Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 689
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:46:36
Lượt xem: 46
"Chị ghen tị với chuyện Quý Trường Tranh đối xử tốt với em, nghe lời em." Thẩm Thu Mai nói "Kể từ khi Trường Tranh kết hôn với em, đã không hút thuốc nữa rồi."
"Chuyện Trường Tranh nhà em triệt sản thật sự làm chị sốc mấy đêm đều không ngủ được."
Thẩm Mỹ Vân thu dọn chén đũa, đi đến chỗ Thẩm Thu Mai: "Thật bất ngờ như vậy sao?"
Thẩm Thu Mai'ừ một cái, sờ bụng nhỏ của cô ấy: "Chị đã triệt sản được chín năm rồi. Cho dù đã lâu như vậy, chị lâu lâu vẫn bị ra máu, hơn nữa, mỗi lần như vậy đều đau bụng dữ dội."
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Vậy tại sao chị không uống thuốc"
Thẩm Thu Mỹ thở dài: "Nếu được như vậy thì dễ rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc.
Thẩm Thu Mai phổ cập kiến thức phổ thông cho cô: "Em có biết trong khu nhà dân của chúng ta có bao nhiêu hộ gia đình không?"
"Ngoại trừ Tống Ngọc Thư, người mới kết hôn năm nay, những người khác đã sinh con, về cơ bản đều đã triệt sản, và mọi người triệt sản đều là phụ nữ."
Không ai trong số họ là người đàn ông đi triệt sản cả.
Cho đến khi Quý Trường Tranh xuất hiện.
Quý Trường Tranh là ngoại lệ duy nhất, anh lựa chọn đi triệt sản. Thẩm Mỹ Vân có thể không nhận thức được điều đó, nhưng tất cả đồng chí nữ trong khu nhà dân đều không khỏi ghen tị với cô.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô trầm mặc một lát: "Bọn họ không muốn sao?"
Thẩm Thu Mai gật đầu: "Mọi người, kể cả bác sĩ ở bệnh viện, đều ngầm mặc định đồng chí nữ triệt sản."
Ngay cả bản thân phụ nữ bọn họ cũng đều mặc định là phụ nữ đi triệt sản.
Cho đến khi Quý Trường Tranh đi triệt sản, phá vỡ sự nhận biết của mọi người.
Hóa ra đàn ông cũng có thể triệt sản.
Chỉ là người đàn ông trong gia đình bọn họ không muốn mà thôi. Kể từ khi tin tức về chuyện Quý Trường Tranh triệt sản xuất hiện, đã có rất nhiều người vợ như Thẩm Thu Mai khuyến khích người đàn ông của mình triệt sản.
Tuy nhiên, cho đến nay, Quý Trường Tranh là người duy nhất trong khu nhà dân bọn họ triệt sản rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe được Thẩm Thu Mai nói, cô há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì cô thấy lúc này, dù cô có nói gì cũng có vẻ không phù hợp.
Không có cách nào để an ủi, cũng không biết an ủi làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Thẩm Thu Mai giơ tay xoa tóc Thẩm Mỹ Vân: "Em còn trẻ như vậy có thể gặp được một người đàn ông như Quý Trường Tranh. Nói thật, từ góc độ của một người chị lớn như chị, cuộc đời này thật đáng giá.
" Chúc em luôn hạnh phúc với Trường Tranh mỗi ngày."
Thẩm Thu Mai lớn hơn Thẩm Mỹ Vân hai mươi tuổi, năm nay đã bốn mươi rồi.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng: "Em biết rồi."
Chính là bởi vì có so sánh mà Quý Trường Tranh mới trân quý như vậy.
Thẩm Thu Mai nhìn cô với vẻ mặt có chút khao khát: "Đời này chị sẽ không bao giờ gặp được. Chị chỉ nghĩ đến Tam Ni và Tứ Muội của chị, khi lớn lên, tụi nhỏ sẽ có thể tìm được một người yêu như vậy, đối xử thật tốt với tụi nhỏ."
"Nếu có thể gặp được người như vật, chị có c.h.ế.t cũng thấy hạnh phúc cho tụi nhỏ."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Chắc chắn sẽ tìm được."
*
Sau tháng sáu, đảo mắt đến đầu tháng bảy, trường học sắp đi nghỉ hè. Miên Miên cũng sắp nghỉ hè rồi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi cô bé: "Kỳ nghỉ hè con muốn đến nhà ông bà nội ở Bắc Kinh hay muốn đến nhà ông bà ngoại?"
Miên Miên do dự: "Con muốn đến cả hai nơi luôn."
"Chúng ta có thể ở nhà ông bà ngoại chơi trước một tháng, rồi đến nhà ông bà nội ở Bắc Kinh chơi, mẹ thấy sao?"
Sợ Thẩm Mỹ Vân không đồng ý, cô bé vội nói thêm: "Như vậy, con không những có thể đi tìm Ngân Hoa chơi mà còn có thể đi Bắc Kinh chơi với anh Hướng Phát."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc."Dĩ nhiên có thể, miễn là Miên Miên nhà ta nguyện ý."
Đối với những người khác, mấy chục đồng hoặc thậm chí hàng trăm đồng tiền vé xe có thể không có, nhưng gia đình bọn họ không thành vấn đề.
Kho bạc nhỏ của Thẩm Mỹ Vân đã tích lũy được vài ngàn đồng.
Cô đối với yêu cầu của con gái, chỉ cần chúng nằm trong phạm vi hợp lý, thì đều có thể làm hết.
Miên Miên vừa nghe nói có thể đến nhà ông bà ngoại, lại có thể đến Bắc Kinh, cô bé lập tức cười vui vẻ, nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân lắc lắc: "Mẹ, mẹ là tốt nhất."
Cô bé cảm thấy mình có người mẹ tốt nhất thế giới.
Thẩm Mỹ Vân dùng ngón tay búng trán cô bé: "Con đừng nịnh nọt mẹ!"
"Tối nay về nói chuyện với ba con đi."
"Muốn nói gì với anh vậy?" Quý Trường Tranh vừa đi làm về. Anh xắn tay áo sơ mi lên. Bây giờ, thời tháng bảy đã trở nên có chút oi bức.
Ngay cả ở Mạc Hà cũng vậy, sau khi anh kết thúc huấn luyện về nhà, anh đổ mồ hôi đầm đìa, khiến áo dính vào cổ và bó chặt, vô cùng không thoải mái.
Thẩm Mỹ Vân đi tới, lấy túi văn phòng từ tay anh, treo lên giá treo quần áo sau cửa, sau đó nói: "Miên Miên muốn nghỉ hè đến nhà ông bà ngoại, con bé cũng muốn đến gặp ông bà nội. Em đã đồng ý với con bé."
"Em định đưa con bé về nhà ông bà ngoại trước, anh có muốn đi cùng em không?"
Quý Trường Tranh muốn đi, nhưng anh không rảnh, anh lắc đầu."Anh không thể đi được. Trong thời gian này trong quân đội có tăng cường huấn luyện, không thể bỏ lỡ được. Em cứ đưa Miên Miên đến đó."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân không hề ngạc nhiên: "Vậy em sẽ đưa Miên Miên đến đó và quay lại nhanh nhất có thể."
Quý Trường Tranh ậm ừ: "Anh tìm xe đưa em tới đó nhé?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu từ chối: "Không được, chúng ta không có bệnh tật, không có tai họa, cũng không phải chuyện gì cấp bách, tốt nhất là không nên làm gì đặc biệt."
Xe của quân đội phải có chức vị. Cô và Miên Miên về nhà ngồi trên chiếc xe đó sợ là sẽ bị người ta bàn tán.
Quý Trường Tranh trầm mặc một lát, nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân, sau đó thấp giọng nói: "Sau này chúng ta tự mình mua xe đi." Nếu không có xe thì đi đâu cũng bất tiện.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Em cũng không muốn đạp xe đạp."
"Em không muốn lái xe nữa, quá phiền phức."
Quý Trường Tranh nói: "Sau khi mua xe, anh sẽ làm tài xế cho em, anh đưa em đi đến bất cứ nơi nào mà em muốn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, đứng dậy nói: "Vậy để em suy nghĩ đã."
Cô có một nụ cười rất xinh đẹp, khóe mắt và lông mày vừa có sự thuần khiết của một thiếu nữ trong sáng vừa có sự quyến rũ của một người phụ nữ có chồng, là khí chất pha trộn giữa trong sáng và quyến rũ.
Quý Trường Tranh không rời mắt được, cổ họng nghẹn lại, giọng khàn khàn: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân đã kết hôn với anh lâu như vậy, cô tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô nhìn giữa quần anh một lúc: "Bác sĩ Miêu nói anh phải nghỉ ngơi trong ba tháng."
Nói một cách đơn giản, có nghĩa là bọn họ phải kiêng cữ trong ba tháng. Tháng năm, anh làm giải phẫu. Bây giờ mới tháng bảy, chỉ có hai tháng, vẫn chưa đủ thời gian.
Quý Trường Tranh nói: "Anh nghĩ mình đã ổn rồi."
"Anh cứ nghỉ ngơi đi. Dù sao, một chút vội vã sẽ làm hỏng một kế hoạch lớn cả đời, chỉ còn mấy ngày nữa thôi."
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân kiên trì, Quý Trường Tranh cũng không ép buộc, anh đi theo sát phía sau Thẩm Mỹ Vân, nhìn cô rửa mặt cho Miên Miên, đặt cô bé lên giường tre, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vây anh chờ em từ quê trở về?"
Anh cũng không phải không chờ nỗi thêm mấy ngày.
Thẩm Mỹ Vân không có giải thích rõ ràng tình hình: "Khi em trở về, xem anh khôi phục như thế nào đã nhé?"
Đến lúc đó, cứ căn cứ theo tình hình rồi quyết định.
"Được rồi!"
Nói xong, Quý Trường Tranh hạnh phúc vô cùng.
Anh lục lọi đồ đạc trong nhà."Em về gặp ba mẹ, đem những thứ này về nhà đi."
Anh gói ghém hai bình rượu ngon, đây là quà cảm ơn lần trước của Chỉ đạo viên Ôn mang đến hai bình Mao Đài.
Thẩm Mỹ Vân do dự một lát: "Nếu em mang đi, trong nhà có khách thì anh làm sao tiếp đãi người khác?"
Hiện tại trong nhà chỉ có hai bình này.
Quý Trường Tranh nói: "Ở nhà có khách rồi hãy nói, dù sao phiếu đặc biệt cũng sẽ được phát hành, có phiếu đặc biệt thì liền có thể mua."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Quên đi, em không muốn cầm theo. Em còn mang theo Miên Miên khi đi ra ngoài nên không tiện lắm".
Cô thích đi gọn nhẹ.
"Em không muốn lấy cũng không sao, sau này vào dịp Tết, anh đi thăm ba mẹ rồi cầm theo."
Từ trước đến nay, Quý Trường Tranh luôn tôn trọng ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
*
*
Bây giờ, cô đã quyết định đưa Miên Miên về nhà ba mẹ đẻ, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên phải chuẩn bị trước khi quay về, cô thậm chí còn cố ý đến gặp Trần Viễn.
Cô thừa dịp hai người đang ăn cơm vào buổi trưa, đều có mặt ở đó để ghé qua.
Tống Ngọc Thư lập tức đứng dậy, đặt chén đũa xuống: "Mỹ Vân, cô ăn cơm chưa?"
Cô ta đang định lấy chén đũa cho Thẩm Mỹ Vân.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Tôi ăn cơm rồi."
"Tôi tới đây để gặp hai người."
"Là như vậy, tôi định đưa Miên Miên về đại đội Tiến Lên, hai người có muốn quay về hay để tôi mang theo thứ gì về không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-689.html.]
Tống Ngọc Thư và Trần Viễn nhìn nhau, cô ta lắc đầu trước: "Tôi phải về Bắc Kinh vào đầu tháng, không thể đến được."
Trần Viễn: "Quân đội bên anh phải tăng cường huấn luyện thêm ở đây nên anh không thể quay lại."
Anh ấy suy nghĩ một lát. Sau khi suy nghĩ xong, anh ấy nói cho Tống Ngọc Thư: "Em đưa cho Mỹ Vân năm mươi đồng đem về cho ba đi."
Năm mươi đồng này tương đương với gần một lương tháng của anh ấy.
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Em sẽ đi lấy."
Từ khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư kết hôn, tất cả tiền bạc trong nhà đều được đưa cho Tống Ngọc Thư, cơ bản là bị Tống Ngọc Thư khóa trong ngăn kéo ở trong nhà.
Nếu bình thường có việc cần tiền, bọn họ sẽ lấy ra từ trong đó.
Một lúc sau, Tống Ngọc Thư lấy ra năm tờ đại đoàn kết, tương đương năm mươi đồng đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Chỉ cần nói với ba và cô rằng tôi và Trần Viễn đang có việc bận ở đây, nếu có thời gian, sẽ quay lại thăm bọn họ."
Thẩm Mỹ Vân do dự một lát "Về phần tiền thì hai người tự đưa cho mình đi."
"Em đưa cho cậu, nhưng ông ấy chắc chắn không lấy đâu." Đó mới là vấn đề.
Đến lúc đó, đẩy đi đẩy lại sẽ rất phiền phức.
Trần Viễn nói: "Em cứ đặt nó ở dưới gối của ba anh, lúc đó anh sẽ gọi điện thoại nói cho ông ấy biết."
Hiện tại anh ấy đã nghĩ xong nên làm gì, Thẩm Mỹ Vân không còn do dự nữa.
Lúc Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi, Trần Viễn chợt nhớ tới, quay người vào nhà lấy hai cây t.h.u.ố.c lá từ trong tủ ra.
"Một cái cho ba anh và một cái cho chú."
Đó là t.h.u.ố.c lá hiệu Đại Tiền Môn chất lượng thượng hạng, tất nhiên Trần Viễn không thể mua được. Đây là nhờ người khác hỗ trợ, đối phương đưa cho anh ấy.
Hai cây thuốc Đại Tiền Môn vẫn chưa được mở.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy nói: "Được, em sẽ mang về cho anh."
Sau khi trở về, cô lấy năm mươi đồng và thêm hai cây t.h.u.ố.c lá từ Trần Viễn đóng gói vào trong rương hành lý.
Ngược lại, cô không đem theo bất cứ thứ gì nên cơ bản là tay không đi về.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đến bến xe, mua hai vé xe đến thẳng công xã Thắng Lợi.
Bọn họ khởi hành lúc một giờ rưỡi chiều và tới nơi lúc ba giờ rưỡi, vừa trọn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi xuống xe, Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên đến nhà vệ sinh công cộng ở bến xe, cô đợi cho đến khi không có ai ở xung quanh rồi yêu cầu Miên Miên lấy ra hai lon sữa bột từ trong bong bóng.
Cô đã đóng gói sẵn toàn bộ sữa bột trước đó, lon cô dùng cũng chính là lon đựng mạch nha ở nhà đã ăn xong và rửa sạch sẽ. Cô đổ sữa bột vào bên trong lon có bao bì mạch nha, dù sao cũng không thể nhìn thấy được từ bên ngoài.
Sau khi lấy hai lon sữa bột, Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy ra một miếng thịt ba rọi nặng ba cân, nạt mỡ xen kẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon mắt.
Miên Miên lấy xong hai thứ này, cô bé đột nhiên nói: "Ông cậu thích uống rượu, trong đó không có bình rượu."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy con lấy ra một bình rượu, dùng cái loại bình lớn, nặng năm cân, chúng ta chiết rượu ra."
Miên Miên gật đầu và lấy ra một cái bình. Rượu này là rượu mạnh, được Thẩm Mỹ Vân mua trong vò. Một vò nặng đến trăm cân.
Nếu không phải do cô không gánh nổi, cô sớm muốn đem thùng rượu lớn đều giao cho Trần Hà Đường.
"Con làm xong mọi thứ hết chưa?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên.
Miên Miên 'ừ' một tiếng, thì thầm: "Mẹ ơi, con có thể ăn kem không?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Tất nhiên rồi, để mẹ cho con một cây."
Nghe xong, Đôi mắt to của Miên Miên cong thành hình lưỡi liềm.
Khi cô bé bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, cô bé tìm nơi không có người, cô bé lấy ra hai que kem.
Một cái có vị dâu và một cái có vị sô cô la.
Trong thời tiết oi bức này, ăn một cây kem sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy cả người cô như sống dậy, lúc trước ở trong xe, cô cảm thấy cô giống như con cá mòi bị nhốt trong hộp, không có không khí lưu thông.
"Đi thôi, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi thẳng đến nhà ông bà ngoại."
Tuy nhiên, lần này, rương bằng mây chứa đầy đồ đạc, trong đó có hai lon sữa bột, một chai rượu và một miếng thịt ba rọi nặng ba cân.
Cộng thêm hai cây thuốc lá.
May mắn thay, có một chiếc máy cày để được. Khi họ đến chân núi, Thẩm Mỹ Vân không trực tiếp đi thẳng về mà đến đội sản xuất tìm nơi ba cô đang đang khám bệnh.
Cô gõ cửa một cái.
"Vào đi." Thẩm Hoài Sơn thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Cô muốn xem bệnh gì? Trước tiên, cô nói tình huống của mình đi."
Ông ấy đang bào chế dược liệu. Ông cùng các bác sĩ ở đại đội Xích Cước cùng nhau học Trung y. Trước đây, Thẩm Hoài Sơn là xuất thân từ Tây y chính quy.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Bác sĩ Thẩm, tôi muốn nhờ ông đưa tôi về nhà."
Vừa nói lời này, Thẩm Hoài Sơn cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang đứng ở cửa, đang cầm tay Miên Miên.
Thẩm Hoài Sơn kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?!"
"Mỹ Vân, con đã về rồi sao?" Ông ấy vứt dược liệu trong tay, ông ấy liền chạy tới, vỗ vỗ vai Thẩm Mỹ Vân, mắng: "Con bé này, con trở về mà sao không báo trước để ba ra bến xe đón?"
Cô mang theo một đứa nhỏ, lại còn có hành lý. Trên đường đến đây, khẳng định không dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Con chính là muốn làm ba ngạc nhiên."
Miên Miên cũng chạy tới ôm lấy đùi của Thẩm Hoài Sơn: "Ông ngoại, cháu rất nhớ ông ngoại, ông có nhớ Miên Miên không?"
"Đương nhiên là có rồi."
Đã gần nửa năm kể từ lần cuối ông ấy nhìn thấy đứa trẻ này, và tất nhiên từng đó thời gian ông ấy cũng chưa gặp lại gia đình Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cha mỉm cười, trong lòng hơi dừng lại: "Trước kia con bận rộn, lần này con sẽ tranh thủ thời gian nghỉ hè của con con để đưa con bé về cùng ba và mẹ."
Thẩm Hoài Sơn lập tức cười: "Đi thôi, mẹ con nếu biết con trở về, nhất định bà ấy sẽ rất vui."
Ông ấy quay lại nói với bác sĩ Ngưu ở đại đội Tiến Lên: "Anh Ngưu, con gái tôi đã về, tôi đưa con bé về nhà trước, buổi chiều tôi sẽ đến đây khám bệnh, nếu có bệnh nhân đến mà họ không vội thì để họ đến vào buổi chiều đi."
Bác sĩ Ngưu tự nhiên không từ chối, liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, gật đầu chào: "Chào thanh niên trí thức Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân kêu lên: "Chào bác sĩ Ngưu."
Sau khi rời khỏi đây, Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ con không nuôi heo nữa, trường học của công xã thiểu một giáo viên. Mẹ con đi tranh cử thử. Mẹ con sẽ dạy học ở trường trung học của công xã."
Trần Thu Hà có trình độ học vấn cao. Mẹ cô từng dạy ở một trường đại học. Lần này trường trung học công xã thiếu một giáo viên, Trần Thu Hà rất có năng lực nên ngay lập tức được chọn ngay.
Thẩm Mỹ Vân lúc đầu cũng mừng cho mẹ cô, nhưng sau đó cô lại lo lắng: "Chính sách ở bên đây như thế nào?"
Bây giờ, làm giáo viên cũng không thật sự tốt. Cô vẫn còn nhớ tại sao lúc đó mẹ cô lại từ Bắc Kinh đến Mạc Hà.
Thẩm Hoài Sơn do dự một chút: "Nơi này tuy xa xôi, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại cũng không nghiêm trọng như vậy, trước mắt mọi thứ đều khá ổn."
"Một mặt, mẹ con chỉ là giáo viên tạm thời, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, lúc này mới yên tâm, cô không nhắc lại chủ đề này nữa, không thể không nói, có Thẩm Hoài Sơn ở đây là tốt rồi.
Ông ấy là trụ cột của Thẩm Mỹ Vân, cô đã cầm rương hành ly từ bên kia qua đây, khi đến chỗ Thẩm Hoài Sơn thì dễ dàng bị ông ấy cầm lấy.
Từ chân núi đi lên núi, đường đi hai bên đều được dọn dẹp cực kì tốt, ngay cả bụi cây ven đường cũng được cắt tỉa.
Chỉ còn lại một con đường mòn dài và hẹp.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đang quan sát, Thẩm Hoài Sơn giải thích: "Là cậu của con đã dọn dẹp chỗ này. Mỗi buổi sáng khi xuống núi, ông ấy đều cầm liềm xuống chặt đứt bụi cây hai bên đường, để mẹ con và ba thận tiện đi làm về nhà."
Trần Hà Đường vẫn làm thợ săn, theo quy củ thông thường của ông ta, ông ta có thể một hai tháng không xuống núi.
Nhưng vì Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nên ông ta thường xuyên đi xuống bên trong đại đội.
Ông ta cầm theo những con mồi săn được và trao đổi đồ với các xã viên viên, đôi khi là đổi trứng gà, đôi khi đổi lấy muối ăn, còn có thịt xông khói hun khói, thỉnh thoảng đổi lấy một ít tiền.
Bây giờ Trần Viễn đã kết hôn rồi, Trần Hà Đường đã giải quyết xong một vấn đề lớn trong lòng, cuộc sống của ông ta vẫn phải tiến về phía trước.
Bây giờ ông ta muốn săn nhiều thứ hơn, đổi lấy tiền và đồ dùng, để tích góp mà trợ cấp cho vợ chồng Trần Viễn.
Đặc biệt là khi ông ấy nhìn thấy em gái Trần Thu Hà có một cháu ngoại gái, Miên Miên, ông ta cũng rất mong chờ, hy vọng con trai mình sẽ có trong tương lai.
Dù là cháu trai hay cháu gái thì ông ta đều rất yêu thương.
Khi Thẩm Mỹ Vân trở về nhà, Trần Thu Hà và Trần Hà Đường đều không có ở đó, trong nhà trống không.
Thẩm Mỹ Vân cảm kích nói: "Ba, cũng may là con dẫn Miên Miên đi tìm ba trước, nếu không con về nhà liền không vào nhà được."
Thẩm Hoài Sơn nói: "Con gái của ba vẫn là thông minh nhất!"
Mấy câu thổi phồng không não, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn, mỉm cười nhìn Thẩm Hoài Sơn đang đứng bên ngoài canh cửa: "Vừa lúc, cậu con không có nhà, con có thể mang nhiều đồ hơn để ra ngoài."
Thẩm Hoài Sơn do dự: "Con có thể giữ lại cho mình ăn đi."
"Có, có cho cả hai." Cô thúc giục: "Ba, ba nhanh đi canh cửa đi, con sẽ biểu diễn ảo thuật cho ba xem."
Thẩm Hoài Sơn đương nhiên không từ chối.
Lúc ông ấy đang canh cửa, Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo Miên Miên lấy thêm mười cân thịt ba chỉ, mười cân thịt mỡ, mười cân sườn xương lẫn lộn và bốn cái móng heo lớn.
Bây giờ ở lâu, thật sự rất khó để trở nên tròn trịa.
Sợ hết trứng gà ở nhà, cô yêu cầu Miên Miên lấy ra thêm một trăm quả trứng gà nữa, nhưng tất cả đều được đặt trong phòng của Trần Thu Hà.