Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 703
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:51:21
Lượt xem: 38
Chuyện này Thẩm Mỹ Vân không nên tiết lộ cho người khác biết, cô biết ông hai không có ác ý, nhưng ông hai không kín miệng, nếu nói ra mà có người nghe được thì phiền toái.
Có rất nhiều kẻ xấu trên thế giới này.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thẩm Mỹ Vân, ông hai an ủi cô: "Cháu sẽ vượt qua được, không sao đâu. Đợi cháu vượt qua được, bố cháu sẽ có thể trở về, sau này gia đình cháu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."
Ông ấy cũng biết khả năng kiếp này Thẩm Hoài Sơn có thể quay lại rất thấp, nhưng ông ấy vẫn nói lời này, chỉ như lời an ủi.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cháu cũng đang đợi ngày đó."
Sau khi ra khỏi nhà ông hai, Thẩm Mỹ Vân lại đến nói chuyện với bà Ngô: "Bà Ngô, cháu đã nhờ ông hai mang cho bà khoảng một nghìn ba trăm bánh than, cháu đã thanh toán rồi, đến lúc đó bà chỉ cần nhận hàng thôi."
"Ngoài ra, trong những ngày cháu không về, nếu cuộc sống của bà có vấn đề gì, bà cũng có thể đến gặp ông hai nhờ vả, ông hai cũng đồng ý rồi."
Bà nội Ngô nghe vậy liền bật khóc và nói: "Mỹ Vân, cháu à."
Con bé này bị sao vậy, cứ làm bà không thể nói nên lời được.
Bà Ngô cảm thấy điều đúng đắn nhất mà bà ấy từng làm trong đời chính là giúp đỡ Thẩm Mỹ Vân vào ngày đó, nếu không thì làm sao bây giờ bà có thể được đứa trẻ ngoan ngoan này đối xử tốt như vậy.
Thẩm Mỹ Vân lau nước mắt, an ủi bà: "Bà cứ việc sống khoẻ mạnh, ở nhà chờ chúng cháu quay trở về."
Cô thực sự coi bà Ngô như người thân của mình. Bà ấy không chỉ giúp đỡ nhà họ Thẩm khi họ gặp khó khăn, mà chỉ cần xét về những món đồ mà bà Ngô đã đưa cho cô, này mỗi cái trong số chúng đều sẽ có giá trị hơn mười vạn tệ trong tương lai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lấy đồ của người khác và không đối xử tốt với họ sẽ là vô lương tâm. Thẩm Mỹ Vân không thể làm chuyện lấy oán báo ân như vậy.
Cô thích việc có ân báo ân, có oán báo oán.
Bà Ngô trịnh trọng gật đầu: "Bà sẽ giữ gìn ngôi nhà này. Dù có chết, bà cũng sẽ dùng bộ xương già này canh giữ."
Hãy canh giữ nơi này thật tốt và đợi họ quay lại.
Khi rời khỏi nhà bà Ngô, Thẩm Mỹ Vân đi qua nhìn cửa nhà mình một lúc, trên cửa sổ đã có mạng nhện, cô cảm thấy có chút cô đơn và chạm vào ổ khóa đồng một lát trước khi rời khỏi khu phức hợp.
Cô vừa rời đi, những người hàng xóm lập tức vây quanh bà Ngô để hỏi thăm bà.
Bà Ngô là một người từng trải, làm sao không biết được là những người nghe chuyện phiếm này không hề quan tâm đến tin tức thật sự? Về phần có bao nhiêu người sẽ tin tưởng hay nói ra ngoài, bà Ngô không biết.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân bước ra, tài xế nhà họ Quý đã lái xe đợi ở lối vào khu phức hợp, thấy cô đi ra, tài xế bấm còi.
Thẩm Mỹ Vân lập tức bước nhanh qua đó rồi trở về nhà.
*
Tòa nhà nhỏ màu trắng cách nhà họ Quý hai con phố đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời mùa hè. Ban công trên tầng hai được làm bằng những cột đá cẩm thạch trắng, đẹp đẽ đến nỗi khó tin.
Mỗi người qua đường đều không khỏi ngước lên nhìn một lúc.
Lúc này Miên Miên đã tới, cô bé cầm cây kem trong tay chạy nhanh tới gõ cửa: "Anh Hướng Phác, anh có đó không?"
Vừa nói xong, Ôn Hướng Phác đang chuyên tâm đọc sách trên lầu hai lập tức rời ghế, nhìn ra ngoài: "Miên Miên, là em sao?"
Một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng trẻo lộ ra, với những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, giống như một hoàng tử bé trong lâu đài cổ tích.
Miên Miên lùi xa khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nhìn thấy khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của Ôn Hướng Phác thì mắt lập tức sáng lên: "Là em, anh Hướng Phác, mau mau xuống mở cửa."
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng, lập tức chạy xuống từ tầng hai, mở cửa mời Miên Miên vào.
"Em quay về từ lúc nào thế?"
Một đứa trẻ sống nội tâm như vậy đã biến thành một đứa trẻ nói nhiều từ khi gặp Miên Miên.
Miên Miên vội vàng đưa kem que ra: "Anh mau ăn nhanh đi, nếu không sẽ tan chảy hết mất." Sau khi nhìn thấy Ôn Hướng Phác nhận cây kem, cô bé nói: "Sáng sớm em vừa mới trở về, sau cơm xong thì đến tìm anh."
"Anh Hướng Phác, em có phải là người đối với anh tốt nhất trên thế giới này không?"
Ôn Hướng Phác nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy."
"Vậy sao anh không ăn kem đi? Nó sắp chảy hết rồi."
Cái này-
Ôn Hướng Phác nắm chặt que kem, nhưng cậu không nhúc nhích.
"Em nói cho anh biết, kem que vị đậu xanh là ngon nhất, không chỉ giải nhiệt mà còn mát và ngọt nữa".
Vẻ mặt nghiêm túc Miên Miên giới thiệu: "Bà cho em hai que, một cái để em ăn hôm nay, một cái ngày mai, em mang cho anh phần ngày mai của em đất."
Dưới ánh mắt mong chờ của Miên Miên, Ôn Hướng Phác không chút do dự, cắn một miếng, vị đậu xanh mát lạnh vô cùng ngọt ngào, cũng khiến cậu quên đi lo lắng.
"Nó có ngon không?"
"Rất ngon!"
Ôn Hướng Phác dẫn Miên Miên lên lầu: "Trong lúc em đi vắng, anh đã sưu tầm rất nhiều tiểu thuyết, để anh đưa em đi đọc."
Trên đường lên lầu, cậu không quên nắm tay Miên Miên.
Miên Miên khịt mũi: "Có những loại tiểu thuyết nào vậy?"
Ôn Hướng Phác giới thiệu sơ qua, chờ đến lúc sau khi lên lầu, cậu mới nói: "Khi nào em đọc nó thì sẽ biết."
"Nếu anh nói trước cho em biết, em sẽ mất hứng thú."
Miên Miên gật đầu, đi tới phòng đọc sách của Ôn Hướng Phác, rất rộng, rộng tới mấy chục mét vuông, trong phòng chất đầy những giá sách, mỗi ngăn đều chất đầy những quyển sách dày.
Cho dù không phải lần đầu tiên bước vào, Miên Miên vẫn sẽ kinh ngạc nói: "Anh Hướng Phác, căn phòng này của anh giống y như một cái thư viện!"
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút: "Thư viện?"
"Thư viện Đại học Bắc Kinh sao?"
Miên Miên nói: "Chắc là vậy?"
Cô bé cũng không biết liệu hai nơi có thật sự giống nhau hay không. Sự chú ý của cô bé nhanh chóng bị chuyển hướng bởi trên bàn có một chiếc hộp trong suốt, bên trong có rất nhiều con hạc giấy.
"Cái này là cái gì?"
Miên Miên chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này trước đây, không phải Miên Miên không biết, mà là một nghìn con hạc giấy vốn thuộc về Thẩm Mỹ Vân khi cô còn nhỏ. Đây là khoảng cách thế hệ của thời đại, nên đương nhiên Miên Miên không nhận ra chúng.
"Một nghìn con hạc giấy."
Ôn Hướng Phác cắn một miếng kem, hai mắt đen láy trong suốt, giọng điệu nghiêm túc: "Mỗi ngày khi em không ở đây, anh sẽ gấp hạc giấy."
Chờ đợi theo cách này có vẻ không cần quá lo lắng và nhàm chán.
Miên Miên là người bạn đầu tiên mà Ôn Hướng Phác kết bạn.
Miên Miên cầm lấy chiếc hộp trong suốt lắc lắc: "Vậy anh đã gấp được bao nhiêu cái, có nhiều như vậy, nguyên cả một cái hộp lớn."
"Hôm nay là một trăm bốn mươi ba cái."
Nói xong, Ôn Hướng Phác lấy ra một con hạc giấy đưa cho Miên Miên rồi nói: "Em đã về rồi nên không tính ngày hôm nay, nên chỉ là một trăm bốn mươi hai."
Cậu và Miên Miên đã xa nhau một trăm bốn mươi hai ngày!
Miên Miên cầm hạc giấy nói: "Anh Hướng Phác, anh giỏi toán thật đấy."
Anh ấy luôn tính toán một cách rất nhanh chóng và không bao giờ bị vướng mắc ở chỗ nào.
"Vậy em học không giỏi à?"
Miên Miên ậm ừ, cúi đầu nói: "Mẹ nói em giỏi tiếng Trung, còn chữ trong toán học không đẹp bằng chữ Hán nên em không giỏi."
Ôn Hướng Phác nghe vậy, ăn hết miếng kem cuối cùng, sau đó kê ghế leo lên giá sách, lục lọi từ dưới lên trên, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sách tên là Toán cơ bản. Cậu lấy ra đưa cho Miên Miên.
"Em đọc xong quyển này thì sẽ học toán tốt hơn."
Miên Miên tiếp nhận sách nhập môn toán học cơ bản như cầm lấy một viên gạch, cổ tay cô bé bị kéo xuống theo nó, và cô bé gần như ngã xuống.
Là Ôn Hướng Phổ đỡ cô bé: "Cuốn sách này hơi dày, đọc chậm một chút, đọc xong thì sẽ học được toán."
Miên Miên lật từng trang sách, lập tức nhăn mặt: "Ba trăm mười một trang, khi nào thì em mới đọc hết được?
Cô bé không đọc nổi ba trăm mười một trang này, cô chỉ biết nhận mặt những con số trên nên cô bé sẽ tách riêng chúng ra để đọc.
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút: "Vậy mỗi ngày đọc hơn hai mươi trang, hơn mười ngày là xong."
"Rất nhanh thôi."
Miên Miên: "..."
Cô bé ngạc nhiên nói: "Anh Hướng Phác, anh đọc hết rồi sao?"
Một cuốn sách dày như vậy, Miên Miên cảm thấy cuốn sách này có thể ngang bằng với tất cả những cuốn sách mà mình từng có. Có khi cộng hết lại còn không dày bằng thứ này.
Ôn Hướng Phác gật đầu.
Đôi mắt của Miên Miên đột nhiên mở to tràn đầy ngưỡng mộ: "Anh Hướng Phác, anh thật lợi hại."
Nói xong, khóe miệng Ôn Hướng Phác không khỏi nhếch lên, cậu vốn đã đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, miệng hồng hào. Bây giờ mỉm cười, cậu mất đi một chút vẻ lạnh lùng và đẹp trai hơn một chút.
Không cần phải nói nó đẹp thế nào nữa.
Miên Miên sửng sốt: "Mẹ em luôn nói em là đứa trẻ xinh đẹp nhất, nhưng -"
Cô bé đổi chủ đề và nói: "Em thấy anh còn đẹp hơn cả em!"
Đây là người duy nhất Miên Miên thừa nhận là cao và đẹp hơn mình.
Lời khen này khiến Ôn Hướng Phác lập tức xấu hổ, xoa xoa mặt nói: "Đừng khen anh nữa."
"Khi em khen ngợi anh, anh cảm thấy như mình muốn bay lên trời vậy."
Cậu ấy chưa bao giờ được khen ngợi. Kể từ khi còn bé, cậu chưa bao giờ được nghe thấy điều đó dù chỉ một lần.
Chính là vì ông nội Lý là người có học thức cao hơn, và đàn ông dường như đều nghiêm túc hơn. Cho nên ông thương suy nghĩ rằng Ôn Hướng Phác là người có vẻ ngoài quá mê người, nên chắc là bên trong sẽ không có quá nhiều kiến thức.
Miên Miên chống tay lên hông và nói: "Anh trai Hướng Phác của em, đối với em, anh vốn đã giống tiên nhân trên trời rồi."
"Có từ gì để miêu tả điều này ý nhỉ? Kinh vi thiên nhân (*)!"
"Đúng đúng, anh Hướng Phác, sao anh có thể giỏi như vậy? Cái gì anh cũng biết."
Lần này Ôn Hướng Phác thật sự xấu hổ, cậu mím môi, má hơi ửng hồng nói: "Con gái ở ngoài không nên tùy tiện khen ngợi người khác như thế."
"Em có khen tuỳ tiện đâu."
Miên Miên coi như đây là điều đương nhiên: "Em chỉ khen ngợi anh Hướng Phác."
Kẻ sống nội tâm trong xã hội - Ôn Hướng Phác thực sự đang gào thét trong lòng, em gái Miên Miên của cậu ấy chắc chắn rất giỏi trong việc khen ngợi người khác.
Nhưng cậu vẫn tỏ vẻ mặt dè dặt: "Vậy hôm nay chúng ta không đọc tiểu thuyết nữa, chúng ta bắt đầu từ kiến thức toán học cơ bản."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-703.html.]
Cậu kéo Miên Miên ngồi xuống và mở trang đầu tiên của cuốn sách.
"Đầu tiên, chúng ta phải tìm hiểu toán học là gì."
"Toán học là gì ạ?"
Chưa kể, khi Ôn Hướng Phác nghiêm túc, cậu còn trông giống như một giáo viên nhỏ. Giọng nói trong trẻo và chưa đạt đến giai đoạn vỡ giọng của thiếu niên thậm chí còn dịu dàng và mềm mại hơn một số cô bé có thể có.
Không quá cao, không quá thấp, rất vừa phải.
Điều này khiến Miên Miên không khỏi nhìn sang: "Anh Hướng Phác cũng có giọng nói rất hay."
Ôn Hướng Phác không còn có thể nghiêm túc nữa, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Miên Miên, anh đang giảng bài."
Miên Miên đưa tay nhỏ lên chống cằm, có hứng thú nhìn cậu: "Em biết, anh Hướng Phác mau giảng cho em biết đi."
Mẹ nói, con nên khen ngợi người hướng nội nhiều hơn.
Khen ngợi anh ấy ở bất cứ đâu!
Thời gian trôi qua, đối phương sẽ có được sự tự tin và có thể liên hệ nhiều hơn với thế giới bên ngoài.
Miên Miên cho rằng bản thân mình thực sự là một người lanh lợi.
Bị Miên Miên nhìn một cách ngưỡng mộ như vậy, Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi nói: "Vậy chúng ta bắt đầu từ chữ số Ả Rập. Toán học cơ bản nhất bao gồm thứ tự sắp xếp cùng tổ hợp số, sau đó là thực hiện các phép toán với các con số."
Thật phức tạp.
Miên Miên không hiểu, cô bé choáng váng: "Các chữ số Ả Rập là một, hai, ba, bốn, năm à?"
"Phải"
"Đây là những điều cơ bản để chúng ta bắt đầu. Trước tiên chúng ta phải học những con số này. Sau khi học cách các con số hoạt động, chúng ta có thể đến những kiến thức nâng cao hơn."
Bây giờ, Miên Miên đã hiểu: "Nói một cách đơn giản hơn, tất cả chỉ là để thanh toán tài khoản và kiếm tiền, phải không??"
Cái này --
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút, hình như đây đúng là sự thật.
"Cũng có thể hiểu như vậy."
Miên Miên đột nhiên đổi chủ đề: "Anh Hướng Phác, anh đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền làm vốn riêng rồi?"
Ôn Hướng Phác trả lời theo bản năng: "Ba ngàn năm trăm tám mươi bảy tệ, làm sao vậy?"!
(*) Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc khi thấy dung mạo đẹp như tiên
Miên Miên nghe vậy lập tức sửng sốt: "Anh Hướng Phác, anh giàu như vậy sao?"
Đó là hơn ba nghìn tệ cơ đấy. Cô bé mới chỉ thấy số tiền này từ mẹ mình. Tất cả số tiền mẹ cô kiếm được từ việc kinh doanh đều do Miên Miên thu thập.
Cô bé là một đứa bé ngoan. Mẹ bảo cô bé không được lấy tiền này nên cô bé chưa bao giờ lấy nó dù chỉ một lần.
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút rồi nói: "Không nhiều."
Miên Miên mở to mắt: "Anh Hướng Phác, Miên Miên nghi ngờ anh đang khoe khoang với em!"
Hơn ba ngàn tệ còn không phải là nhiều sao?
Số tiền này cao gấp nhiều lần lương của ba cô bé, anh Hướng Phác còn giàu hơn cả ba mình.
Ôn Hướng Phác cụp mắt xuống: "Đây là thứ trước khi đi mẹ anh để lại cho anh."
Cái gì?
Miên Miên lập tức vểnh lên đôi tai nhỏ của mình, nói rất nhiều câu: "Mẹ anh? Tại sao mẹ anh lại để lại cho con mình nhiều tiền như vậy?"
Hơn nữa, cô bé chưa bao giờ gặp mẹ của anh Hướng Phác.
Khi nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt Ôn Hướng Phác có chút trầm xuống, như hạt trân châu bị bụi phủ kín, cả người co rúm lại.
"Cụ thể thì anh cũng không biết, chỉ biết trước khi rời đi bà ấy đã để lại toàn bộ số tiền cho anh."
Sau đó, mẹ cậu biến mất.
Biến mất một ngày ngay sau khi ba anh qua đời.
Không ai biết mẹ của Ôn Hướng Phác đã đi đâu, họ chỉ biết rằng trước khi đi, bà đã để lại một số tiền lớn cho Ôn Hướng Phác, số tiền này được bà nội của Ôn Hướng Phác giữ trong hợp tác xã.
Đây là điều mà Ôn Hướng Phác đã biết từ khi có nhận thức.
Hình bóng đó là điều cậu luôn nhớ mãi.
Ba, mẹ, bà nội, ký ức từ nhỏ của Ôn Hướng Phác đã tràn đầy những lời từ biệt không ngừng nghỉ.
Cậu ấy vốn luôn chỉ có một mình từ đầu đến cuối.
Cho đến khi-
Ôn Hướng Phác đã có được người bạn đầu tiên của mình – Thẩm Miên Miên.
Cậu nhìn cô bé, không giấu diếm điều gì về quá khứ của mình.
"Em biết anh muốn hỏi, mẹ anh ở đâu, phải không?"
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc.
"Anh cũng không biết." vẻ mặt Ôn Hướng Phác bình tĩnh, cụp mắt xuống: "Anh không biết. Không ai biết bà ấy đã đi đâu."
Lúc này, cậu thậm chí không còn gọi người kia là mẹ nữa.
Không hiểu sao Miên Miên có thể đoán ra lúc này Ôn Hướng Phác sẽ rất buồn bã, cô bé chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, nắm lấy tay Ôn Hướng Phác, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh Hướng Phác, mẹ của em rất tốt."
"Em sẽ chia cho anh một nửa phần của mẹ em."
Đây là lần đầu tiên Miên Miên phải chia tình yêu của mẹ mình theo đúng nghĩa, phải biết rằng khi còn ở trong Đại đội Tiền Tiến, dù là A Hổ, A Ngưu, Ngân Hoa và Ngân Diệp, họ đều ghen tị với cô bé vì có người mẹ tốt như vậy.
Nhưng Miên Miên chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tình yêu của mẹ mình.
Bởi vì theo quan điểm của Miên Miên, họ đều có mẹ ruột của mình.
Nhưng anh Hướng Phác thì khác.
Anh Hướng Phác là người đáng thương nhất trong số rất nhiều người bạn mà cô bé biết.
Ôn Hướng Phác nghe được Miên Miên lời nói, lộ vẻ mặt giật mình, sau đó mím môi cười, có chút ngượng ngùng.
Ưỡn n.g.ự.c nói: "Không cần."
"Đó là mẹ của em."
Ôn Hướng Phác sinh ra đã không ba không mẹ, cậu vốn đã quen rồi.
Cậu ấy không cần người khác thương hại mình.
Miên Miên nghiêng đầu: "Thật sự sao? Mẹ của em rất tốt, nhất định sẽ rất thích anh."
Ôn Hướng Phác ừ nói: "Anh biết mẹ của em rất tốt, bởi vì Miên Miên cũng rất tốt."
Chính nhờ một người mẹ tốt thì mới có thể dạy ra một Miên Miên tốt như vậy.
"Vậy thì sẽ thật đáng tiếc nếu anh không muốn có."
Ôn Hướng Phác xoa xoa mái tóc dài của cô bé, giọng điệu thành khẩn nói: "Nếu ở bên ngoài không đủ tiền tiêu, em có thể đến tìm anh lấy tiền."
Miên Miên lắc đầu: "Em cũng có tiền." Tiền tiêu vặt mẹ cô bé cho cũng đủ dùng rồi, đồ ăn vặt, quần áo, giày dép của cô bé thường dùng đều do mẹ và bà nội chuẩn bị.
Căn bản là cô bé không thiếu tiền.
Ôn Hướng Phác nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia buồn bã: "Vậy xem ra em không cần anh nữa?"
Cậu biết rõ ràng rằng tất cả những gì mình có dường như chỉ là tiền.
Điều cậu không nói là ba nghìn năm trăm tám mươi bảy tệ chỉ là sổ tiết kiệm do mẹ cậu để lại. Còn sổ tiết kiệm do bà nội, bà Lưu để lại có hơn năm nghìn, nhưng cậu chưa bao giờ động tới vì mình vẫn còn tiền trợ cấp, còn có tiền lương hưu của bà từ khi còn sống nữa.
Ông nội cho biết đây là di vật của một người thân đã khuất, nếu tiêu hết thì sẽ mất đi ký ức về họ.
Số tiền này khác với số tiền mà mẹ cậu để lại. Cậu bé Ôn Hướng Phác ngoan cố tin rằng một ngày nào đó người mẹ mất tích của mình sẽ quay lại và đón cậu.
Vậy nên số tiền đối phương để lại cho mình lúc đầu, dù có ít hay nhiều, nhưng người đó vẫn ở đây nên số tiền đó là vật sống.
Nhưng nếu người đó đã khuất, số tiền đó sẽ là di vật. Một khi đã sử dụng hết, nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Ngay cả chàng trai trẻ Ôn Hướng Phác cũng biết rằng trong nhiều trường hợp, tiền không chỉ là tiền mà còn là ý niệm, ký ức và hy vọng.
Đó là khuôn mặt nhân hậu của bà khi viết vào trong cuốn sổ mỏng.
Miên Miên không hiểu tâm tình phức tạp của Ôn Hướng Phác, cô bé chỉ tò mò nói: "Vậy là số tiền này anh chưa từng động tới?"
Ôn Hướng Phác gật đầu.
"Vậy thì anh sẽ làm gì với chi phí hàng ngày của mình?" Có vẻ như Miên Miên biết rằng việc nuôi sống bản thân rất tốn kém.
Tất cả những điều này đều tốn tiền.
"Ông nội." Ôn Hướng Phác nói ngắn gọn, rõ ràng: "Ông nội của anh ở Tây Bắc, toàn bộ tiền lương hàng tháng đều gửi về đây."
Ông nội cậu làm việc tại Cơ sở Nghiên cứu Khoa học Tây Bắc, về cơ bản không thiếu tiền.
Nhìn thấy Miên Miên vẫn có chút bối rối.
Cậu trút hết bí mật gia đình ra cho cô bé.
"Khi ông nội được trả lương hàng tháng, ông sẽ nhờ thông tấn viên đưa cho người soát vé ở ga xe lửa. Người soát vé sẽ lái xe đến Bắc Kinh giao tiền. Ngày mùng năm hàng tháng, ông nội Lý sẽ ra ga gửi tiền về."
Miên Miên không ngờ Ôn Hướng Phác lại nói ra lời như vậy, cô bé lập tức tiến lên, bịt miệng Ôn Hướng Phác: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
"Em chỉ giả vờ như không nghe thấy gì."
Bàn tay còn sót lại mùi thơm tho, mềm mại, ngọt ngào, lúc bịt miệng Ôn Hướng Phác, cậu không dám động đậy.
Cậu trợn con ngươi đen láy lên và nói: "Anh chưa từng nói với ai khác, anh chỉ nói với em mà thôi."
Cậu ấy không có bạn bè, chỉ có Miên Miên.
"Vậy thì tốt." Đôi mắt to của cô bé tràn đầy lo lắng: "Sau này đừng nói cho người khác biết điều này nha."
"Nếu không, lỡ như có người khác để tâm đến người soát vé ở ga xe lửa và lấy hết số tiền ông nội gửi cho anh đi thì sao?"
Miên Miên thực sự lo lắng đến c.h.ế.t mất. Anh Hướng Phác quá ngây thơ. Tại sao anh lại nói mọi chuyện với người khác?
Nhìn Miên Miên lo lắng xoay qua xoay lại, Ôn Hướng Phác mím môi cười nói: "Không có."