Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 659

Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:38:48
Lượt xem: 55

Dù cho đã qua lâu lắm rồi, cô cũng không thể quên.

Triệu Xuân Lan ho nhẹ một tiếng: "Mỹ Vân, nuốt nước miếng xuống, đó là anh hai của em đó."

Thẩm Mỹ Vân chớp mắt: "Chị không cảm thấy là người thân lại càng kích thích sao?"

Triệu Xuân Lan: "..."

Cô ấy như là lần đầu đầu tiên quen Thẩm Mỹ Vân, đánh giá cô một phen: "Mỹ Vân, không ngờ bên dưới vẻ ngoài tuyệt đẹp an tĩnh thế mà lại cất dấu một trái tim hư hỏng như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô ho nhẹ một tiếng, nói trong lòng, năm đó ai chẳng từng bị truyện ngược và truyện sắc tẩy lễ tám trăm lần chứ.

Chỉ là bây giờ cô yên phận không ít.

Chẳng bao lâu.

Tống Ngọc Thư chạy qua: "Người đâu?"

"Ai?"

"Chính là cái người cao lớn mạnh mẽ kia."

Thẩm Mỹ Vân: "Cô nói là anh tôi à."

"Đúng đúng, chính là anh ấy."

"Anh ấy đi rồi."

Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư lập tức tức giận, cô ta giậm chân: "Cái tên này nói lời không giữ lời."

"Tôi đi tìm anh ấy."

Nhưng cô hùng hổ chạy được một nửa, đột nhiên lại quay trở về: "Mỹ Vân, anh ấy tên gì thế?"

Thẩm Mỹ Vân trả lời theo bản năng: "Trần Viễn."

"Trần Viễn?"

Tống Ngọc Thư: "Mặc kệ anh ấy tên gì cũng trống không thoát lòng bàn tay tôi đâu."

Nói xong, người cũng biến mất không thấy đâu.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô nhìn Triệu Xuân Lan, theo bản năng nói: "Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị diễn một bộ, nàng đuổi chàng chạy, chàng mọc cánh khó thoát sao?"

Triệu Xuân Lan: "?"

"Cái gì?"

Quên mất, chị dâu Xuân Lan và mình có khoảng cách thời đại.

Thẩm Mỹ Vân xoa mặt: "Chính là bọn họ có thể diễn một bộ ngược luyến tàn tâm."

Triệu Xuân Lan đoán mò, cô ấy suy nghĩ: "Giống như Ngưu lang Chức nữ đúng không?"

Cái này

Thẩm Mỹ Vân sáng mắt: "Cũng có thể hiểu như vậy."

"Vậy Ngọc Thư phải theo đuổi rồi, loại người như anh hai em giống như cục đá vậy, rất khó động lòng."

Nói đến đây, đột nhiên cô ấy nhỏ giọng nói: "Em biết không?"

"Chị nghe lão Chu nhà chị nói, năm đó anh haai em từng làm hòa thượng ba năm trong chùa."

Thẩm Mỹ Vân lập tức trừng to mắt: "Cái gì?"

"Không phải anh ấy nhập ngũ sao?"

"Sao lại làm hòa thượng?"

Anh hai chưa từng nói.

Triệu Xuân Lan lườm Mỹ Vân: "Đây là trọng điểm à? Trọng điểm là anh haai em làm hòa thượng ba năm, tham tâm quả dục, không có dự định thành gia lập nghiệp nữa."

Cái này

Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng bừng: "Chị không thấy bây giờ rất tốt à?"

"Ngọc Thư nhiệt tình như lửa, chắc chắn có thể làm ấm hòa thượng lạnh lùng như anh trai em."

Triệu Xuân Lan suy nghĩ kĩ: "Hình như đúng là vậy thật."

"Chị hiểu tại sao Tống Ngọc Thư không thích bác sĩ Tần rồi."

Chuyển chủ đề nhanh quá, Thẩm Mỹ Vân không theo kịp, cô hỏi theo bản năng: "Tại sao?"

"Bởi vì hắn lòe quá."

Thẩm Mỹ Vân: "Cợt nhả quá?"

"Anh ấy có cợt nhả đâu? Em thấy cũng được mà?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không hiểu.

"Không phải, chị nói là lòe trong lòe loẹt, Mỹ Vân, em nghĩ đi đâu thế?"

Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu, đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là ý này."

Cô tưởng là bác sĩ Tần cợt nhả quá chứ.

Cợt trong cợt nhã.

"Bỏ đi, hôm nay em không thích hợp lắm, chị không tính toán với em, bây giờ nhìn xem cô gái Ngọc Thư có hạ gục được anh trai em không."

Thẩm Mỹ Vân cười: "Không phải hôm nay em không thích hợp, chỉ là nhìn thấy được câu chuyện em từng xem trên người Ngọc Thư và anh trai em còn có bác sĩ Tần."

Khụ khụ.

Thật sự là ngược luyến tàn tâm.

Cho nên mới không nhịn được chìm đắm trong đó.

Nói thực, đọc truyện làm sao kích thích bằng xem phiên bản ngoài đời được.

"Không nói với em nữa, chị về nấu cơm đây."

"Chờ có kết quả thì nói với chị một tiếng."

Triệu Xuân Lan trực tiếp nói lời tạm biệt, dù sao chờ một buổi sáng, xem mắt chưa có kết quả, thật khiến người khác thấy bất ngờ.

Thẩm Mỹ Vân đáp lời: "Em cũng mặc kệ, để bọn họ tự do phát triển."

Dù là anh hai cũng được, bác sĩ Tần cũng được, dựa vào bản lĩnh riêng mà cưới vợ.

Chẳng bao lâu.

Quý Trường Tranh quay về, anh đã quét được ba dặm tuyết rồi, chỉ là không theo kịp tốc độ tuyết rơi, chẳng mấy chốc, trên mặt đất lại rơi thêm một tầng dày.

Anh vừa quay về đã đặt cây chổi trước cửa, thấy trên người Thẩm Mỹ Vân có một lớp tuyết mỏng.

Quý Trường Tranh lập tức chau mày: "Sao không vào phòng?"

"Ở bên ngoài lâu thế?"

Thẩm Mỹ Vân chẳng hề để ý, tiện tay phủi một chút: "Ở bên ngoài nói chuyện với chị dâu Xuân Lan đó."

"Bọn họ vẫn còn xem mắt, không cho em vào à?"

Chỗ Quý Trường Tranh chỉ huy mọi người quét tuyết là con đường bên phía khác, cho nên hoàn toàn không gặp bọn bác sĩ Tần và Trần Viễn.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Đâu có? Bọn họ đã xem mắt xong rồi, đó là nhà mình, em còn không vào được à? Chỉ là ở bên ngoài nói chuyện với chị dâu Xuân Lan một chút thôi."

Quý Trường Tranh nắm tay cô đi vào nhà.

Thấy anh không nói, cô tò mò: "Chẳng lẽ anh không muốn biết Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần xem mắt có thành hay không à?"

Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Bọn họ không hợp."

Cho nên sẽ không thành công.

Thẩm Mỹ Vân nghe thế thì thấy bất ngờ: "Sao anh biết được?"

"Không đúng, sao anh nhìn ra được?"

"Tống Ngọc Thư xung động quá, tính cách bác sĩ Tần thì ôn hòa, không kìm cô ấy nổi."

Cái này

"Vậy ai kìm cô ấy nổi?"

Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao anh biết được."

Đương nhiên, điều quan trọng là anh không có hứng thú với Tống Ngọc Thư, mặc kệ ai kìm nổi cô ta.

Đều không liên quan gì đến mình.

Thẩm Mỹ Vân thuận thế truy hỏi: "Anh thấy anh hai em và Tống Ngọc Thư thành đôi được không?"

Cái này

Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Nếu như anh hai có thể kìm hãm được cô ấy thì sẽ thành được, nếu không thì sẽ cưới về một tổ tông."

Theo góc nhìn cá nhân thì anh không thích tính cách như Tống Ngọc Thư, giống như quả pháo vậy, chạm vào là nổ.

Nếu ở cùng người như vậy, anh sẽ cảm thấy rất gian nan.

Thẩm Mỹ Vân liếc mắt nhìn anh: "Anh so sánh vậy là sao."

Quý Trường Tranh cười, cũng không tranh cãi với cô.

"Mặc kệ bọn họ, lo chuyện của mình là được."

Thẩm Mỹ Vân đẩy anh: "Anh quên rồi à, lúc đầu cậu em nói chúng ta chăm sóc anh hai nhiều một chút, nếu có thể làm mai là tốt nhất."

Quý Trường Tranh thở dài: "Nhưng người còn lại trong chuyện này là bác sĩ Tần."

Luận quan hệ thân sơ, đương nhiên Trần Viễn gần với bọn họ hơn, nhưng có một chuyện rất quan trọng.

Đó chính là lần xem mắt này bắt đầu từ phía bác sĩ Tần.

Cho nên.

Quý Trường Tranh bèn nói: "Không giúp ai cả, để bọn họ tự do phát triển."

Đây mới là đúng đắn nhất.

Lời này của Quý Trường Tranh nói vào lòng Thẩm Mỹ Vân: "Cứ như vậy đi, xem thế nào đã."

"Chỉ là không biết Tống Ngọc Thư có thể hạ gục được khúc gỗ như anh hai em không."

Quý Trường Tranh nhướn mày, cười bí hiểm: "Này thì khó nói lắm."

*

Bên ngoài.

Tống Ngọc Thư rời khỏi Quý gia thì trực tiếp đi tìm Trần Viễn, nhưng đáng tiếc Trần Viễn đi nhanh quá.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, người rời khỏi đã không thấy đâu.

Tống Ngọc Thư tức đến mức giậm chân: "Cái tên này."

Cô ta suy nghĩ, xoay người quay lại phòng tiếp khách, lấy tiền mua đồ rồi quay lại Quý gia.

Thẩm Mỹ Vân thấy Tống Ngọc Thư đi rồi lại quay lại, cô lập tức ngây người: "Ngọc Thư, sao thế?"

"Tôi nhìn trúng anh hai cậu rồi, cậu giúp tôi nói một tiếng."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Cô sống hai đời, đều chưa từng gặp cô gái thẳng thắn như vậy bao giờ.

"Sao thế? Không muốn tôi làm chị dâu cậu à?"

Tống Ngọc Thư hơi chau mày.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không phải, cậu thích anh hai tôi à?"

Câu này làm Tống Ngọc Thư cứng họng rồi.

Cô ta suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không bài xích."

"Không đúng, nên gọi là có thiện cảm."

Nói đến đây, cô ta phấn khích: "Mỹ Vân, cậu nói xem nếu tôi theo đuổi được anh hai cậu, sau đó anh ấy theo tôi về Bắc Kinh thì liệu có đánh Tống Ngọc Chương một trận không?"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Suy nghĩ này rất nguy hiểm.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì.

Tống Ngọc Thư tự ước lượng một chút: "Tôi phát hiện cánh tay anh cậu rất to, cổ tay cũng to, như kiểu chỉ cần một tay cũng có thể quật ngã Tống Ngọc Chương!"

"Nếu như nặng tay thì tẩn Tống Ngọc Chương có lẽ rất dễ"

Vừa nghĩ đến bộ dáng Tống Ngọc Chương bị đập, Tống Ngọc Thư đã thấy phấn khích: "Mỹ Vân, cậu giúp tôi đi, tôi muốn xem mắt với anh hai cậu."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nếu cậu thật sự thích anh hai tôi thì tôi giúp cậu cũng được, nhưng ý định của cậu..."

Cô giúp kiểu gì.

Nói đến đây, Tống Ngọc Thư vẫn luôn phóng khoáng lại đỏ mặt: "Cậu cứ bắt tôi phải nói thẳng ra sao?"

"Tôi tôi tôi chỉ là lấy anh hai tôi làm cớ."

"Mỹ Vân!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-659.html.]

"Cậu là người từng trải, sao cậu lại không đàng hoàng như vậy."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô cảm thấy có lẽ mình lớn tuổi rồi, không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi nữa.

"Cậu thích anh hai tôi, coh nên bảo anh hai tôi đánh anh cậu?"

Tống Ngọc Thư: "Đương nhiên."

"Ai có thể đánh Tống Ngọc Chương một trận thì tôi thích người đó."

"Đương nhiên nếu người này là Trần Viễn thì càng tốt." Cô ta híp mắt, háo sắc nói: "Cậu không cảm thấy anh hai cậu sau khi cởi áo ra sẽ rất gợi cảm à?"

Đây là câu nói hổ báo gì đây!

"Thịt anh ấy như đá vậy, cứng rắn vô cùng, chắc chắn sờ rất thích."

Thẩm Mỹ Vân hoảng hốt: "Tống Ngọc Thư, cậu đọc truyện sắc rồi à?"

Cái này

Đột nhiên Tống Ngọc Thư rơi vào trầm mặc: "Cậu cũng đọc rồi?"

Bốn mắt nhìn nhau.

"Người đồng đạo à."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

"Bỏ đi, tự tôi theo đuổi anh cậu, cậu không cần giúp tôi."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Nếu cậu có thể cưa đổ anh hai, tôi sẽ tặng hai người một món quà lớn."

"Một lời đã định."

Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân cho rằng Tống Ngọc Thư sẽ hành động rất nhanh, nhưng chẳng ngờ thế mà cô ta im lặng ba ngày.

Đến ngày thứ tư.

Đột nhiên Tống Ngọc Thư đi ra từ phòng tiếp khách, đi đến nhà ăn chỗ đông người nhất, đồng thời cô ta giơ một tờ giấy cứng lên.

Trên tờ giấy viết mấy chữ lớn lấp lánh!...

Bên trên viết là "Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn".

Là dùng bút mực đen viết, phác họa một đường viền đỏ, nét chữ thô cuồng lại sắc bén, hơn nữa chữ nào cũng to như cái sọt.

Đủ để mỗi người đi qua người cô đều nhìn thấy.

Càng đừng nói tới Tống Ngọc Thư còn giơ tấm biển lên cao như vậy, trong đám đông người tới người lui, bị ngàn ánh mắt nhìn vào.

"Cậu đọc được cô ta viết gì không?"

"Hình như là viết Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn?"

"Trần Viễn, Trần Viễn nào? Chẳng lẽ là đội trưởng Trần?"

"Thật là không biết xấu hổ, chưa từng có nữ đồng chí nào giơ biển hiệu nói thích nam đồng chí như vậy."

"Tôi lại thấy nữ đồng chí này rất can đảm, cả đồn trú chúng ta trước giờ chưa từng có nữ đồng chí nào can đảm như thế, cô ấy dũng cảm quá."

"Nhưng mà tôi lại càng tò mò Trần Viễn này là đội trưởng Trần sao? Anh ấy không phải là cục đá à? Chẳng thèm để ý đến ai."

"Cậu tò mò thế thì chẳng phải hỏi là biết à?"

"Tôi không dám hỏi, tôi sợ đội trưởng Trần đến đánh tôi." Trần Viễn cao to vạm vỡ, tư thế oai hùng như một tòa tháp nhỏ, nhìn người trước giờ đều nhìn xuống, đôi mắt lại càng giống như chim ưng, cực kì sắc bén.

Hơn nữa anh ấy là đội trưởng nhảy dù, bình thường không tiếp xúc nhiều với mọi người, có lẽ nên nói là Trần Viễn có phạm vi kết bạn cố định.

Ví dụ như mấy người Quý Trường Tranh, bác sĩ Tần, sở trưởng, tham mưu Chu, còn lại những người khác gần như anh ấy không hề lui tới.

Nhưng dù thế, đây cũng là miếng bánh thơm trong mắt các chị dâu viện gia quyến, hơn nữa, anh ấy mới đầu ba mươi tuổi đã ngồi lên chức vị đội trưởng, không nói tới tiền đồ vô lượng, làm người cũng rất thận trọng thỏa đáng, vừa nhìn đã biết là đối tượng tốt để kết hôn.

Nhưng một miếng bánh thơm như vậy, mấy chị dâu viện gia quyến lại không chinh phục được, cái người Trần Viễn này quả thực không dễ tiếp xúc mà.

Nếu có giới thiệu người xem mắt thì anh ấy đều từ chối.

Mà bây giờ

Đối mặt với dáng vẻ nữ đồng chí nhiệt tình như lửa đang giơ cao tấm biển trước cửa nhà ăn, nhiều người bắt đầu tham gia náo nhiệt cùng.

Mấy người vốn dĩ đã tò mò, thấy Tống Ngọc Thư giơ tấm biển chẳng thẹn thùng chút nào, ngược lại còn tươi cười nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm người.

Người đó lập tức lấy can đảm bước lên trước hỏi: "Đồng chí, Trần Viễn cô viết trên này có phải là đội trưởng Trần không?"

Cái này

Tống Ngọc Thư quả thật không biết, Trần Viễn chính là đội trưởng Trần, cô ta không rõ chức vị của đối phương lắm.

Cô ta chỉ hỏi ngược lại một câu: "Đồn trú còn có mấy người Trần Viễn lận à?"

Câu này hỏi nghẹn họng luôn rồi.

Đồn trú bọn họ có nhiều người lắm.

"Không có, chỉ có một người tên Trần Viễn, chính là đội trưởng Trần."

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, tôi tìm chính là anh của Thẩm Mỹ Vân, tên là Trần Viễn."

"Vậy thì chính là đội trưởng Trần rồi."

"Đồng chí, tôi làm phiền cậu một việc nhé."

Tiểu Hầu lập tức sững người: "Cô nói đi."

"Giúp tôi gọi Trần Viễn qua đây với, tôi đã đứng lâu lắm rồi."

Chẳng nhìn thấy người đâu.

Ngộ nhỡ trưa nay Trần Viễn không đến nhà ăn ăn cơm thì chẳng phải cô uổng công chờ rồi?

Cái này

Tiểu Hầu hơi do dự, cậu ta không dám, trong nhiều đội trưởng như vậy chỉ có đội trưởng Trần là thủ đoạn tàn nhẫn nhất, bắt đầu huấn luyện thì thật sự không chừa đường sống mà.

"Anh ấy cưới vợ là chuyện tốt, cậu đi nói thì anh ấy sẽ biết ơn cậu đó."

Tống Ngọc Thư khuyến khích nói.

Tiểu Hầu: "Thật sao?"

"Đương nhiên, nếu không được anh ấy đồng ý thì tôi dám tới đây giơ tấm biển à?"

Mục đích chính là lừa cái đã.

Tiểu Hầu thật sự bị lừa, cậu ta suy nghĩ: "Vậy cô chờ một lát."

Cậu ta quay đầu chạy đi, chỉ là người xem náo nhiệt xung quanh còn nhanh hơn cậu ta, đã có người truyền tin tức đi từ lâu rồi.

Trần Viễn vừa huấn luyện xong, anh ấy và ba người tham mưu Chu, sở trưởng và Quý Trường Tranh cùng đến nhà ăn.

Kể ra thì trong này chỉ còn mình anh ấy là độc thân, theo lý mà nói, người đã thành thân thì buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm.

Nhưng không nhịn được, hôm nay phòng bếp nấu thêm thức ăn, đám thỏ lúc trước nuôi hôm nay đã g.i.ế.c năm con, đặc biệt làm món thỏ xào cay.

Thế là vài người lấy vợ rồi cũng theo đến nhà ăn, đồ ăn ở nhà ăn rẻ, như món thỏ xào cay này chỉ có tám văn một phần.

Đối với mấy người ở đây thì ai cũng mua nổi.

Cho nên đều đến nhà ăn gói một phần đem về, thêm đồ ăn cho vợ con ở nhà.

Chỉ là đang lặng lẽ đi trên tuyết, người xung quanh thấy Trần Viễn thì không nhịn được cười.

Một hai người cười thì bình thường, nhưng thoắt cái nhiều người cười như vậy thì không bình thường rồi.

"Đây là sao thế?"

Trần Viễn chọn một binh sĩ, trầm giọng hỏi.

"Đội trưởng Trần, anh đến cửa nhà ăn là biết."

Còn giữ bí mật nữa.

Khiến đám người Trần Viễn và Quý Trường Tranh quay mặt nhìn nhau: "Nhà ăn xảy ra chuyện rồi à?"

"Vậy thì không phải."

Binh sĩ này còn độc thân nên da mặt mỏng, chị dâu bên cạnh lấy cơm xong thuận miệng nói: "Đội trưởng Trần có phúc à, có một nữ đồng chí xinh đẹp đứng trước nhà ăn giơ tấm biển tỏ tình với cậu đó."

Trần Viễn sững người: "Không thể nào."

Anh ấy trước giờ chưa từng có hoa đào nào nở.

"Sao lại không thể chứ? Nữ đồng chí người ta còn đứng kia kìa, không tin cậu đi nhìn xem?"

"Nhưng mà tôi nói này đội trưởng Trần, cậu có đối tượng rồi thì phải sớm nói chứ, tránh dám chị dâu viện gia quyến bọn tôi nhớ mong cậu lâu như vậy."

Trần Viễn: "..."

Anh ấy cảm thấy thật hoang đường, anh ấy có đối tượng hồi nào chứ?

Ngay lúc anh ấy đang thấy khó hiểu, không biết nghĩ đến gì, cả người ngây ra đó.

"Nữ đồng chí trước của nhà ăn có phải tên là Tống Ngọc Thư không?"

"Đúng vậy."

Trả lời anh là Tiểu Hầu, cậu ta chạy đến thở hồng hộc: "Trần Viễn, nàng dâu của anh đang chờ trước của nhà ăn đó."

Trần Viễn: "?"

Người xung quanh cũng cười ha ha theo, người cười đầu tiên là sở trưởng: "Thật không ngờ, hoa đào của đội trưởng Trần chúng ta nở rồi."

"Hơn nữa còn nở một đóa lớn như vậy."

"Đi đi đi." Tham mưu Chu kéo cánh tay đội trưởng Trần: "Bây giờ đi qua xem là chuyện gì."

Mặc dù Trần Viễn không phải là người thích trốn tránh, nhưng vào lúc này, anh ấy lại xuất hiện tâm trạng muốn trốn tránh.

Không phải, anh ấy còn đi nhà ăn làm gì chứ?

"Đi thôi."

"Anh hai, anh đừng lề mề nữa."

Quý Trường Tranh coi như là người biết được một ít chuyện bên trong, anh nói một cách chắn chắn: "Nếu anh không đi, em nói cho anh nghe, nha đầu điên Tống Ngọc Thư có thể dỡ nửa mái nhà ăn xuống đó."

Nói thật, Quý Trường Tranh cũng không ngờ Tống Ngọc Thư sẽ đến cửa nhà ăn chặn Trần Viễn.

Cũng coi như cô ta có chút thông minh.

Dù sao, người ngoài không thể vào sân huấn luyện, kí túc xá bên kia đều là các binh sĩ độc thân, cô ta vào đó thì cũng không tiện.

Nhưng nhà ăn thì khác, nhà ăn của đồn trú Mạc Hà mỗi ngày tiếp đón cả ngàn người đến ăn cơm, hơn nữa không chỉ có các binh sĩ, còn có các chị dâu của viện gia quyến, các trưởng bối đến thăm người thân và cả bọn trẻ con.

Đây là chỗ hóng hớt nhanh nhất.

Có thể nói, hành động Tống Ngọc Thư giơ tấm biển như thế này thì chuyện hôn sự của cô ta và Trần Viễn có chín mươi phần trăm là thành công rồi.

Còn mười phần trăm biến số còn lại nằm trên người Trần Viễn.

Bị Quý Trường Tranh nói thế, Trần Viễn hơi chau mày, anh ấy lớn lên anh tuấn uy vũ, dáng vẻ chau mày như thế này khiến người xung quanh không kìm được giật mình.

Đặc biệt là Tiểu Hầu, cậu ta cảm thấy mình bị lửa rồi!

"Dẫn đường."

Trần Viễn lạnh lùng nói.

Tiểu Hầu xoa mồ hôi sau gáy: "Tống đồng chí đang ở trước cửa nhà ăn ạ."

Trần Viễn ừm một tiếng, nói cảm ơn, bước chân như bay rời khỏi đám người đi về hướng nhà ăn.

Tiểu Hầu rớt lại phía sau, thấy dáng vẻ cậu ta mồ hôi đầm đìa, sở trưởng mắng một câu: "Đáng đời."

"Loại chuyện này mà cậu cũng dám tham gia, đội trưởng các cậu bắt đầu thao luyện khủng bố như nào chứ."

Vẻ mặt Tiểu Hầu đau khổ: "Là Tống đồng chí nói cô ta là vợ của Trần Viễn, bảo tôi nhanh chóng đi báo tin, đây là chuyện tốt."

Sở trưởng: "Cô ta nói gì cậu cũng tin à? Nếu như trên chiến trường chẳng phải cậu đã bị kẻ địch lừa thảm rồi."

Tiểu Hầu lập tức không dám lên tiếng nữa.

Chỉ thấy sở trưởng và tham mưu Chu đều đi phía trước, rớt lại phía sau cùng là Quý Trường Tranh.

Tiểu Hầu thấp thỏm nói: "Thủ lĩnh, tôi thật sự làm sai rồi sao?"

Quý Trường Tranh ngước mắt nhìn cậu ta: "Nếu nữ đồng chí là người Trần Viễn thích thì cậu đã làm được một chuyện tốt, nếu không phải thì đội trưởng Trần của cậu xong rồi."

Nghe thấy câu này, Tiểu Hầu bị dọa mặt mũi trắng bệch: "Sao lại xong?"

Tiểu Hầu đột nhiên run sợ: "Vậy chẳng phải tôi hại đội trưởng rồi sao?"

Quý Trường Tranh lắc đầu, vỗ vai cậu ta: "Vậy thì không có, là cậu bảo cô gái đó đi đến cửa nhà ăn à?"

Tiểu Hầu lắc đầu.

"Vậy thì được rồi, Tiểu Hầu, sau này can đảm lên một chút, đừng chuyện gì cũng suy nghĩ lung tung."

Cái này

Tiểu Hầu run một cái: "Thủ lĩnh, tôi không người chống lưng, tôi sợ mình gây họa, không sống nổi."

Đây là suy nghĩ từ trước giờ của cậu ta, cho nên ở đồn trú, cậu ta luôn không thuận lợi, chiến hữu cùng thời gian nhập ngũ với cậu ta đều thăng chức hết rồi.

Cậu ta thì vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ coi như là một người lính quèn.

Quý Trường Tranh xoa đầu cậu ta: "Bộ đội không chú trọng mấy thứ này, cậu chỉ cần lo giữ vững bản tâm của mình là được rồi."

"Vậy tôi có thể đi xem náo nhiệt của đội trưởng Trần không?"

Loading...