Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 832

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:44:22
Lượt xem: 21

Lúc này không thể đi, đi là lỗ to.

Chỉ có thể nói, bên nặng bên nhẹ, để Tiểu Hầu và Đại Hà đảm nhiệm trang trại chăn nuôi, cô thì phụ trách cửa hàng quần áo bên này.

Chuyện này cô đã thương lượng với Tiểu Hầu từ sớm rồi.

Nghe nói trên đường về sẽ có người đồng hành, Trần Ngân Diệp lập tức vui vẻ: "Ngày mười cháu bắt đầu nghỉ, anh Tiểu Hầu bên này ngày mấy thì đi ạ?"

Cô ấy còn muốn mua cho ông một chiếc áo, mùa chút lá cây t.h.u.ố.c lá tốt, rồi mua chút rượu Nhị Oa Đầu ông ấy thích uống, còn mẹ cô ấy, cô ấy muốn mua một cái khăn cho mẹ, còn ba cô ấy, Ngân Diệp không thích lắm, không muốn mang về gì nhưng nghĩ lại, không mang gì cho ba, đến lúc đó ông sẽ buồn, vậy mua cho ba một bao thuốc là Đại Tiền Môn thôi vậy.

Tiểu Hầu được hỏi thăm đang đứng ở cửa, cậu ta nói: "Tôi lúc nào cũng được."

Về sớm chút giúp đỡ trang trại chăn nuôi cũng được.

"Vậy chúng ta cùng đi."

Tiểu Hầu ừm một tiếng, cậu ta có chút lo lắng: "Chị dâu, nếu chị không về, tôi sợ tôi và Đại Hà ở trang trại chăn nuôi sẽ không xử lý được."

Cuối năm bán hàng giao hàng phải thương lượng thu tiền, những việc này đều cần họ ra măt.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ: "Tạm thời tôi không qua được, như vậy đi, để tôi hỏi xem chị dâu tôi rảnh không, nhờ chị ấy qua một chuyến."

"Năm nay chúng ta cũng không mua nhiều heo, sau khi chọn bán những con lớn, giữ lại những con vừa và nhỏ, đợi đến tết đoan ngọ năm sau bán tiếp."

Trang trại chăn nuôi của họ mới mở được bảy tám tháng thôi, mấy con heo nuôi lấy thịt không lớn nhanh đến vậy.

Nghe nói Tống Ngọc Thư sẽ qua, Tiểu Hầu thở một hơi, năng lực của Tống Ngọc Thư rõ như ban ngày, có cô ấy cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tốc độ Thẩm Mỹ Vân rất nhanh, đảo mắt nhân lúc buổi trưa không bận, liền gọi điện cho Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cuối năm cũng bận.

Nhưng dù sao cũng là em chồng nhờ, cô ấy chưa nghĩ đã đồng ý: "Đi được, nhưng chị nói trước, chị chỉ có thể ở đó được ba ngày thôi, nói họ mau chóng sắp xếp mọi việc ra cho chị, ba ngày này chị xử lý ào ào cho em."

Thẩm Mỹ Vân: "Được ạ, em sẽ nhắn cho Tiểu Hầu và Đại Hà."

"Chị, thật sự cảm ơn chị ạ, không bàn cái khác, quần áo sau này của chị em sẽ bao hết."

Lời này Tống Ngọc Thư thích nghe: "Thật sao?"

"Em đợi đó, đợi cuối năm chị về sẽ đến cửa hàng của em chọn lựa."

Thẩm Mỹ Vân: "Được ạ."

Giải quyết xong vấn đề đón tết ở trang trại chăn nuôi, Thẩm Mỹ vân bèn để Tiểu Hầu về, cơ bản các việc cô đều liệt vào điều lệ.

—Căn dặn cậu ta.

"Cuối năm chăn trại chăn nuôi của chúng ta cũng không cần thu mua ngải cứu, cậu chỉ cần phối hợp với Đại Hà bán các mặt hàng vận chuyển thôi, chuyện thương lượng thu tiền cậu chỉ cần tìm chị dâu của tôi là được."

Tiểu Hầu rất thích được phân việc rõ ràng như thế này, cậu ta đương nhiên lập tức gật đầu.

Sau đó cậu ta rời đi.

Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu bận rộn, người trong nước quanh năm dù có bận tới đâu, đến cuối năm ít nhiều cũng sẽ đi mua một bộ quần áo mới, đặc biệt là năm nay mở cửa không ít, bán quần áo cũng không cần trữ vải như năm trước.

Quần áo may sẵn không cần tem vải xuất hiện đã nhanh chóng làm bùng nổ thị trường.

Thẩm Mỹ Vân nhìn ra, đến cuối năm, thị trường sẽ bạo phát nhu cầu.

Vậy nên trước ba ngày trong cửa hàng, sau khi giao xong việc cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Hoa, bèn để họ trông tiệm, không đợi Cao Dung đến Bắc Kinh, cô đã tự mình đi một chuyến đến phương Nam.

Lần này nhiều hàng, cô nghĩ đi nghĩ lại kiểu dáng vẫn nên là tự mình đi chọn, như này mới có thể an tâm hơn chút.

Chỉ là lần này đi không có Tiểu Hầu.

Chẳng qua, cô đã hỏi trước Kim Lục Tử có muốn đi hay không, đáng tiếc Kim Lục Tử lại vẫn đang ở chỗ ông Mao Tử chưa về, ngược lại Diêu Chí Anh lại bất chấp, quyết định đi một chuyến đến phương Nam, mua hàng cho cuối năm trước.

Bằng không, Kim Lục Tử sau khi quay về từ chỗ ông Mao Tử, muốn đi nhập hàng, sợ là sẽ không đủ thời gian.

Thực tế là phương Nam cách Mạc Hà quá xa.

Có sự đồng hành của Diêu Chí Anh, Thẩm Mỹ Vân lại có thêm người bên cạnh, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hai người hẹn nhau cùng đi một hạng tàu, chỉ là địa điểm lên khác nhau, Diêu Chí Anh lên tàu ở Mạc Hà, Thẩm Mỹ Vân lên tàu ở Bắc Kinh.

Lúc tàu đi qua Bắc Kinh, Thẩm Mỹ Vân lên ghế giường nằm, tìm được Diêu Chí Anh đã lên từ sớm.

Cô không đi tay không, trong tay còn ôm mấy cái bánh bao thịt nóng hổi và bánh quy mè, còn có một vò sữa đậu nành.

Ngoài ra còn có một con vịt quay Bắc Kinh được bọc trong giấy màu da bò, đây đều là món ăn chính thống của Bắc Kinh, Diêu Chí Anh cũng là người Bắc Kinh, chỉ là vẫn luôn sống ở Mạc Hà mà thôi.

Nhìn thấy chỗ đồ ăn thân thuộc này, đôi mắt Diêu Chí Anh lập tức sáng lên: "Mỹ Vân, vẫn là em hiểu chị."

Có trời biết, lúc cô ấy ở Mạc Hà đã muốn ăn một miếng vịt quay Bắc Kinh bên ngoài cháy xém mà bên trong thịt mềm, da giòn thịt thơm, không thì uống một ngụm sữa đậu nành lúc trước không thích uống cũng được.

Dường như những thứ này đã chứng minh, cô ấy không hề rời quê hương chút nào.

Thẩm Mỹ Vân cười, đưa chỗ đồ ăn cho cô ấy: "Vì biết chị muốn ăn nên em đặc biệt mang đó."

Diêu Chí Anh từ lúc gả cho Kim Lục Tử vẫn luôn rất lịch thiệp, nhưng lần này hiếm khi ăn như hổ đói, thịt vịt quay chín vàng, cắn một miếng nước sốt liền tràn ra, quyện với mùi thơm của dầu, hương vị nở rộ trên đầu lưỡi của cô ấy.

Ăn chán vịt quay Bắc Kinh rồi, cô ấy ướng thêm một ngụm sữa đậu nành, hương vị đánh vào mọi cảm giác, khiến cả người đột nhiên thanh tỉnh.

Bữa ăn này là bữa ăn Diêu Chí Anh ăn sảng khoái nhất trong mấy năm nay.

Nhìn dáng vẻ này của Diêu Chí Anh.

Thẩm Mỹ Vân bèn nói: "Bây giờ trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền, lần sau khi đi qua Bắc Kinh, chị ở lại chơi mấy hôm cũng được."

Cũng là để thỏa mãn.

Diêu Chí Anh lắc đầu: "Không có thời gian đâu."

Cô đếm trên đầu ngón tay: "Anh Lục thường chạy đi chạy về hai đầu, anh ấy mà đến chỗ ông Mao Tử bên kia là dăm bữa nửa tháng đều không có tin tức, chị phải trông nhà, còn phải chăm Tiểu Kim Bảo, đúng rồi, còn có Chí Quân–" Nhắc đến Diêu Chí Quân, cô ấy cũng thấy rất đau đầu: "Em ấy năm nay lại trượt đại học Y khoa Thủ đô, dự định học để thi lại năm nữa."

Diêu Chí Quân hồi nhỏ thành tích rất tốt, chỉ là về quê học trễ sáu năm, các bài trong chương trình học còn thiếu quá nhiều, thêm nữa trường cậu bé dự thi lại còn là Đại học Y khoa Thủ đô, là trường đứng đầu, đương nhiên sẽ rất khó đỗ.

Thẩm Mỹ Vân không vội lên giường của mình, còn hỏi một câu: "Năm nay em ấy thi được bao nhiêu điểm?"

"Hơn ba trăm chín mươi điểm."

"Vậy điểm cũng không thấp đâu." Hơn hai trăm điểm là đã có thể đỗ đại học rồi, cậu bé thi được ba trăm chín mươi thật sự là số điểm không thấp.

"Không thấp." Diêu Chí Anh thở dài: "Nhưng em ấy không được đại học Y khoa Thủ đô nhận, mà em ấy cũng chán nản, lúc điền nguyện vọng chỉ điền đại học Y khoa Thủ đô thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vì vậy sau khi trượt, ngoài con đường thi lại này, thằng bé không muốn cách nào khác."

Còn một điều, Diêu Chí Quân luôn kiêu ngạo, luôn muốn kết quả thi đại học của mình tốt hơn một chút, để không khiến thầy Thẩm Hoài Sơn mất mặt.

Vì vậy cậu bé dồn hết sức lực để thi đại học Y khoa Thủ đô, nhưng thực ra người khổ là Diêu Chí Anh.

Cô ấy không chỉ phải lo lắng cho ba mẹ nơi xa, còn phải lo lắng em trai thi trượt, có giữ được một ngày ba bữa cơ, cô ấy còn có một đứa con gái nhỏ, còn có người chồng đi làm ăn xa nhà, cô ấy là hậu phương vững chắc.

Diêu Chí Anh hận không thể phân thành hai đó.

Lần này đi phương Nam nhập hàng, thời gian đều giảm hết mức, trước khi đi đã sắp xếp cho Tiểu Kim Bảo, tiếp theo là em trai, còn cả Sa Liễu.

Một khi cô ấy đi, quầy hàng phải giao cho Sa Liễu, ngay cả việc kinh doanh của mình cũng tạm thời phải dừng, không có cách nào khác, Sa Liễu không chống đỡ được việc kinh doanh, chỉ có thể trông coi cửa tiệm trong nhà.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, liền siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Thật không dễ dàng gì."

Diêu Chí Anh thở dài: "Chị cũng không biết sao sau khi kết hôn lại bận bịu tới vậy."

Thẩm Mỹ Vân nhướn mày: "Vậy chị ở nhà làm phú bà đi?" Dù sao thì Kim Lục Tử ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền, nuôi cả nhà họ cũng còn dư dả đi.

Diêu Chí Anh vừa nghe câu này, chút nữa nhảy dựng lên: "Vậy không được, chị vẫn phải bận rộn."

"Mỹ Vân." Cô ấy thành thật nói: "Em không biết cảm giác tựu kiếm ra tiền sảng khoái như nào đâu!"

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Không, cô biết.

Nếu không, bây giờ cô bán sống bán c.h.ế.t kiếm tiền làm gì?

Hai nữ đồng chí đối mắt, trầm mặc không nói: "Kiếm tiền?"

"Ừm, kiếm tiền."

Từ Bắc Kinh đến Dương Thành mất bốn ngày, lúc lên tàu họ đều mặc áo khoác bông lớn, lúc xuống tàu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, vậy mà đã hơi đổ mồ hôi rồi.

Trước khi đến Thẩm Mỹ Vân đã nói cho Cao Dung rồi, vậy nên hai người họ vừa xuống tàu đã thấy Cao Dung ngồi trên một chiếc xe máy, trên tay còn cầm một cái bảng nền đỏ chữ trắng, trên đó viết ba chữ Thẩm Mỹ Vân.

Quá bắt mắt rồi.

Đến nỗi Thẩm Mỹ Vân vừa bước ra đã nhìn thấy, nếu không phải bây giờ cô đã trưởng thành và trầm ổn hơn, có lẽ cô đã che mặt lén lút bỏ chạy.

Sau đó cô dẫn Diêu Chí Anh tới.

Cao Dung lập tức đặt tấm biển xuống: "Đến rồi à?"

"Đi thôi, em chở chị đi ăn chút đồ ăn ngon trước, sau đó chúng ta quay lại lấy hàng."

Thẩm Mỹ Vân nói: "Trực tiếp đến nhà xưởng đi, bọn chị đang vội." Lấy hàng sớm về sớm, cửa hàng sẽ sớm có thứ để bán.

Năm nay sắp trôi qua, đương nhiên không thể bỏ lỡ dù chỉ một ngày.

Cao Dung có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vỗ vỗ ghế sau của chiếc xe lớn: "Chị lên xe đi ạ."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô lên trước, Diêu Chí Anh theo sau, hai người cầm hành lý trên tay, dọc đường đều cầm chắc.

Bên trong hành lý không phải là vật dụng thường ngày mà toàn là tiền.

Thẩm Mỹ Vân mang năm vạn, Diêu Chí Anh mang ba vạn, hai người cộng lại mua được tám vạn tiền hàng, đây đều là vì đợt chạy rút cuối năm, chỗ tiền có thể dùng đều mang hết đi.

Thẩm Mỹ Vân thật sự cũng như vậy, cô giữ lại hai nghìn tệ để ở nhà, số tiền trước đây tiết kiệm đều đã mang theo.

Đến xưởng quần áo Sa Hà của Cao Dung lập tức vào nhà xưởng xem hàng, lúc trước Thẩm Mỹ Vân đã gửi đến hai bản thiết kế, bây giờ đều đã được sản xuất rồi.

Áo khoác bông lớn màu xanh đỏ, có tổng cộng bốn kích cỡ từ vừa đến cực to, Thẩm Mỹ Vân sờ từng chiếc một và nói: "Đều là dùng bông vải chất liệu tốt chứ?"

"Vâng ạ." Cao Dung gật đầu: "Bởi vì chút bông vải này, thời gian trước em đã chạy đôn chạy đáo qua mấy thành phố, dốc hết sức mới lấy được hết chỗ bông vải này."

Cô ấy không nói đến chuyện vì chỗ bông vải này, cô ấy suýt chút nữa đã bị bắt.

Đầu năm nay bông vải trở thành chất liệu đặc biệt, người bình thường không thể mua được, cô ấy dốc hết tâm sức, mới có thể mua được chỗ bông này, tất cả đều được may thành áo khoác bông.

Thẩm Mỹ Vân: "Em không đi Tân Cương sao?"

Cao Dung bối rối: "Đi Tân Cương? Tân Cương có bông vải sao ạ?" Cô ấy không biết rõ bên đó lắm, chủ yếu là vì cô ấy là người Triều Châu, vẫn luôn sống ở phía nam, mà Tân Cương nằm ở cực bắc của đất nước, chúng giống như ở hai thái cực vậy.

"Tân Cương là khu vực chủ đạo sản xuất bông vải, chỉ là nó cách quá xa phương nam chúng ta, thôi bỏ đi." Thẩm Mỹ Vân quay lại chủ đề chính: "Loại áo khoác bông lớn này em định giá bao nhiêu?"

Cao Dung: "Thấp nhất 17 tệ."

Đây là phạm vi cô ấy tính mà không bị lỗ, bông vải thật sự quá đắt, mà còn có phí vận chuyển, phí quan hệ, công thêm phí chuyển về, kéo bông, dệt vải, may thành áo, những cái này cộng lại là cao nhất trong từng ấy năm Cao Dung mở xưởng may quần áo.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng là do cô ấy chưa lần nào làm quần áo mùa đông.

Thẩm Mỹ Vân cho rằng Cao Dung không phải người ngoài, bèn hỏi: "Em mua chỗ bông vải này bao nhiêu tiền một cân?"

"Ba tệ ạ."

"Bông nguyên chất, là loại bông đã được bỏ hạt bông ạ."

Mà để làm ra một chiếc áo ấm, ít nhất phải cần dùng một cân bông.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy đúng là không rẻ." Cô nghĩ nghĩ: "Để chị xem đã, nếu sau khi về phương bắc mà có cơ hội chị sẽ đi Tân Cương một chuyến, xem bông vải bên đó bao nhiêu tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-832.html.]

Nếu không thì chi phí vốn may loại áo này quá cao, chi phí của Cao Dung cao, giá bán cho cô cũng sẽ cao, điều này cũng sẽ dẫn đến giá bán của cô cao.

Giá quần áo quá cao sẽ không bán được nhiều, điều này Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn rõ.

Cao Dung: "Vậy được."

Thẩm Mỹ Vân sờ chiếc áo bông hoa nhí, vải mới sờ rất mềm tay, hơn nữa bởi nhiệt độ Dương Thành cao, đến nỗi chỉ mới sờ chiếc áo bông một lúc thôi mà đã muốn đổ mồ hôi.

"Nếu mười bảy tệ một chiếc." Thẩm Mỹ Vân tính toán số lượng: "Trước đó chúng ta đã nói qua điện thoại cần làm ba nghìn chiếc."

Đây chỉ mới là số lượng của áo khoác bông hoa nhí.

Cô vừa nói, Diêu Chí Anh bên cạnh cũng nói: "Tôi muốn hai nghìn chiếc."

Vậy tổng cộng sẽ cần năm nghìn cân bông vải, Cao Dung không thể mua được nhiều bông vải như vậy, cô ấy lắc đầu: "Không có nhiều hàng như vậy đâu, em bên này gộp hết vào cũng mới làm được hai nghìn một trăm chiếc thôi."

Ban đầu cô ấy nghĩ mình có thể may được ba nghìn chiếc, nhưng kết quả khi may, vẫn bị hao hụt bông vải, điều đó dẫn đến căn bản cô ấy không thể sản xuất được nhiều áo khoác bông lớn như vậy.

Không phải không đủ người, mà là bông không đủ.

Lời vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh nhìn nhau: "Vậy chị và Diêu Chí Anh mỗi người một nửa?"

Cô nhìn Diêu Chí Anh.

Diêu Chí Anh: "Vậy tôi lấy trước tám trăm chiếc đi, Mỹ Vân em có gian hàng, chị bên này bán lẻ thôi nên chắc số lượng bán ra sẽ không lớn như vậy đâu."

Thật ra, Mạc Hà bán áo khoác bông lớn sẽ tốt hơn, nhưng Diêu Chí Anh không muốn cạnh tranh mặt hàng này với Thẩm Mỹ Vân, bởi đối với Diêu Chí Anh mà nói, Thẩm Mỹ Vân là ân nhân.

Thẩm Mỹ Vân đương nhiên biết điều này, cô nghĩ nghĩ: "Mỗi người một nửa."

"Xem hai người này."

Cao Dung ngắt lời họ: "Cũng đâu phải chỉ có xưởng của em có loại này đâu."

"Đi thôi, em dẫn hai người qua qua xưởng khác xem xem." Cao Dung ngược lại quên mất không nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em đưa bản thiết kế của chị cho họ dùng rồi, họ bán được một chiếc, sẽ gửi cho chị một tệ."

Thẩm Mỹ Vân không ngờ còn có bất ngờ này, chỉ có thể nói, Cao Dung thực sự là người rộng lượng, rất nhiều người mở xưởng xong có được bản thiết kế bán chạy thường sẽ giấu nó đi, nhưng cô ấy không giống thế, cô ấy muốn mọi người đều kiếm được tiền.

Được Thẩm Mỹ vân khen ngợi, Cao Dung có chút ngại ngùng: "Em nào có tốt như lời chị nói, đây là em chia sẻ cho Triều Thương thôi."

Đều là người cùng một nơi, bang Triều Thương nổi tiếng ở ngoài là đoàn kết.

Nơi cô ấy dẫn Thẩm Mỹ Vân tới là nhà xưởng Từ, cũng chính là nơi Thẩm Mỹ Vân mua quần áo nam lần trước.

Cao Dung người còn chưa đến, giọng đã truyền tới: "Lão Từ, khách tới, mau ra đón khách."

Nói đến đây, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được mà cười, Cao Dung người này lời nói rất thú vị, thường xuyên khiến người ta dở khóc dở cười.

Diêu Chí Anh ở bên cạnh cũng che mặt cười.

Giọng nói của Cao Dung vang lên, một lát sau Lão Tùy liền đi ra: "Cao Dung à, cô đưa ai đến vậy?"

Đến khi nhìn thấy người đằng sau Cao Dung, Lão Tùy lập tức nở nụ cười: "Là cô chủ Thẩm đó à."

Cô chủ Thẩm và ông chủ Kim đều là ông chủ lớn của họ.

"Có điều, vị này là?"

Anh ta nhìn sang Diêu Chí Anh.

Cao Dung giới thiệu: "Đây là ý trung nhân của ông chủ Kim, Diêu Chí Anh."

Lão Tùy lập tức bắt tay nói: "Vinh hạnh được gặp cô."

"Đi thôi đi thôi, vào nhà xưởng rồi nói tiếp."

Mấy người Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, sau khi vào, Cao Dung đi bên cạnh lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Lần trước tôi bảo anh làm cái áo khoác bông nhí ấy, anh làm được bao nhiêu cái rồi?"

Lão Tùy tính toán một lượt: "Được khoảng một nghìn hai trăm cái rồi, chỉ là bông vải vẫn chưa dùng hết."

Xưởng quần áo của anh ta nhỏ hơn một chút so với xưởng của Cao Dung.

Thẩm Mỹ Vân: " Một nghìn hai thì một nghìn hai, tôi và Diêu Chí Anh mỗi người lấy sáu trăm cái."

Cộng vào cũng được không ít.

"Vậy còn kiểu dáng nào khác không?"

Lão Tùy chủ yếu bán quần áo nam và quần áo mùa đông, cho nên ở đây có khá nhiều kiểu dáng, khi nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi, liền trực tiếp đưa họ nhà xưởng phía trước.

"Không biết cô muốn kiểu dáng cho nam hay nữ?"

Thẩm Mỹ Vân: "Cho tôi xem cả hai đi."

Lão Tùy bèn lấy ra vài mẫu: "Cô xem, đây là kiểu dáng nam giới được ưa chuộng nhất của chúng tôi, áo khoác bên trong có một lớp nhung bằng lông chồn, mặc liền còn ấm hơn áo choàng."

Thẩm Mỹ Vân cầm lên nhìn, quả nhiên rất ấm áp, bên trong có lớp nhung lông chồn sờ vào rất thoải mái.

Phản ứng đầu tiên của cô là mua một chiếc cho bố cô, chú cô, bố chồng và Quý Trường Thanh mỗi người một cái, áo này mặc vào sẽ rất thoải mái.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Cô sờ sờ đường kim mũi chỉ, quả thật là rất tốt.

"Cái này hơi đắt một chút, một cái ba mươi hai tệ."

Giá này thật sự đắt, còn đắt hơn cả áo khoác bông hoa nhí kia.

Sợ Thẩm Mỹ Vân cho rằng giá đắt, Lão Tùy giải thích: " Cái này chủ yếu là do nhung lông chồn, lúc đến phương Bắc mua, tổng cộng cũng chẳng mua được bao nhiêu."

Anh ta không lấy hàng kém chất lượng ra cho Thẩm Mỹ Vân xem, mấy cái lấy ra căn bản đều là những cái tốt nhất trong xưởng.

Thẩm Mỹ Vân cầm chiếc áo khoác nhung lông chồn này trên tay, sờ đi sờ lại, cô đoán chừng chiếc áo này cũng không kém gì thị trường áo khoác hoa nhí.

Bởi vì ở Bắc Kinh bên kia chô chưa từng thấy kiểu dáng áo này.

Cô lập tức mạnh dạn hỏi: "Hiện giờ anh có bao nhiêu cái?"

Điều này khiến Lão Tùy bối rối.

"Cô muốn bao nhiêu cái?"

Thẩm Mỹ Vân ướm thử: "Ba trăm cái?"

Lão Tùy: "..."

Anh ta lắc đầu: "Tôi không có nhiều như vậy đâu, trước mắt công vào cũng chỉ mới có hơn năm trăm sáu mươi cái."

Đây là đã dùng rất nhiều nhung lông chồn rồi, chỉ có điều đây là nhung lông chồn giả, về phần kỹ thuật lấy ra từ đâu, anh ta chưa từng nói cho ai biết.

Đương nhiên, đất mới là lí do vì sao xưởng quần áo nam của Lão Tùy có thể tồn tại lâu như vậy.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì lấy năm trăm cái đi."

Cô đang định nói lấy hết, thì mới nhận ra Diêu Chí Anh vẫn còn ở đây, cô lập tức lúng túng hỏi: "Chí Anh, chị muốn lấy bao nhiêu cái?"

Diêu Chí Anh cũng thích chiếc áo khoác lông chồn này, nhưng cô ấy thấy giá cao quá, giá nhập đã hơn ba mươi, nếu bán thì ít nhất cũng phải sáu mươi tệ rồi.

Mà chỗ Mạc hà, có bao nhiêu người nguyện mua một chiếc áo sáu mươi tệ chứ?

Cô ấy do dự một chút: "Tôi tạm lấy chỗ còn lại đi."

"Tôi sợ ở Mạc Hà không mua nổi cái áo này." Thẩm Mỹ Vân ở Bắc Kinh sẽ khác, Bắc Kinh nhiều người giàu.

Cô ấy suy xét điều này rất đúng.

Thẩm Mỹ Vân: "Thế này đi, em lấy năm trăm và số còn lại cho chị?"

Diêu Chí Anh gật đầu: "Được, chị sẽ quay lại xem trước xem có bán được không."

Sau khi chốt được phân chia số lượng, Thẩm Mỹ Vân liền xem tiếp các kiểu dáng khác, tuy nhiên do áo khoác nhung lông chồn tạo ấn tượng quá tốt nên cô không ưng kiểu dáng nào khác.

Thật sự không bằng chiếc áo đang cầm trên tay.

Tuy nhiên, nhà Lão Tùy có áo len nam, Thẩm Mỹ Vân nghĩ đã mua áo khoác nhung lông chồn rồi nên dứt khoát mua một ít áo len nam.

Dù sao bán áo khoác hay áo len cũng là bán.

Nếu đã chịu mua một chiếc áo khoác lông chồn rồi vậy thì đương nhiên cũng không bủn xỉn chút tiền mua chiếc áo len.

"Cái áo len này bán thế nào?"

Lão Tùy: "Nếu cô lấy nhiều, thì tôi lấy giá hai mươi tệ."

Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh nhìn nhau: "Vậy tôi muốn thử một nghìn cái."

"Tôi lấy năm trăm cái đi."

Đàn ông là trụ cột trong gia đình, theo lí mà nói, sẵn sàng nỡ mua quần áo sao? Diêu Chí Anh hơi nghi ngờ, dù sao nếu lỡ không bán được, vậy đành để anh Lục mang đến chỗ ông Mao Tử bán vậy.

Dù sao thì quần áo ở chỗ ông Mao Tử cực kỳ khan hiếm, nhất là khi thời tiết lạnh giá.

Nếu nghĩ vậy, cho dù nhập hàng dường như cũng không lo không bán được?

Lão Tùy nghe xong ghi lại hết, anh ta dường như là một người có tài kinh doanh trời sinh, nhanh chóng chào hàng những sản phẩm khác: "Cô muốn xem thử chiếc quần bông đệm nhung này không?"

"Những chiếc quần bông chúng tôi có ở đây là hàng tồn kho trước đó, nên tôi bán tất cả với giá bốn tệ một chiếc." Vì kiểu dáng không đẹp mà chúng cũng đã được cất giữ trong kho lâu rồi.

Thẩm Mỹ Vân sờ vào chất liệu của chiếc quần bông. Tất cả đều là những chiếc quần bông dày rộng.

Thấy cô chăm chú quan sát, Lão Tùy giới thiệu: "Đây là quần bông phối với áo khoác quân đội đợt trước, về sau áo khoác quân đội được mua hết, còn lại \quần bông, để ở đây hai ba năm rồi."

Quần bông này ở phương Nam đã bán khó rồi, chứ đừng nói đến lại còn là kiểu cũ.

Thẩm Mỹ Vân thấy chất lượng tốt, mấu chốt là nó rẻ, giá bốn tệ một chiếc, cô mang về tùy tiện bán cũng được giá khoảng mười tám hoặc hai mươi tệ.

Cô và Diêu Chí Anh nhìn nhau, cả hai đều gật đầu.

"Anh có bao nhiêu cái?"

"Ba nghìn cái."

Tim của Thẩm Mỹ Vân hạ quyết tâm: "Chí Anh, thế chị lấy bao nhiêu cái?"

Diêu Chí Anh: "Mỗi người một nửa?"

Loại quần bông to này cực kì thích hợp mặc ở phương Bắc, đặc biệt ở những nơi lạnh giá như Mặc Hà.

"Được rồi, vậy mỗi người một nửa."

Thẩm Mỹ Vân nghiến răng nói: "Lão Từ, chúng tôi muốn lấy hết chỗ này." Cô lập tức đổi chủ đề: "Nhưng anh không được giới thiệu quần áo cho chúng tôi nữa."

Cô bỏ qua món nợ, chỉ mới mua chỗ quần áo của Lão Tùy đã hết hai vạn tệ rồi.

Lão Tùy cười híp mắt nói: "Cũng chỉ có vài kiểu dáng, những kiểu tốt nhất đều được các cô chọn hết rồi."

Người này rất biết cách ăn nói, đúng là người làm kinh doanh.

Lấy được ba mặt hàng áo khoác nhung lông chồn, áo len, quần bông từ chỗ Lão Tùy, hai bên tính toán hóa đơn phải trả, Thẩm Mỹ Vân phải trả hai vạn một nghìn hai trăm ba mươi ba tệ.

Cũng vượt quá chỉ tiêu rồi.

Thẩm Mỹ Vân quyết đoán không nhìn, không thể chỉ vung tiền nhập quần áo, còn có đồng hồ điện tử, kính mắt cũng phải nhập về một lô nữa.

Những thứ này được coi là mặt hàng nhỏ, cô định đặt trước gian hàng hai khay nhỏ để bán là được rồi.

Dù sao thì lượng khách bên đó cũng rất đông.

Loading...