Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 655
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:41
Lượt xem: 52
Nhà bọn họ ngay cạnh nhà Quý Trường Tranh chỉ cách đó vài bước chân nhưng khi ở chỗ chính trị viên Ôn lại mạnh mẽ đi ra với tư thế ngàn người ngàn ngựa.
"Đến lúc đó anh sẽ biết."
"Không phải, chính trị viên, anh đang làm gì vậy? Anh bị bệnh trĩ à?"
Chính trị viên Ôn: "..."
"Cút cút cút, anh mới bị trĩ."
"Là vợ tôi..."
Nói được nửa chừng Triệu Ngọc Lan kéo anh ấy lại, anh ấy lập tức nuốt lại những lời định nói: "Quên đi, tôi cũng không quan tâm đến anh."
Ở đây có câu nói xưa rằng vợ có thai chưa đầy ba tháng.
Phụ nữ có thai dưới ba tháng không thể nói với người ngoài để tránh ảnh hưởng xấu đến đứa nhỏ.
Nhìn thấy chính trị viên Ôn đột nhiên ngừng nói giữa chừng.
Đây không phải là khơi gợi khẩu vị người ta sao?
Sở trưởng Tư và tham mưu Chu không nhịn được hai mặt nhìn nhau: "Sao anh ấy lại nói một nửa?"
Tham mưu này làm sao biết, anh ấy nhìn qua nhận thấy em dâu Triệu Ngọc Lan đang ôm bụng trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng.
"Chẳng lẽ Ngọc Lan có rồi sao?"
Cái này...
Sở trưởng vỗ trán một cái nói: "Thật đúng là."
"Tính toán thời gian" Anh ấy bấm ngón tay "Hình như bọn họ đã kết hôn vào khoảng ngày mười lăm tháng tám. Nếu tính thì bọn họ đã kết hôn được bốn tháng rồi phải không?"
"Cũng nên có rồi?"
Tham mưu Chu cảm thấy sở trưởng rất nhàm chán nên quay người rời đi.
"Không phải, tại sao cậu lại rời đi? Cậu còn chưa nói với tôi là tính có đúng hay không."
Tham mưu Chu không dừng chân lại cũng không quay đầu lại nói: "Tôi không nhàm chán như anh."
Sở trưởng: "..."
*
Trong nhà bếp.
Sau khi làm xong da heo xào ớt khô thì món canh gà hầm nấm tùng nhung trong nồi cũng đã gần sẵn sàng.
Thẩm Mỹ Vân nếm thử hương vị lập tức cảm thấy không tệ lắm.
Sau đó lại nói với Quý Trường Tranh: "Trước tiên đi nấu cá muối trong nồi, đồ ăn kèm có thể bưng ra ngoài rồi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng bưng một chậu đựng cá muối đổ vào chiếc bếp đồng đã được đốt sẵn bên ngoài.
Sau khi than đỏ bắt đầu cháy thì canh cá muối bên trong bắt đầu chậm rãi sôi lên khói trắng lập tức lan tỏa mùi thơm của cá muối bay ra ngoài.
"Ăn cơm."
Một tiếng gọi ăn cơm lập tức có rất không ít người kéo đến.
Ngay cả con cái của nhiều nhà khác cũng đi theo không thiếu đứa nào.
Cũng không biết bọn Miên Miên khi nào tới.
Miên Miên dẫn Nhất Nhạc nói: "Chúng ta đi ăn đi. Lần sau chị sẽ giới thiệu em với anh trai Hướng Phác của chị."
Nhất Nhạc vui vẻ gật đầu "Thật muốn đến thủ đô, như vậy em cũng có thể gặp được người anh em mạnh mẽ như Hướng Phác rồi."
Dù sao trong mắt Nhất Nhạc, Miên Miên là người mạnh nhất.
Và đối với một người được Miên Miên ngưỡng mộ chẳng phải là lợi hại tới tận trời sao?
Miên Miên mỉm cười "Sau này nếu có cơ hội, chị sẽ đưa em đến đó."
Chu Thanh Tùng đi theo phía sau cầm một cuốn sách đang thích thú đọc nhưng sau khi nghe những lời này không hiểu sao cậu bé đọc không nổi nữa.
Chu Thanh Tùng chín tuổi lần đầu tiên trở nên đối địch với một người.
Đó là Ôn Hướng Phác chưa từng gặp mặt kia.
Rõ ràng Nhất Nhạc là em trai ruột của cậu bé mà cậu bé cũng là người quen Miên Miên trước.
Thế nhưng cả hai người bọn họ dường như đều thích Ôn Hướng Phác hơn mà không thích cậu bé.
Điều này khiến Chu Thanh Tùng cảm thấy rất khó chịu thậm chí ngay cả sách vở thường ngày đều rất yêu thích cũng không đọc vào.
"Nhất Nhạc, các con đến khi nào vậy?"
Trong nhà, Triệu Xuân Lan đang định đi ra gọi người đã thấy mấy đứa nhỏ đi vào.
"Mẹ, con và chị Miên Miên đến đây từ lâu nhưng chúng con đang chơi ở ngoài sân."
Ăn cái gì đó ngon.
Đương nhiên rất tích cực rồi.
"Mấy đứa nhỏ các con ngồi bên này..."
Triệu Xuân Lan chỉ vào chiếc bàn nhỏ Thẩm Mỹ Vân đã dọn sẵn trước đó: "Người lớn sẽ gắp thức ăn cho các con."
Có khá nhiều trẻ nhỏ.
Có người một nhà Thẩm Mỹ Vân, hai người nhà tham mưu Chu, ba người nhà sở trưởng Tư, lão đại không tới vì lớn tuổi rồi nên không thích chạy ra ngoài nữa.
Thà ở nhà tự mình ăn bột ngô.
Vì lý do này Thẩm Thu Mai cũng mắng mỏ con lớn nhà mình nhưng vô dụng không giúp được gì cho mẹ mà còn hoàn toàn không nghe lời.
Vì vậy Thẩm Thu Mai chỉ dẫn theo ba đứa nhỏ đến đây.
Tam Ny và em tư đều quen thuộc với Miên Miên nhưng chị cả của bọn họ năm nay đã mười bốn tuổi vì lớn hơn nên không thể chơi cùng bọn trẻ.
Một người nói sau khi ăn xong.
Cô bé hơi kiềm chế ngồi xuống bên cạnh em tư. Cô bé hơi hướng nội nên ngày thường cũng hiếm khi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên đến nhà họ Quý.
Tỉ mỉ đếm lại thì trẻ nhỏ đã có tới sáu bảy đứa nếu ngồi trên bàn chính thì thật sự không đủ chỗ ngồi.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp bày ra một chiếc bàn nhỏ cho bọn nhỏ khoai tây cắt lát và đồ chiên mà trên bàn lớn không có cũng như những lát bánh bao hấp nhúng đường đỏ.
Đôi mắt của mấy đứa nhỏ sáng lên.
"Chúng con sẽ ngồi đây, mọi người là người lớn đừng tranh giành với chúng con."
Đây đều là đồ ăn ngon.
Người lớn nghe vậy khóe miệng giật giật. Ở đây có món lẩu cá muối ngon hơn sao lại tranh lấy đồ đó của bọn nhỏ được?
Sau khi người lớn ngồi xuống nhìn thấy món lẩu cá muối nổi đầy dầu đỏ ánh mắt nhịn không được sáng lên.
"Món này ngon quá."
Sở trưởng nhịn không được hít một ngụm lớn: "Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi."
Còn chưa nói xong Triệu Ngọc Lan cũng hít một hơi thật sâu nhịn không được che miệng lại: "Oẹ!"
Lần này cô ấy vừa nôn ra thì mọi người đều nhìn sang.
Chuyện này...
Ở đây ngoại trừ Tống Ngọc Thư là một cô gái trẻ chưa chồng ra thì tất cả những người có mặt đều là người từng trải.
Lập tức hiểu ra.
"Ngọc Lan, em có thai à?"
Triệu Xuân Lan là người đặt câu hỏi đầu tiên trong giọng điệu có vài phần kinh hỉ.
Em gái cô ấy có thai mà cô ấy còn chưa biết.
Triệu Ngọc Lan hơi xấu hổ trong phòng có quá nhiều người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng như muỗi kêu.
"Hôm nay mới biết được."
Chu kỳ kinh nguyệt của cô ấy đã bị trễ một tháng mà vừa nhìn thấy cá muối bên này thì lập tức nôn.
Đây không phải là có thai thì là cái gì?
Triệu Xuân Lan lập tức vui mừng không nhịn được tiến lên nắm lấy tay Triệu Ngọc Lan: "Chuyện tốt, chuyện tốt, đây là chuyện tốt."
Em gái thân yêu nhất của cô ấy không những đã lập gia đình mà còn có bé cưng cho riêng mình.
Đây thực sự là niềm vui lớn đối với Triệu Xuân Lan.
Cô ấy đối xử với em gái Triệu Ngọc Lan của mình như thể chị gái là một người mẹ, vì vậy cô ấy vui mừng từ tận đáy lòng đối với em gái mình.
Triệu Ngọc Lan hơi xấu hổ: "Chị, người nhiều như vậy."
Cô ấy không quen nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Triệu Xuân Lan cười ha ha một tiếng nói: "Không sao không sao, đều là người một nhà."
Ánh mắt của cô ấy có vài phần thương tiếc: "Em vừa có thai, không thể ngửi được mùi mặn có muốn ăn gì không, một mình chị nấu cho em ăn."
Triệu Ngọc Lan lắc đầu: "Mấy ngày nay em không có khẩu vị nên không muốn ăn gì cả."
"Vậy thì không được."
Triệu Xuân Lan trực tiếp ngắt lời: "Vẫn phải ăn một chút nếu không em không chịu nổi mà đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ không đủ dinh dưỡng."
Triệu Ngọc Lan hơi khó xử.
"Thật sự không muốn ăn, mùi quá nồng, chị, em ngồi trước cửa hít thở chút không khí trong lành."
Mùi cá muối trong nồi lẩu rất nồng nặc vì thế cả nhà đều có mùi như vậy nên Triệu Ngọc Lan không chịu nổi.
Lần này ngược lại Triệu Xuân Lan không có ngăn cản.
"Chị lấy cho em một tô mì nước. Thêm một quả trứng luộc nhé?"
Hiện tại cô ấy không có tâm trạng ăn uống mà chỉ muốn chăm sóc em gái thật tốt để cô ấy có thể sinh con thuận lợi.
Triệu Ngọc Lan suy nghĩ một chút: "Không cho dầu và muối chỉ cần bỏ vài lá bắp cải vào. Trứng gà thì cũng ăn trứng lòng đào."
Như vậy một chút mặn cũng không có không chừng cô ấy còn có thể ăn nhiều một chút.
Triệu Xuân Lan cười khanh khách một tiếng quay sang Thẩm Mỹ Vân nói: "Chị tới nhà Ngọc Lan làm cho em ấy một tô mì, mọi người ăn trước đi, không cần đợi chị."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát "Cứ làm ở chỗ này đi, lửa trong bếp còn chưa tắt, thêm một muôi nước vào rồi chỉ cần mấy phút là sẽ sôi."
Cái này...
Triệu Xuân Lan muốn làm mì sợi cho em gái mình. Cái gọi là mì sợi chính là loại không có thêm bất kỳ gia vị tạp nham nào mà là dùng bột mì Phú Cường làm ra. Loại mì sợi hảo hạng này vô cùng quý giá.
Ngay cả nhà bọn họ cũng không thường xuyên ăn món này.
Triệu Xuân Lan không muốn lợi dụng Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân không để ý tới chút mì sợi này nói: "Trong tủ thứ năm có một nắm mì sợi, chị có thể lấy một tờ ra đưa cho Ngọc Lan."
"Chị dâu Xuân Lan, chúng ta đều là người một nhà không cần phải khách khí như vậy."
Đây là lời nói thật.
Triệu Xuân Lan đã giúp đỡ nhà bọn họ nhiều lần.
Chút mì sợi này Thẩm Mỹ Vân vẫn có thể mua được.
Triệu Xuân Lan không phải là người nũng nịu nên lập tức ừ một tiếng: "Vậy làm phiền em rồi."
Cô ấy quay vào bếp cho một bầu nước lạnh vào nồi rồi thêm một nắm củi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-655.html.]
Trong khi chờ nồi nước sôi cô ấy đi tìm vài lá bắp cải trắng cũng không dùng d.a.o cắt mà trực tiếp dùng tay xé.
Để ở một bên dự phòng.
Lúc cô ấy đang định đi tìm trứng thì Thẩm Mỹ Vân đi vào nói: "Trứng ở trong nồi đất." Đi được nửa đường cô ấy nhớ ra điều gì đó rồi sải bước đi tới lấy ra hai quả trứng từ trong nồi đất ra.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy ngạc nhiên: "Trứng của em thật đẹp vừa trắng vừa to."
Không giống như trứng nhà bọn họ chỉ một miếng là có thể ăn hết.
Thẩm Mỹ Vân mơ hồ nói: "Cái này em lấy từ mẹ em, bà ấy đều để dành cho em những quả lớn."
Trên thực tế cũng không phải, vì những quả trứng này được lấy ra từ bong bóng, lúc trước Thẩm Mỹ Vân trữ hàng mua từ chợ sỉ để tích trữ trứng gà đó.
Lúc đó cô mua trứng ngoại chứ không phải trứng nội.
Trứng ngoại đương nhiên lớn hơn trứng nội là do gà kia lớn lên bằng thức ăn gia súc nếu xét về dinh dưỡng chắc chắn không bằng trứng nội.
Nhưng không thể chịu được. Những quả trứng này vừa rẻ vừa dễ mua.
Khi đó Thẩm Mỹ Vân có rất nhiều người đóng quân ở đó.
Thừa dịp Quý Trường Tranh không chú ý cô đã thay toàn bộ trứng trong nồi đất ở nhà bằng loại trứng này.
Nhưng cô không ngờ tới là Quý Trường Tranh không nhìn thấy nhưng lại bị Triệu Xuân Lan phát hiện.
Triệu Xuân Lan nghe Thẩm Mỹ Vân giải thích cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cô ấy cảm thán một câu: "Cha mẹ em thực sự rất yêu em."
Để dành những quả trứng của mình và tặng những quả lớn cho con gái thành thật mà nói hầu hết các bậc cha mẹ bình thường đều không thể làm được.
Ngày nay, có rất nhiều người thích con trai hơn con gái. Hầu hết các bậc cha mẹ đều thích để dành trứng cho con trai về phần con gái ngay cả vỏ trứng cũng không nhìn thấy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cha mẹ em thương em."
Thấy nước trong nồi đang sôi cô đập hai quả trứng vào rồi nói với chị dâu: "Chị dâu Xuân Lan, nơi này giao cho chị."
Mặt nước sạch tiếp theo thật ra không cần hai người đều đợi ở đây.
Triệu Xuân Lan muốn dùng bếp của Thẩm Mỹ Vân nấu thêm một món ăn nhưng hiện tại Thẩm Mỹ Vân đã đưa cho cô ấy, cô ấy tự nhiên là ước gì.
"Được rồi được rồi, nhanh đi ăn đi."
Còn lẩu thì phải ăn lúc còn nóng nếu muộn thì sẽ không còn nữa.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng vừa đi ra đã phát hiện Quý Trường Tranh đã đổ đầy cá muối vào chén nhỏ của mình còn sợ nguội nên cố ý đặt chén nhỏ bên cạnh bếp đồng để nó có thể nguội từ từ.
Nhìn thấy cảnh này Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười, cô nghĩ thật tốt khi có người yêu mà đối phương lúc nào cũng nhớ đến mình.
Biết mình thích ăn gì, thích ăn gì rồi giữ lại một phần cho riêng mình.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Quý Trường Tranh thấp giọng hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Chị dâu Xuân Lan nói sẽ làm nên em tới ăn trước."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng đẩy chén nhỏ về phía cô: "Mau ăn lúc còn nóng."
Nhìn thấy hai vợ chồng son ân ái sở trưởng không nhịn được lắc đầu "Hai người đã kết hôn gần một năm sao vẫn không rời nhau như vậy?"
Không phải là vợ chồng son mới cưới mới có thể như vậy sao?
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút nghiêm túc nói: "Bởi vì yêu."
Mọi người "..."
"Đừng nhắc nữa, trò đùa này khá buồn cười đấy."
Quý Trường Tranh cũng lười để ý tới sở trưởng tiếp tục cúi đầu cẩn thận gắp xương cá cho Thẩm Mỹ Vân.
Tống Ngọc Thư nhìn thấy cảnh này trong mắt hơi ghen tị.
Trong mắt cô ta nếu lấy được người yêu vừa lạnh vừa nóng vừa yêu vợ cũng không tồi.
Cảnh này cũng được ghi lại.
Bác sĩ Tần như có điều suy nghĩ muốn gắp cá cho Tống Ngọc Thư nhưng có vẻ không thích hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau quan trọng hơn là trong mắt đối phương hoàn toàn không có anh ấy.
Điều này khiến bác sĩ Tần không khỏi thở dài im lặng ăn cá.
Không thể không nói rằng món lẩu cá muối rất ngon đặc biệt là vì Thẩm Mỹ Vân đã cho thêm đồ cay vào nên sau khi cắn vài miếng đầu lập tức không nhịn được đổ mồ hôi đầm đìa.
Ở một nơi như Mạc Hà, thời tiết lạnh đến thần kỳ nếu ăn thứ gì đó cay đến mức đổ mồ hôi vậy thực sự là cực kỳ thoải mái.
Mọi người đều đang đắm chìm trong việc ăn uống, nồi cá muối nhanh chóng được chia ra, sau đó là món ăn kèm được bưng lên.
Bắp cải, củ cải, đậu phụ, vỏ đậu phụ, khoai tây lát, tất cả đổ vào cùng một lúc.
Trong khi nấu thỉnh thoảng dùng một bát canh cá muối và dùng đũa gắp da heo xào.
Sở trưởng đột nhiên cảm thán một câu: "Ngay cả bữa tối đêm giao thừa cũng chưa bao giờ được ăn ngon đến thế."
Vừa nói lời này thì Thẩm Thu Mai người yêu của anh ấy đã nhìn sang.
"Bữa tối đêm giao thừa có thịt."
Bàn này không có thịt.
Sở trưởng kịp thời nói lại: "Cái đó thì khác. Chúng ta ăn thịt rất nhanh sẽ nguội nhưng món cá muối này có thể ăn liên tục nóng hổi nên thực sự rất thoải mái."
Thẩm Thu Mai như có điều suy nghĩ lắng nghe rồi nói: "Nếu sau này có điều kiện cũng có thể nấu thịt heo thành nồi lẩu rồi ăn."
Cái này...
Mọi người đều cho rằng Thẩm Thu Mai có ý nghĩ kỳ lạ "Đem thịt heo cắt miếng bỏ vào nồi lẩu, đây là điều kiện gì?"
"Tôi cảm thấy cả đời này cũng đừng nghĩ đến."
Ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy.
Dựa theo chỉ tiêu của những người ở đây trung bình một người sẽ không thể kiếm được dù chỉ nửa cân thịt trong một năm.
Nếu không thì nói như thế nào nhỉ, ăn thịt cũng giống như đón Tết?
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên nói: "Lời chị dâu Thu Mai nói cũng không khó."
Mọi người đều nhìn qua.
Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người quên rồi sao? Chúng ta có trại nuôi heo mà."
Sự tồn tại của một trại nuôi heo tương đương với một chu trình nội bộ tự cung tự cấp. Chẳng bao lâu nữa một khi đàn heo giống trong trang trại được nuôi lớn lập tức sẽ có dư thịt heo dùng để cung cấp.
Đến lúc đó căng tin một tuần g.i.ế.c một con heo cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ lớn hơn, từ nay trở đi mỗi ngày sẽ có một con heo trong căng tin, tức là một năm sẽ có ba trăm sáu mươi lăm con.
Cũng không phải là không thể.
Lời nói của Thẩm Mỹ Vân giống như một chiếc bánh lớn treo trước mắt mọi người khiến mọi người không khỏi mong đợi.
"Liệu ngày này có xảy ra không?"
"Chắc chắn."
Thẩm Mỹ Vân ngữ khí quả quyết: "Hiện tại trong trang trại heo của chúng ta có hơn một trăm con heo đến cuối năm nay ít nhất sẽ có ba đến bốn trăm con heo."
"Mọi người có bao giờ nghĩ đến năm sau hay năm sau nữa không? Không đầy ba năm nữa, trang trại heo của chúng ta sẽ có hàng nghìn con heo. Đến lúc đó, mỗi ngày đội chúng ta sẽ g.i.ế.c một con nên điều này không phải là không thể!"
Nghe vậy hơi thở của mọi người trở nên nặng nề hơn.
Một ngày một con heo có nghĩa là mỗi ngày trong căng tin quân đội đều có thịt để ăn!
Nói như vậy thì mỗi người ít nhất có thể chia được vài miếng!
Đây là điều không thể tưởng tượng được.
"Thực sự ước ngày mai sẽ là năm sau."
Trên bàn cơm Nhất Nhạc không nhịn được cảm thán một câu.
Trẻ em còn ngây thơ không hề biết gì về khái niệm này trong những năm sau này.
Nhưng cậu bé đã đúng về một điều hơn nữa là nói đúng tim của tất cả mọi người.
"Thực sự hy vọng ngày này sẽ đến sớm."
Sau khi bữa ăn kết thúc mọi người vẫn còn háo hức. Nếu thật sự đạt đến tốc độ mỗi ngày g.i.ế.c một con heo thì ngày đó thật tốt biết bao.
Mấy đồng chí nam thậm chí còn rửa chén chăm chỉ hơn.
"Nói cho tôi biết, những gì Mỹ Vân nói có phải là sự thật không?"
Tham mưu Chu vừa hỏi vừa dọn bàn.
Hiện tại bọn họ tới nhà họ Quý ăn cơm đã trở thành thói quen, tức là đồng chí nữ chịu trách nhiệm nấu nướng còn đồng chí nam chịu trách nhiệm dọn dẹp bát đĩa.
Bọn họ đều sinh ra trong quân đội và rất giỏi việc nhà nấu nướng.
Sở trưởng châm một điếu thuốc hít một hơi thật sâu rồi xoay người thổi ra vòng khói nói: "Thật sự."
"Cậu có biết các trang trại heo sinh ra bao nhiêu con heo trong dịp Tết Nguyên đán không?"
"Bao nhiêu?"
"Mười bốn con."
Vừa nói đến đây đồng tử của tham mưu Chu co rụt lại: "Mấy con heo nái đều đẻ con rồi?"
Sở trưởng lắc đầu ngậm điếu thuốc trong miệng còn tay thì rửa bát: "Không phải, chỉ là một con heo con thôi."
"Không thể nào..."
Tham mưu Chu phủ nhận điều đó gần như theo phản xạ tự nhiên.
"Tôi cũng là đứa trẻ lớn lên ở quê không thể nào một con heo lại sinh ra nhiều heo con như vậy được."
Điều này đòi hỏi ít nhất hai con heo nái.
Sở trưởng: "Đó là bởi vì cậu thiếu hiểu biết."
"Đây là con heo được nuôi theo quy tắc của Mỹ Vân thì tại sao lại không thể?"
Sở trưởng cũng quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân đang trò chuyện bên ngoài.
"Cô ấy còn cho biết khi heo con của lứa heo giống này lớn lên sẽ nhân giống, cô ấy muốn thử thách thêm nhiều heo con hơn nữa."
Đây là sự tiến bộ từ nguồn.
Tham mưu Chu sửng sốt "Lúc đó anh thật sự tìm được một bảo bối."
Với tốc độ sinh con như thế này sang năm bọn họ có thể sẽ được ăn thịt heo thả lẩu.
Ngẫm lại lập tức kích động.
"Đúng vậy." Sau đó sở trưởng lại lắc đầu,"Tôi không tìm được bảo vật, cậu không cảm thấy người thắng lớn nhất là Quý Trường Tranh sao?"
Một người đồng chí nữ lợi hại như vậy đã kết hôn với Quý Trường Tranh.
Dù sao trong mắt sở trưởng ai cưới được Thẩm Mỹ Vân quả thực là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Mới cưới được một người vợ lợi hại như vậy.
Đề cập đến điều này.
Tham mưu Chu cũng trở nên ghen tị: "Vợ của Trường Tranh thực sự tốt, có dũng có mưu có tài còn có mạo."
Về cơ bản tất cả những chỗ tốt đều để cho đối phương chiếm hết.
"Cậu đã bỏ lỡ một điều."
Sở trưởng quay đầu nhìn lại thấy bọn họ còn chưa tới lập tức hạ giọng nói: "Gia đình cha mẹ Mỹ Vân không tốt nên Quý Trường Tranh cũng bị liên lụy."
"Nếu không thì thư bổ nhiệm của anh ấy đã được ban hành từ lâu rồi."