Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 767
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:08
Lượt xem: 29
Nhắc đến Đinh Mẫn Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên cứng đờ: "Thưa cô, con biết rồi ạ."
Cô bé nhất định sẽ không để Định Mẫn Mẫn vượt qua mình, vị trí đứng nhất hàng năm là của cô bé!
Nhìn thấy tính hiếu thắng của đứa trẻ được khơi dậy, lúc này Tiêu Ái Mai mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy trước hết cô chúc con nghỉ hè chơi vui nhé."
Không phải gia đình nào cũng có điều kiện để đi du lịch khắp nơi trong kỳ nghỉ hè.
Dù sao, tiền vé xe khứ hồi từ thành phố Cáp đến Bắc Kinh là một khoản chi phí vô cùng đắt đỏ đối với người dân bình thường.
Miên Miên gật đầu, cười híp mắt nói rằng: "Thưa cô Tiêu, Miên Miên cũng chúc cô nghỉ hè vui vẻ."
Sau khi chia tay cô Tiêu.
Cả nhà Thẩm Mỹ Vân lên tàu tới thành phố Mạc Hà. Trước khi khởi hành, Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh: "Anh chắc chắn là đi với em chứ? Liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Anh đã dành dụm tất cả những ngày nghỉ sáu tháng đầu năm, chưa dùng đến ngày nào."
"Sẽ không có chậm trễ."
"Cùng lắm thì, năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở thành phố Cáp."
Kỳ nghỉ ấy à, để dành lại thì sẽ có thôi, bình thường anh không hề nghỉ phép, luôn đi làm suốt.
Có những lời này, Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm. Làm sao cô có thể không biết Quý Trường Tranh là lo lắng cho ba mẹ cô bị gây khó dễ trên quảng đường từ thành phố Mạc Hà về Bắc Kinh cơ chứ.
Dù sao thì, bắt đầu lại từ đầu, cho dù là quay lại đại tạp viện thì e rằng vật còn người mất. Nếu Quý Trường Tranh ở đây, dù sao anh cũng là quân nhân, hơn nữa lại có chức vị, lại còn cao lớn, cường tráng!
Dù có người muốn âm mưu sau lưng cũng phải xét tới Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi nắm lấy tay Quý Trường Tranh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Quý Trường Tranh tđã hơn ba mươi tuổi, đã bớt ngỗ ngược như lúc còn trẻ, bây giờ đã bình tĩnh và vững vàng hơn, chỉ lẳng lặng đứng đó cũng đủ khiến người ta thấy yên tâm.
"Quý Trường Tranh, cảm ơn anh."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ giọng nói.
Quý Trường Tranh đang xem số hiệu chuyến tàu, nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô, bộ dạng uể oai đưa tay xoa xoa đầu cô: "Mỹ Vân, có phải em không coi anh là người của mình không hả?"
Một câu hỏi ngược lại, khiến Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười khúc khích: "Làm gì có?"
Miên Miên cũng phụ họa theo: "Ba, đây là mẹ coi ba như là chính mình rồi."
Miên Miên đã học năm thứ hai trung học cơ sở, đương nhiên biết ý nghĩa của từ "chính mình", cô bé trêu chọc như vậy, mặt Thẩm Mỹ Vân không tránh khỏi lên, trừng mắt nhìn con gái mình một cái.
"Con đã học được gì ở trường vậy hả?"
Miên Miên cũng không sợ, cô bé cười túm tím: "Học mọi thứ ạ."
"Mẹ ơi, mẹ đừng coi con như một đứa trẻ nữa nhé." Cô bé rúc vào vai Thẩm Mỹ Vân, nũng nịu "Con đã mười hai tuổi rồi."
Miệng thì nói mình lớn rồi nhưng vẫn hành động giống như một đứa trẻ.
Thẩm Mỹ Vân không biết nên nói thế nào, chỉ âu yếm vuốt ve mặt Miên Miên nói: "Được rồi, biết con là đứa trẻ lớn rồi, đứa trẻ lớn có thể đứng đàng hoàng được không?"
Một câu hỏi, khiến Miên Miên không nhịn được lè lưỡi một cái: "Biết rồi".
Tàu đến, sau khi cả nhà lên tàu, họ tìm chỗ ngồi cứng và ngồi xuống. Chuyến tàu từ ga thành phố đến ga Mạc Hà được xem là tàu chặng ngắn, chỉ cần bốn tiếng đồng hồ, cho nên họ không mua vé giường nằm mà trực tiếp mua vé ngồi cứng.
Lúc đến ga Mạc Hà thì đã là mười hai giờ trưa rồi, mua vé xe khách từ ga Mạc Hà , sau khi đến được Công xã Thắng Lợi, thì lên xe máy cày vào đại đội.
Trên đường đi, phải đổi xe ba bốn lần. Chỉ có thể nói đó không phải là một chặng đường quá xa, nhưng lại phiền phức không chịu nỗi.
Không có xe chạy thẳng chuyến.
Lúc về đến được nhà họ Trần trên núi thì đã là hai giờ chiều.
Khi họ đến nơi, cả nhà đều đang chờ, Thẩm Mỹ Vân vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy chuồng gà bị bịt kín và cửa sổ bị đóng lại.
"Mẹ?"
Cô hét lên một tiếng, Trần Thu Hà đang thu dọn đồ đạc trong phòng lập tức chạy ra: "Mỹ Vân?"
"Không phải đã nói là hai ngày nữa mới đến sao?" Hôm qua mới gọi điện, không ngờ hôm nay Mỹ Vân đã về đến rồi, đang nói nửa chừng thì nhìn thấy Quý Trường Tranh và Miên Miên, bà ấy ngẩn người ngay tức khắc. Sao Trường Tranh cũng đến vậy? Nó đi làm mà, con bé này sao lại làm trễ nãi người ta thế hả, còn Miên Miên nữa, Miên Miên không phải đang học thêm hay sao?"
Đều đến đây hết thì làm chậm trễ việc chính của bọn trẻ rồi.
"Quý Trường Tranh không yên tâm nên đi theo, còn chuyện học thêm của Miên Miên cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi." Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đồ đạc trong nhà đã thu dọn xong chưa ạ?"
"Xong rồi." Thấy Thẩm Mỹ Vân nói như vậy, Trần Thu Hà mới cảm thấy yên tâm dẫn họ vào nhà.
"Phần lớn đều đã thu dọn đâu vào đấy rồi, đồ đạc không thể mang đi thì cứ để lại. Lương thực, đồ ăn dễ hư thì mẹ chủ động tặng cho điểm thanh niên trí thức rồi."
Những thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cần, họ không giống như những xã viên trong đội sản xuất có ruộng đất sở hữu riêng của mình, những thanh niên trí thức là người từ bên ngoài đến, ăn gì đều phải bỏ tiền ra mua.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, nhìn những túi lớn túi nhỏ, cô ngẫm nghĩ nói rằng: "Cũng không thể mang theo quá nhiều đồ được, dù sao chúng ta đi bằng tàu hỏa."
Thấy Trần Thu Hà không nỡ, Thẩm Mỹ Vân đổi chủ đề nói: "Nếu như thật sự muốn mang đi, cũng không phải là không có cách."
Điều này...
Trần Thu Hà nhìn con gái đầy mong đợi.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới chậm rãi nói: "Để Quý Trường Tranh đi bưu điện công xã một chuyến, gửi đồ về, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn một chút."
Ít nhất phải mất một tháng.
Lúc này, Trần Thu Hà lưỡng lự: "Vậy liệu có mất đi không?"
"Sẽ không đâu ạ, có thể đóng gói lại những đồ không cần dùng gấp để gửi về."
Trần Thu Hà đếm kỹ một lượt, phát hiện những thứ mình muốn mang đi phần lớn đều là để sử dụng, không có cái gì mà tạm thời không cần dùng đến.
Nhìn biểu cảm của bà ấy, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều hiểu ra, Quý Trường Tranh nói: "Không sao đâu, cứ gói ghém lại đi. Dù sao chúng ta nhiều người, mỗi người hai túi lớn tóm lại vẫn có thể mang theo được."
Lúc này, Trần Thu Hà không nhịn nỗi, bật cười: "Được rồi, không làm khó các con nữa, mẹ sẽ mang hai bộ khăn trải giường và chăn bông này, còn lại để lại ở nhà."
"Còn những thứ như nồi niêu xoong chậu này cũng sẽ không mang đi, đến đó sẽ mua."
Bà ấy lại cân nhắc thêm: "Cái ấm sắt này cũng không mang theo, còn cả cái thùng tráng men này nữa, trên đường mẹ và Hoài Sơn sẽ dùng một cái, còn những thứ này, những thứ này..."
Bỏ cái này giảm cái kia, chỉ giữ lại một túi đồ đầy đủ, lúc rời khỏi mọi người có thể nhẹ nhàng một chút.
Nhìn thấy như vậy, cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nói gì mà hỏi: "Định lúc nào đi vậy ạ? Để Quý Trường Tranh tiện mua vé."
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn nhau nói: "Ngày mai đi vậy, về cơ bản đồ đạc trong nhà đều đã thu dọn xong rồi."
"Dạ được."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh gật đầu: "Chiều anh sẽ đến nhà ga thành phố Mạc Hà mua vé tàu."
Những năm này muốn mua vé tàu đều cần phải đến mua trực tiếp, hơn nữa còn phải cầm theo giấy chứng nhận.
Giấy chứng nhận thông hành này, sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đi tìm bí thư chi bộ già, Quý Trường Tranh lấy giấy chứng nhận thông hành rồi ra ga mua vé.
Mua vé đi vào chín giờ sáng ngày mai, vừa sáng sớm mọi người đã chuẩn bị túi lớn túi nhỏ đầy đủ rồi.
Lúc từ trên núi xuống, lúc này trong đội sản xuất lẽ ra không có ai. Dù sao cũng là lúc mọi người bắt đầu làm việc, nhưng hôm nay thì ngoại lê, ở cổng đại đội sản xuất, cũng chính là vị trí dưới chân núi có rất nhiều xã viên đang đứng.
Trên tay người nào cũng cầm theo trứng, táo, lê, nấm, bánh ngô và trứng gà luôn, tóm lại là không có người nào tay không.
Nhìn thấy cảnh này, cả nhà Thẩm Hoài Sơn lập tức dừng lại, có chút luống cuống: "Mọi người đây là?"
"Đến tiến ông đó, bác sĩ Thẩm."
"Đúng vậy, ông ở trong đại đội Tiến Lên của chúng tôi, đã cứu được nhiều người như thế, mang đến cho mọi người nhiều sự tiên lợi như vậy, nay ông phải đi rồi, chúng tôi cũng không đánh lỏng."
Cho nên chúng tôi mới tổ chức cuộc chia tay này, mọi người đều tự phát đấy.
"Những thứ này không đáng là bao, bác sĩ Thẩm, ông đùng chê nhé." Một ba thím trong đó, đưa hai quả trứng gà luộc đến: "Cầm lấy để ăn trên đường."
"Đúng, đúng đúng, còn có bánh rán tôi làm, cùng mang theo đi đường ăn nhé."
Sau khi có người mở lời đầu tiên, mọi người tới tấp đưa những thứ trong tay mình.
Điều này khiến Thẩm Hoài Sơn hoàn toàn không có cách nào phản kháng, ông ấy ngỡ ngàng nhìn mọi người, trong cuộc đời ông trước đó, chưa từng được chào đón bao giờ, cho dù là trước đây lúc ông rời khỏi Bắc Kinh, thật ra lúc đó ông ấy cũng đã cứu tính mạng rất nhiều bệnh nhân, nhưng không có người nào đến tiễn ông hết, tất cả mọi người đều xem ông ấy như ôn dịch.
Xem gia đình ông ấy như một con rắn hiết.
Nhưng tình hình bây giờ hình như ngược lại.
Dường như cảm nhận được sự không thích ứng của Thẩm Hoài Sơn, bí thư chi bộ già cười nói rằng: "Bác sĩ Thẩm nhận lấy đi, đây là tấm lòng của mọi người."
"Lần chia tay này, e là cũng không gặp lại nữa, cứ coi như là quà chia tay." Nói cho cùng cuộc đời này của bí thư chi bộ già, đối nhân xử thế không có gì phải bàn nữa.
Bất kể từ ngữ nào phát ra từ miệng ông ấy, cũng khiến người nghe cảm thấy phù hợp.
Thẩm Hoài Sơn: "Cái này..."
"Đừng từ chối chúng tôi, nếu không mọi người sẽ buồn lắm đấy."
"Đúng vậy, bác sĩ Thẩm, nếu ông không nhận, chứng tỏ là chê quà của chúng tôi không ra gì có phải không?" Có người đem dưa chuột, có người đem cà chua và cả táo nữa, tóm lại là trong nhà có gì thì đem theo thứ ấy.
Thẩm Hoài Sơn ngớ người ra một lúc: "Sao lại vậy được? Tôi chỉ đang ngạc nhiên quá thôi, cuộc sống của mọi người cũng không giàu có gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-767.html.]
Ở đại đội Tiến Lên đã bảy năm, ông ấy hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống của các xã viên khó khăng biết nhường nào, quanh năm suốt tháng khong nghỉ ngơi, kiếm từng công điểm, cũng chỉ đủ để sống tạm qua ngày, thậm chí còn có người còn phải chịu đói.
Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người lại còn mang trứng và bánh rán đến tiễn ông ấy, nói thật lòng, quả thực khiến ông ấy bất ngờ.
"Dù không giàu có, vẫn có thứ để tặng cho ông ấy."
Có một bà thím tính tình nhanh nhẹn, thấy Thẩm Hoài Sơn không chịu nhận, liền nhét trứng gà thẳng vào trong n.g.ự.c ông ấy, không cho ông ấy chỗ để từ chối, bà thím quay người đi ngay.
Hơn nữa bởi vì quá nhiều người, Thẩm Hoài Sơn dù muốn đuổi theo cũng không thể đuổi kịp bà ấy. Sau khi có cách của bà thím, mọi người đều học theo, nhét mọi thứ vào người Thẩm Hoài Sơn tới tấp rồi chạy ngay.
Cũng không quan tâm đến ông ấy phản ứng như thế nào.
Ba phút sau, Thẩm Hoài Sơn ôm một đống đồ trong tay, ông ấy đứng tại chỗ không biết làm thế nào để nhúc nhích.
Không phải trước đây ông ấy chưa từng cứu bệnh nhân, nhưng trước giờ chưa có ai nhiệt tình giống như các xã viên của đại đội Tiến Lên này.
"Được rồi, ngây ngốc làm gì nữa?"
Trần Thu Hà giơ tay đẩy vai ông ấy: "Đây là sự ghi nhận của mọi người đối với công việc trước đây của ông, cầm lấy mang theo để ăn trên đường."
"Đúng vậy, bác sĩ Thẩm, ông mang theo đi, như thế mới không phụ tấm lòng của mọi người."
Bí thư chi bộ già cũng khuyên theo.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn mới mới nhận lấy, ông ấy ôm chặt một đống đồ nói: "Bí thư chi bộ già, cảm ơn mọi người thay tôi nhé."
Bí thư chi bộ già cười cười, vẫn chưa đồng ý: "Vốn dĩ mọi người muốn cảm ơn anh, nhưng anh lại muốn tôi cảm ơn họ, như vậy không phải là quá khách sáo rồi sao?"
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn cũng mỉm cười: "Cũng phải."
Ông ấy muốn dành ra một cánh tay, nhưng không có cách nào, đành chỉ nói với bí thư chi bộ già: "Tạm biệt".
Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau.
"Tạm biệt, đi đường thuận lợi nhé."
Hiếm khi thấy bí thư chi bộ già cũng nghiền ngẫm ra từng chữ một theo.
Nếu không thì tại sao ông ấy lại muốn tiếp xúc với những người có học thức? Bởi vì nói chuyện nhiều với họ thì ngay sau đó bản thân cũng mang theo được vài phần văn hóa rồi.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn rời đi.
A Ngưu đứng sau lưng bí thư chi bộ già đột nhiên hỏi một câu: "Ông ơi, sau này chúng ta có gặp lại bác sĩ Thẩm và cô giáo Trần không?"
Lúc cậu nhóc nghịch ngợm phá phách bị gãy cánh tay, là bác sĩ Thẩm đã giúp cậu nhóc nối lại. Cậu nhóc học ở trường, bài tập mà cậu nhóc không viết được, có một lần hỏi cô giáo Trần, cô giáo Trần đã giảng cho cậu rất rõ ràng.
Bí thư chi bộ già chậm rãi cầm lấy tẩu hút thuốc, gõ vào cành cây hòe khô già, tàn thuốc trong tẩu rơi khắp nơi, giống như đoàn người của Thẩm Hoài Sơn vậy.
Đến từ đâu thì lại quay về chỗ đó.
Ông lấy một nắm lá thuốc nhỏ bỏ vào, châm lửa bằng diêm, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay sau lưng lẩm bẩm: "Khó lắm, khó lắm".
Phượng hoàng và gà sao có thể xuất hiện cùng lúc được?
Chẳng qua phượng hoàng mắc nạn tạm thời ở trong chuồng gà thôi, chờ đến khi phượng hoàng hồi phục, đương nhiên sẽ bay lên tận chín tần mây.
Đương nhiên sẽ không ở trong cái chuồng gà tồi tàn đó nữa.
A Ngưu nghe được lời này có hơi đau lòng: "Không thể gặp lại được nữa sao?"
Giống như em Miên Miên vậy, cũng không gặp lại được nữa.
Ngân Diệp ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Cũng không phải là không gặp được nữa."
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt A Ngưu sáng lên: "Còn có cơ hội sao?"
"Có chứ." Ngân Diệp chậm rãi nói: "Sau này khi cậu được đến Bắc Kinh thi, thì đương nhiên cậu có thể gặp được em Miên Miên, cũng có thể gặp được bác sĩ Thẩm rồi."
Điều này đã làm khó cho A Ngưu. Cậu nhóc im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi đứng cuối bài kiểm tra trong lớp."
Vân Mộng Hạ Vũ
Có một số người sinh ra không phải để học tập, chẳng hạn như cậu nhóc.
Việc học thực sự khó khăn hơn rất nhiều so với việc trồng trọt và chăn trâu.
Còn không bằng để cậu nhóc chăn trâu còn hơn.
Ngân Diệp liếc cậu nhóc một cái, phủi, phủ tay nói: "Vậy thì cậu cứ vùi cả đời ở đại đội Tiến Lên này được rồi, dù sao thì cả đời cũng không với tới được em Miên Miên, càng không thể gặp được cô bé."
Vừa nói lời này, mặt A Ngưu lập tức trở nên buồn bã.
Nhìn thấy Ngân Diệp đi rồi, cậu nhóc dậm chân một cái rồi lại đi theo, ấm ức hỏi: "Nếu tôi học giỏi, thật sự có thể đến Bắc Kinh thi sao?"
Ngân Diệp ừ một tiếng: "Đương nhiên."
Cô nhóc đang học cấp ba, năm nay là năm cuối rồi, nếu không lấy được danh sách giới thiệu của Đại học Công Nông Binh thì cô nhóc sẽ không có cơ hội học lên nữa."
Ngân Diệp khẽ nghiến răng, cô nhóc không muốn ở lại đại đội Tiến Lên, cũng không muốn vào công xã, nếu để người khác biết một bé gái nhà quê như cô bé lại không muốn vào công xã, e là sẽ cười cô nhóc là suy nghĩ hảo huyền.
Nhưng mà, cô nhóc cứ không muốn đi.
Cô nhóc chính là muốn thi để thoát khỏi đại đội Tiến Lên, thi để ra khỏi thành phố Mạc Hà, cô nhóc chính là muốn đi đến thành phố Bắc Kinh mà em Miên Miên nói đến đó.
Cô nhóc thực sự khao khát nó, rất khao khát nó.
Nghĩ đến đây, cô nhóc liếc nhìn A Ngưu rồi thì thầm rằng: "Dù cậu có thi hay không thì tôi cũng phải thi, đời này của tôi luôn muốn đến Bắc Kinh một chuyến."
Cô nhóc muốn đi Bắc Kinh học, cô nhóc muốn gặp em Miên Miên, cô nhóc con muốn đi gặp dì Thẩm, cô nhóc con muốn lưu lại bước chân trên Vạn Lý Trưởng Thành.
Cô nhóc Trần Ngân Diệp từng đến nơi này!
A Ngưu nhìn thấy chị Ngân Diệp trước giờ luôn lặng lẽ, đột nhiên lại nói những lời khoa trương như vậy, nếu là lúc bình thương chắc chắn cậu nhóc sẽ cười nhạo cô nhóc, nhưng lần này, cậu nhóc lại im lặng hiếm thấy.
Bởi vì cậu nhóc cảm thấy chị Ngân Diệp lúc này đã không còn gầy nữa, cô nhóc đã rất cao, thậm chí trên người cô nhóc còn tỏa sáng nữa.
A Ngưu mở miệng, lời nói vừa đến môi, khó khăn lắm cuối cùng cũng hóa ra hai chữ: "Cố lên!"
Ngân Diệp vô cùng ngạc nhiên liếc cậu nhóc một cái: "Tôi sẽ làm được."
*
Về phía khác.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân không hề biết rằng sự ra đi của họ lại gây nên ảnh hưởng lớn đến trái tim của đám trẻ này như vậy.
Cũng khiến cho chúng có khác vọng trong tim.
Đi Bắc Kinh!
Đi và gặp những nơi ngoài đại đội Tiến Lên.
Nếu Thẩm Mỹ Vân biết chuyện, chắc chắn sẽ khen ngợi những hoài bão tốt đẹp của những đứa trẻ này. Sự xuất hiện của những thanh niên trí thức và các công chức được điều về nông thôn, khiến cho những đứa trẻ này biết được thế giới khác ngoài đại đội Tiến Lên từ miệng họ, cũng khiến cho chúng biết mơ ước.
Đây là một chuyện tốt.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa biết rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ lần lượt tiếp đãi những đứa trẻ này, từng đứa, từng đứa đến Bắc Kinh từ đại đội Tiến Lên.
Một ngày nào đó trong tương lai, những đứa trẻ này sẽ bén rễ ở Bắc Kinh và trở thành người khiến người khác ngưỡng mộ.
Sau khi rời đại đội Tiến Lên, cả nhà đi bằng xe máy cày đến công xã, rồi bắt xe từ công xã ra ga.
Khi họ đang đợi xe ở cổng bộ phận đại đội công xã, lại nhìn thấy Diêu Chí Quân và Diêu Chí Anh đã ở đây đợi họ cả từ sáng tinh mơ.
Đi cùng họ có Kim Lục Tử, và con gái của cậu ta với Diêu Chí Anh, Tiểu Kim Bảo.
Tiểu Kim Bảo mới một hai tuổi, mới tập đi, bước đi vẫn còn rung rung chưa vững, đang vịn vào bức tường, vừa ngã vừa đụng.
Sau khi nhìn thấy ba mẹ đi về phía mấy người Thẩm Mỹ Vân, Tiểu Kim Bảo nghiêng đầu mở một đôi mắt to đen láy, trong mắt dường như chứa chút nghi ngờ.
Ba mẹ và cả cậu nữa sao lại đi qua đó vậy?
Nhìn thấy Tiểu Kim Bảo như vậy, Thẩm Mỹ Vân giống như đang nhìn thấy Miên Miên năm đó, cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu tóc của Tiểu Kim Bảo, lúc này nhìn Diêu Chí Anh nói rằng: "Chí Anh, anh Lục, sao mọi người lại ở đây?"
Diêu Chi Anh liếc nhìn cô một cái, lại nhìn mấy người Thẩm Hoài Sơn: "Tiễn mọi người."
"Em nghe Chí Quân nói, hôm nay mọi người phải đi rồi, nên chứ chờ ở đây."
Chỗ trụ sở đại đội công xã là con đường duy nhất để họ đến ga thành phố Mạc Hà.
Cô ấy vừa nói xong, hốc mắt của Diêu Chí Quân đỏ au, tay đang ôm một cái túi, quỳ xuống về hướng Thẩm Hoài Sơn: "Thầy ơi."
Quỳ xuống và bắt đầu dập đầu.
"Thầy ơi, mọi người đi đường bảo trọng."
Cậu bé biết rõ hơn ai hết rằng, nếu như năm đó Thẩm Hoài Sơn không phá lệ nhận cậu bé làm học trò, thì sẽ không có Diêu Chí Quân của ngày hôm nay, cũng không có chị Diêu Chí Anh.
Chính chị Mỹ Vân đã thay đổi số phận của chị gái và cậu bé.
Diêu Chí Quân là một đứa trẻ chân thành, dập đầu cũng rất chân thành, dập đầu ba cái, ngước đầu lên thì trên trán xuất hiện một cục u lớn.
Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy, mí mắt giật giật: "Làm gì vậy, làm gì vậy?"
"Mau đứng dậy đi."