."

Hơn nữa có tận ba chiếc.

Đây không phải là chuyện bình thường.

Lý Hữu Phúc suy nghĩ "Tôi gặp trên đường."

Lời này nói xong, Tiểu Tần và kỹ sư không tin, cả hai người đều cắt một tiếng.

Đúng lúc muốn hỏi chút chuyện.

Thẩm Mỹ Vân ở phía trước dừng lại, nhất thời ba người phái sau cũng dừng lại.

"Đi đến chỗ bị bỏ hoang bên cạnh xưởng."

Một nơi rất tốt.

Không ai nói gì, hơn nữa chỗ đó cũng lớn, hơn nữa giúp cô dễ dàng lấy đồ từ Bào Bào.

Ba người Lý Hữu Phúc liếc nhìn nhau "Được."

Nơi này bọn họ quen thuộc, không ít người làm trong xưởng sản xuất máy móc có con, rất thích trốn đến chỗ này chơi.

Là thiên đường cho bọn nhỏ.

Nếu thật sự đi đến đây, ngược lại bọn họ còn rất yên tâm, dù sao cũng là địa bàn của bọn họ.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tới nơi, cô đi dạo một vòng, tìm chỗ không ai thấy.

Lúc này mới nói về phía ba người bọn họ "Các anh canh chừng cửa, đừng để người khác tới đây."

Chuyện này-

Ba người liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.

Cũng biết chuyện này, không tốt để đặt lên trên.

Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên vào nhà máy phía sau, nhìn ra bên ngoài không có đứa trẻ nào lại đây.

Lúc này mới để Miên Miên lấy Bào Bào ra, lại lấy hai chiếc xe đạp ra.

Một chiếc xe màu đen 28 inch và một chiếc màu lam nữ 26 inch.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì.

Thẩm Mỹ Vân liền đưa chiếc xe ra ngoài, Miên Miên ở bên cạnh cũng giúp đỡ, nắm lấy tay lái của chiếc xe đạp nữ.

Đẩy hai chiếc xe đạp ra.

Lý Hữu Phúc đi theo phía sau Tiểu Tần và kỹ sư, con mắt lập tức sáng lên.

Chiếc xe này thật đẹp...

Thậm chí không thể so với chiếc xe lúc trước của Lý Hữu Phúc...

Nhất là Tiểu Tần, chạy nhanh đến đây sờ soạng chiếc xe màu lam 26 inch kia.

"Xe đạp Phượng Hoàng Bài cũng có màu lam sao?"

Phối hợp với trang phục làm việc của cô ấy.

Cô ấy ở bên ngoài thấy người khác đạp xe, cho dù là xe dành cho nữ, cũng là màu đen.

Màu lam chưa thấy qua.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ "Đây là mẫu mới nhất."

"Cho nên sẽ có màu lam, bây giờ ở bên ngoài mua không được."

Tiểu Tần gật đầu, mở bao bì bên ngoài ra, lộ ra ba chữ Phượng Hoàng Bài, con mắt thoáng cái sáng lên.

Trực tiếp lấy một xấp tiền nhân dân tệ từ trong túi ra.

Toàn bộ đều đổi thành mười khối tiền cái kia loại, trực tiếp đưa cho Thẩm Mỹ Vân "Cô đếm đi, tổng cộng 30 tờ."

Tiền lương cô ấy cao, lại là người ăn no mặc ấm không sợ đói, nếu không thì trả không nổi.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy, đếm đếm, trực tiếp đưa xe đạp cho cô ấy, cười dịu dàng "Chúc mừng cô."

"Chúc mừng đã có được chiếc xe mình yêu thích."

Lời này vừa nói xong, thoáng cái đã có nghi thức.

Tiểu Tần nhìn không đường nhếch miệng cười "Cám ơn, cám ơn."

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, khiến Cao Công cũng đứng dậy "Tôi cũng xem xe của tôi."

Xe anh ta là 28 inch, cho nên được Thẩm Mỹ Vân phụ đem ra, cô đem đầu xe hướng về phía trước mặt Cao Công.

"Anh nhìn thử, có mua hay không."

"Mua mua, nhất định phải mua."

Không cần nhiều hay ít.

Làm sao gặp được dịp tốt, cơ hội một lần trong đời.

Cao Công không hổ là công nhân kỹ thuật tinh tế, sau khi nhận xe, cẩn thận kiểm tra hết.

"Sao phía trên không ghi ngày sản xuất?"

Trong lòng Trương Mỹ Vân thoáng lộp bộp, mặt không đổi sắc "Mẫu mới nhất còn chưa được công bố với mọi người, cho nên các anh hiểu đấy-"

Thật ra là có ngày, nhưng bị Thẩm Mỹ Vân xóa đi.

Dù sao sản xuất vào năm 2018.

Đương nhiên không thể để bọn họ thấy.

Cao Công nghe Thẩm Mỹ Vân giải thích, đột nhiên trong đầu nghĩ ra một trăm lẻ tám cảnh "Vậy cô có thể lấy mấy chiếc xe này ra cũng không dễ dàng?"

Hẩm Mỹ Vân ừm một tiếng "Không dễ dàng."

"Được."

Trước sau Cao Công đều kiểm tra hết, xác định là xe Phượng Hoàng Bài, hơn nữa đầu xe, bánh xe, lốp xe đều không vấn đề gì.

Bây giờ mới đưa 300 tệ cho Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nhìn về phía Lý Hữu Phúc.

Lý Hữu Phúc sớm đã chuẩn bị tốt, anh ta trực tiếp đưa một trâm chín tệ, hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy, cũng không đếm.

Tiểu Tần tò mò hỏi "Sao cô không đếm của nhân viên Lý?"

Đều đã đếm của cô ấy và Cao Công.

Loading...