Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 910
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:28:44
Lượt xem: 17
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Người trong nhà chưa từng ăn cá ngừ, con đi xem lớn thế nào."
Hiện giờ trong tay có tiền, ở phương diện ăn uống tất nhiên là cô không keo kiệt.
Trần Thu Hà: "Vậy con đi đi, mẹ trông coi hàng hóa bên này."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, chen qua đám người chật chội, lập tức thấy được con cá ngừ kia, to chừng nửa người.
"Cá ngừ này thật lớn."
"Đúng, cảm giác ít nhất phải ba mươi bốn mươi cân."
"Ông Lý, cá ngừ này bán thế nào?"
Lão Lý cười vẻ mặt thoải mái: "Con cá này tôi... bán cả con, không tách ra bán, ai muốn, năm mươi đồng lấy đi."
Cái này cũng không rẻ.
Ở lúc bình thường, cái này cá ngừ này ba mươi đồng là có thể tới tay, nhưng là đến cuối năm trước mặt, ông ấy trực tiếp tăng gấp đôi.
"Cái giá ông muốn cũng quá cao."
"Đúng vậy."
Cũng theo kịp một tháng tiền lương của người ta rồi.
Ông Lý lắc đầu: "Bắt con cá này tôi thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, một mạng này của tôi năm mươi khối, không đắt chứ?"
Ngư dân đánh cá trên biển, đều là lấy mạng đi vật lộn, ông ấy vừa nói như vậy, mọi người nhất thời lập tức không nói gì.
Tuy rằng thèm ăn con cá ngừ này, nhưng ông ấy ra giá quá đắt, mọi người cũng chỉ nhìn một cái.
Nguyệt Lượng Bối ở trong đám người, liếc mắt một cái lập tức coi trọng con cá ngừ này, toàn thân nghiêng về màu xanh đậm, đường nét lưu loát, đầu cá nhỏ, thân cá rộng rãi, cực kỳ tươi mới.
"Năm mươi đồng phải không?"
Thẩm Mỹ Vân lên tiếng.
Ông Lý nhìn qua: "Đúng, năm mươi đồng."
Thẩm Mỹ Vân lấy từ trong túi ra năm mươi đồng đưa cho ông ấy: "Cháu muốn. Phiền ông giúp cháu đưa đến vị trí đó."Ngay cả trả giá cô cũng không trả.
Điên hả, một con cá ngừ lớn như vậy mới năm mươi đồng, đời sau cá ngừ một cân cũng không chỉ năm mươi đồng, một con cá ngừ như vâyu sợ là muốn bán đến năm con số.
Đương nhiên, giá cả bây giờ và giá cả trước đó cũng không thể so sánh, nhưng đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, bỏ ra năm mươi đồng mua một con cá ngừ lớn như vậy về, cả nhà đoàn viên cùng nhau ăn.
Ở đây cũng không có chuyện gì có ý nghĩa, có lời hơn chuyện này.
Ông Lý vừa nghe cô muốn, ánh mắt vui mừng híp lại: "Được được được."
Ông ấy nhận tiền, mang theo cả một con cá ngừ, trực tiếp đưa đến vị trí mà Thẩm Mỹ Vân chỉ định.
Chờ sau khi đi qua.
Trần Thu Hà lập tức nhìn thấy con cá, bà giật nảy mình: "Một con cá thật lớn."
Bà sợ là cũng không nhất định ôm được.
"Có muốn cân lại không?"
Bản thân lão Lý còn chưa kịp cân, vừa xuống bến tàu đã bị mọi người vây quanh, nhưng ông ấy quanh năm phiêu bạt trên biển, đối với trọng lượng của loại cá này, rất rõ ràng.
Nó phỏng chừng chừng ba mươi chín cân khoảng bốn mươi cân.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Cân đi."
Lời này của cô vừa dứt, lão Lý lập tức mượn cân của ngư dân bên cạnh, đặt cá ngừ lên cân."
Ông chủ kia theo bản năng hô lên: "Khá lắm, bốn mươi ba cân nặng, ông Lý, có phải ông bán giá này hơi thua thiệt hay không?"
Bình thường con cá này cũng phải tám hào một cân.
Nó nặng bốn mươi ba cân, bán năm mươi đồng, như vậy xem ra cũng không tính là nhiều.
Ông Lý xua tay: "Bán nguyên một con, không dễ dàng."
Nếu là tách ra bán, cũng có thể bán, nhưng sợ là sẽ giày xéo làm thịt ca không ngon.
Ông ấy đưa cá ngừ cho Thẩm Mỹ Vân: "Cháu cầm đi, hơi trơn."
Con cá hơn bốn mươi cân này, Thẩm Mỹ Vân có thể cầm không nổi, cô kêu gọi Đậu Đậu tới, để Đậu Đậu chuyển từng rương từng rương hải sản đến sảnh toà nhà bọn họ đi lên.
Đợi đến khi chuyển con cá ngừ đó đi.
Đậu Đậu: "Khá lắm, cá lớn như vậy, đây là cá ngừ phải không?"
Cậu ấy ở Dương Thành và Bằng Thành đã sinh hoạt lâu như vậy, tất nhiên có một chút hiểu biết đối với những hải sản này.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng, là cá ngừ."
Tâm trạng cô rất tốt: "Lấy về một nửa chiên thơm, một nửa sốt cay, phần đầu cá còn lại lấy ra nấu canh đậu hũ đầu cá."
Chỉ suy nghĩ một chút, cô lập tức chảy nước miếng.
Đây chính là hàng lớn.
Đậu Đậu nghe cũng thèm: "Được được được, chị dâu, tôi còn chưa làm cá ngừ, đến lúc đó chị nói với tôi phải làm thế nào."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Trước tiên đưa một xe hải sản trở về, bọn họ lại đi chợ mua sắm, thịt heo thịt gà thịt thỏ, những thứ này bọn họ không định mua, đây là để cho Quý Trường Tranh cùng Thẩm Hoài Sơn, lúc bọn họ từ Bắc Kinh tới, mỗi người mang theo một ít.
Thịt heo bên ngoài, làm sao có mùi thịt heo mà trại chăn nuôi bọn họ nuôi ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên, lập tức mua hai con vịt quay về, rau xanh thì nhổ từ trong ruộng rau Hy Vọng Mới, củ cải trắng dưa chuột, cà tím đậu đũa, thêm rong biển trộn.
Về cơ bản nhìn thế nào cũng đủ.
Từng xe từng xe hàng tết kéo về, Thẩm Mỹ Vân lập tức ở nhà thu dọn, ông Quý và bà Quý chạy ra ngoài mua những câu đối đỏ.
Đến hơn một giờ trưa.
Quý Trường Tranh và Thẩm Hoài Sơn bọn họ đến, mỗi người đều xách một túi hành lý lớn.
Thẩm Mỹ Vân mở ra vừa thấy, thịt ba chỉ một người mang theo chừng mười cân, còn có sườn heo mỗi người mang năm cân, hai cái móng heo lớn, mỗi người khiêng một cái.
Cộng thêm móng heo có sẵn, là tám cái móng heo.
Còn có lỗ tai heo, gan heo, ruột bò, cũng đựng một gói nhỏ.
Phỏng chừng đủ ăn hai bữa.
Còn lại là ba con gà tươi, bốn con thỏ.
Chờ sau khi bỏ hết số hàng này xuống, Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Lúc lên máy bay, người ta thiếu chút nữa không cho ba mang lên, sau đó khuyên can mãi, ba phải nói bọn ba đi phía nam đón năm mới, lúc này đối phương mới cho đi lên
Thấy ông không vui, Trần Thu Hà vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười ông: "Nếu ông không mang tới thì không được ăn."
Thẩm Hoài Sơn: "Tôi biết."
Cho nên, theo lý tranh luận, vẫn là mang tới.
Cuối cùng, ngay cả giấy chứng nhận của Quý Trường Tranh cũng lấy ra chứng minh, bọn họ là người tốt, thật sự không buôn bán thịt này, cũng không phá hư đồ đạc đi vào, lúc này mới cho bọn họ đi.
Quý Trường Tranh không phải rất quan tâm đối với những thứ này, vừa đặt xuống đồ vật, anh lập tức tìm được Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân lập tức đưa đồ cho mấy người mẹ xử lý, cô thì đứng sang một bên, mặt mày dịu dàng mang theo nụ cười nhìn Quý Trường Tranh.
"Vất vả rồi."
Quý Trường Tranh rũ mắt nhìn cô: "Em biết câu anh muốn nghe không phải cái này."
Thẩm Mỹ Vân giả bộ không hiểu: "Vậy anh muốn nghe cái gì."
Quý Trường Tranh sải bước tới bắt lấy cô, đè cô vào lòng: "Em biết mà."
Giọng điệu cũng ủy khuất.
Động tác này.
Những người khác trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Thẩm Miên Miên chọc Ôn Hướng Phác đang bận rộn, vẻ mặt nhiều chuyện: "Mau nhìn, ba em đang làm nũng với mẹ em."
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng không chịu nổi sự yên tĩnh trong phòng.
Tất cả mọi người nghe rất rõ ràng.
Ôn Hướng Phác có chút lúng túng, mặt cũng đỏ lên, anh ấy kéo cổ tay Miên Miên, che mắt cô bé: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Dì Thẩm, chú Quý, chúng cháu không nghe thấy, hai người tiếp tục đi."
Quý Trường Tranh: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đứa nhỏ Ôn Hướng Phác c.h.ế.t tiệt này, thật sự là bình nào không mở thì mở bình đó.
Quý Trường Tranh lúc này mới buông Thẩm Mỹ Vân ra, thế nhưng từ ôm biến thành nắm tay, anh kéo Thẩm Mỹ Vân đi tới trước mặt Ôn Hướng Phác, ánh mắt dừng lại một lát trên cổ tay Ôn Hướng Phác và Miên Miên.
Ôn Hướng Phác chỉ cảm thấy vị trí bị nhìn chằm chằm, cực kỳ nóng rực, anh ấy dùng hết khí lực mới khắc chế chính mình không buông tay, thậm chí còn đảo khách thành chủ.
"Chú Quý, chú đang nhìn gì vậy?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bình thản, tràn đầy thong dong bình tĩnh, đương nhiên, nếu bỏ qua mồ hôi mịn màng trên trán anh ấy, có thể có sức thuyết phục hơn một chút.
Quý Trường Tranh nhướng mày, thầm nghĩ đứa nhỏ Ôn Hướng Phác này đã trở nên to gan hơn một chút, trước kia nhìn anh cũng không dám đối mặt với anh, bây giờ còn dám đảo khách thành chủ chất vấn anh ấy.
Quý Trường Tranh: "Cậu nắm tay con gái tôi."
Ôn Hướng Phác: "Vâng."
Quý Trường Tranh: "... ???"
"Cậu không định cho tôi và mẹ của đứa bé một lời giải thích sao?"
Thẩm Miên Miên muốn mở miệng, lại bị Ôn Hướng Phác kéo, anh ấy ngẩng đầu, trước mặt mọi người trong phòng, nói với Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân: "Chú Quý, dì Thẩm, cháu thích Thẩm Miên Miên."
Anh ấy vừa dứt lời, cả phòng an tĩnh lại. Ngay cả Miên Miên cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Ôn Hướng Phác, cô bé còn tưởng rằng anh Hướng Phác là người gỗ, còn không biết.
Không nghĩ tới, anh ấy lại trực tiếp công khai trước mặt phụ huynh.
Thẩm Miên Miên ôm mặt, muốn chạy trốn.
Đến giờ khắc này, cô bé ngược lại không có dũng khí trêu chọc Ôn Hướng Phác.
Thẩm Mỹ Vân buồn cười nhìn con gái mình trốn đông trốn tây, ngược lại Ôn Hướng Phác vào giờ khắc này cực kỳ có trách nhiệm.
Thế nhưng, cô lại không mở miệng.
Bởi vì đây là cuộc đọ sức giữa con rể và ba vợ.
Quý Trường Tranh bình thản nói: "Người thích con gái tôi rất nhiều, cậu tính là gì?"
Răng rắc.
Có mùi thuốc súng.
Ôn Hướng Phác hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Cháu là người đầu tiên."
"Phụt..."
Không biết là ai nở nụ cười đầu tiên.
Sau đó, cả căn phòng trở nên vui vẻ.
Ngay cả Thẩm Miên Miên cũng không nhịn được giơ tay lên chọc vào mặt Ôn Hướng Phác: "Đồ ngốc! Anh không nghe ra, ba em đang giễu cợt anh à?"
Đứa nhỏ thành thật này, lại thật sự thành thật trả lời.
Cái này thật thái quá.
Dù là, Quý Trường Tranh cũng bị con mọt sách Ôn Hướng Phác trả lời, khiến cho trở tay không kịp.
Anh ấy là người đầu tiên?
Anh ấy làm sao có mặt mũi nói ra loại lời này?
Sắc mặt Ôn Hướng Phác nghiêm túc: "Cháu không nói đùa. Chú Quý, trong đám người theo đuổi Thẩm Miên Miên, cháu thật sự là người đầu tiên, bọn họ không ai có thể sánh bằng cháu."
Đương nhiên, người bị anh ấy dọa đi cũng không ít, chỉ là, lời này anh ấy không nói.
Ngay cả Miên Miên cũng không biết.
Quý Trường Tranh: "Con gái tôi ngày mai mới mười tám. Bây giờ con bé mới mười bảy tuổi."
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai cháu sẽ công khai."
Quý Trường Tranh: "..."
Nhìn Ôn Hướng Phác dẫn Thẩm Miên Miên rời đi
Quý Trường Tranh lên án Thẩm Mỹ Vân: "Em không cảm thấy Ôn Hướng Phác quá cứng nhắc sao?"
Đứa nhỏ này thật sự là đọc sách đến choáng váng.
Thẩm Mỹ Vân che miệng cười, mặt mày cong cong: "Em cảm thấy rất tốt, tất cả tâm tư của thằng bé, không phải học tập thì là ở Miên Miên."
Miên Miên như vậy tương lai coi như là gả cho anh ấy, cuộc sống cũng sẽ không bấp bênh.
Điều kiện bản thân Ôn Hướng Phác không tệ, gia cảnh giàu có, trình độ học vấn cao, tướng mạo tốt, hơn nữa quan trọng nhất là đứa nhỏ này tinh tế tỉ mỉ, lòng tràn đầy đều là Miên Miên.
Như vậy sau khi bọn họ ở bên nhau, cuộc sống mới có thể trôi qua ngọt ngào.
Quý Trường Tranh vẫn không hài lòng: "Miên Miên qua ngày mai mới mười tám tuổi, còn nhỏ như vậy, có thể gặp nhiều một chút, kén chọn nhiều một chút, gấp cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, giơ tay chọc cánh tay anh: "Năm đó, sao anh không nói với em như vậy?"
Năm đó cô gặp Quý Trường Tranh, đối phương sau khi cấp bách gặp mặt một lần, lập tức trở về thông cáo kết hôn.
Quý Trường Tranh: "Vậy cậu ta và anh có thể giống nhau sao?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn đến buồn cười, cô đang suy nghĩ có phải hay không mỗi một người ba đối xử với con rể đều là có ánh mắt địch ý tự nhiên hay không.
Mặc kệ Quý Trường Tranh địch ý Ôn Hướng Phác thế nào.
Trong mắt những người khác, Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác chính là một đôi trời sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-910.html.]
Hôm giao thừa lúc nấu cơm tất niên, sáng sớm Ôn Hướng Phác đã đến phòng bếp hỗ trợ, vừa rửa hải sản, vừa hỗ trợ g.i.ế.c cá.
Và cả nhặt rau xanh.
Giống như một cô gái ốc đồng, bận rộn từ sáng đến tối, một khắc cũng không thể dừng lại.
Mẹ vợ Thẩm Mỹ Vân càng nhìn càng hài lòng: "Hướng Phác, không phải cháu không biết nấu cơm sao?"
Cô nhớ lần trước khi Ôn Hướng Phác tới, ở trong bếp vẫn luống cuống tay chân.
Mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp, chiếu rọi trên khuôn mặt Ôn Hướng Phác, ngũ quan của anh ấy tinh xảo như tranh vẽ, giống như là dùng một nắm bút lông sói tốt nhất phác họa ra.
Chỉ nhìn đã làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
"Học." Anh ấy ngại ngùng nói.
Mẹ vợ Thẩm Mỹ Vân: "Không tệ không tệ."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Anh cũng biết mà."
Mẹ vợ Trần Thu Hà bên cạnh hái rau nói một câu: "Con cũng không tệ."
Quý Trường Tranh: "..."
Quên mất, mẹ vợ anh cũng ở đây.
Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên bên cạnh len lén cười: "Cái này gọi là chó chê mèo lắm lông."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu như thật.
Ai mà không có mẹ vợ.
Giống như năm đó Trần Thu Hà nhìn Quý Trường Tranh hài lòng, Thẩm Mỹ Vân hôm nay nhìn Ôn Hướng Phác cũng cực kỳ hài lòng.
Cô suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này học tập tốt, chỉ số thông minh cao, tướng mạo tốt, gia thế tốt, tính cách cũng tốt, còn có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Ôn Hướng Phác quả thực chính là người con rể hoàn mỹ trong lòng cô.
Thẩm Mỹ Vân là càng xem càng hài lòng, Quý Trường Tranh ở bên cạnh dùng mũi hừ lạnh.
Thẩm Mỹ Vân véo cánh tay anh, lúc này anh mới an phận.
Thẩm Mỹ Vân bưng một chậu tôm bò, lôi kéo Thẩm Miên Miên đi tới chỗ Ôn Hướng Phác, ba người vây quanh một khối, bảo đảm người bên ngoài sẽ không đi vào.
Thẩm Miên Miên: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Hướng Phác à, Miên Miên nhà dì qua hôm nay mới mười tám tuổi, nó còn nhỏ, hai đứa đừng ăn vụng trái cấm quá sớm. Nhỡ thật sự nhịn không được, vậy cũng nhớ làm biện pháp."
Cô thấm thía nói: "Bây giờ dì còn trẻ, không muốn làm bà ngoại."
Thẩm Miên Miên: "..."
Ôn Hướng Phác: "..." A a a a a a a! Cứu với!
"Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy?"
Thẩm Miên Miên che mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đây là cấp độ mà cô bé chưa từng chạm tới.
Ôn Hướng Phác cũng không khá hơn chút nào, nhưng anh ấy vẫn tương đối bình tĩnh, hứa hẹn với Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, cháu và Miên Miên còn chưa kết hôn."
Anh ấy có chút khó mở miệng: "Chưa kết hôn sẽ không xằng bậy."
Đây là sự tôn trọng và yêu quý của anh ấy đối với Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân muốn nghe chính là những lời này: "Cháu không gạt người?"
Môi Ôn Hướng Phác mím thành một đường thẳng: "Không gạt người."
Đây là lời hứa của anh ấy, đã nói đến vậy thì làm được.
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay một cái: "Con ngoan."
Quay đầu nhìn Thẩm Miên Miên, lập tức thấy con gái nhà mình đang giở trò xấu, Thẩm Mỹ Vân cuộn tròn chỉ vào trán cô: "Bớt bớt lại, nếu là con dì chủ động, Hướng Phác có đồng ý không?"
Vấn đề này khiến cả hai đều bối rối.
Thẩm Miên Miên giậm chân: "Mẹ! Mẹ đang nói bậy bạ gì vậy."
Thẩm Mỹ Vân không để ý đến cô bé, quay đầu nhìn Ôn Hướng Phác: "Cháu còn chưa trả lời câu hỏi của dì."
Thẩm Mỹ Vân luôn ôn hòa, vào giờ khắc này, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén.
Ôn Hướng Phác siết chặt nắm tay: "Cháu sẽ tránh xa em ấy một chút."
Anh ấy có thể khống chế chính mình, nhưng anh ấy không khống chế được Miên Miên.
Đáp án này, Thẩm Mỹ Vân không nói hài lòng, cũng không nói không hài lòng, cô đáp một tiếng: "Các cháu đi mang bàn ghế lên đi, chuẩn bị ăn cơm."
Lần này, Ôn Hướng Phác gần như chạy trối chết, đương nhiên Thẩm Miên Miên cũng không kém bao nhiêu.
Ngay khi hai người ra ngoài.
Trần Thu Hà không nhịn được trừng mắt nhìn con gái: "Con hỏi quá rõ ràng rồi."
Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý nói: "Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, củi khô lửa bỏng, lại là nam nữ vừa lâm vào mối tình đầu, thời điểm dễ dàng qua đường nhất, con rõ ràng không ngại hỏi, chỉ cần bọn họ đừng làm lộ liễu là được."
Trần Thu Hà cũng không biết nói gì.
Bà nhịn không được nháy mắt với Quý Trường Tranh: "Con mặc kệ?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Con cảm thấy Mỹ Vân làm rất tốt." Nếu Mỹ Vân không nói, anh vốn định tìm Ôn Hướng Phác nói chuyện riêng.
Thế nhưng, cô đã giải quyết, ngược lại cho anh bớt việc.
Mỹ Vân nhà anh chính là không giống người thường!
Trần Thu Hà nhìn bộ não yêu đương của Quý Trường Tranh, trong lòng tự nhủ hết thuốc chữa rồi.
Đang nhìn bộ dáng ông Quý đi trước đi sau quạt gió cho bà Quý.
Bộ não yêu đương này di truyền!
*
Bữa cơm tất niên này cực kỳ phong phú, tôm luộc, cua hấp.
Sợ Quý Trường Tranh và Tống Ngọc Thư là khẩu vị của người nội địa, ăn không quen đồ nóng, ngại không có mùi vị, Thẩm Mỹ Vân lại cố ý dùng tôm, cua, ngao, cá, bào ngư làm một cái nồi hải sản kho cay.
Nồi hải sản lớn kia sốt cay đỏ rực, chỉ nhìn đã khiến người ta chảy nước miếng.
Cá mú một con hấp, một con kho tàu.
Cá Hải Xương toàn bộ làm món hấp.
Sau khi chiên cá xong, cứ như vậy lập tức uống rượu và thức ăn.
Còn có cá Bát Trảo nhỏ, ngoại trừ chiên bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân còn cố ý để Đậu Đậu làm một món cá Bát Trảo nướng mỡ hành.
Từng miếng từng miếng nuốt xuống, mang theo vị cay, miễn bàn ăn ngon bao nhiêu.
Về phần, trọng điểm là cá ngừ, Thẩm Mỹ Vân tự ra tay, đầu cá ngừ hầm canh đậu hũ, nấu ra màu trắng sữa, thơm ngon vô cùng.
Bụng cá ngừ cắt thành từng miếng, thịt cá màu đỏ chặt chẽ lại có độ dày, sau khi cô cắt thành từng miếng nhỏ bằng bàn tay, liên tiếp cắt hơn mười miếng, mỗi một miếng đều rắc muối tiêu để ướp.
Sau khi đổ dầu nóng vào nồi, lập tức bỏ từng miếng cá ngừ vào, xèo một tiếng, rất nhanh thịt cá màu đỏ đã được chiên thành hai mặt vàng óng ánh.
Ngay cả trong không khí cũng tản ra một mùi cá muối tiêu.
"Đây là cá ngừ?"
Bà Quý nhịn không được tò mò đi vào nhìn thoáng qua.
Lúc ấy bà ấy nhìn thấy cả một con cá còn hoảng sợ, sao lại có con cá lớn như vậy.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dùng đũa lật thịt cá lại: "Đúng, mẹ, cá ngừ này một lúc nữa là ăn được rồi, mẹ cần phải ăn nhiều một chút, loại này thịt cá thích hợp cho người già ăn, mẹ cũng đừng sợ m.á.u nhiễm mỡ. Ba cũng có thể ăn nhiều một chút."
Bà Quý có chút chờ mong.
Mắt thấy chiên xong một ít, Thẩm Mỹ Vân lập tức gắp một miếng đưa cho bà ấy: "Nếm thử?"
Đương nhiên, ngoại trừ bà Quý, còn có Quý Trường Tranh, Trần Thu Hà, Đậu Đậu, phàm là người ở phòng bếp, một người cũng không bỏ qua.
Thẩm Mỹ Vân thật ra muốn gọi Miên Miên, nhưng trước đó Miên Miên xấu hổ, không biết đã cùng Ôn Hướng Phác chạy đi đâu.
Cô cũng không đi quản bọn họ.
"Đậu Đậu, cậu cũng nếm thử một miếng."
Đậu Đậu đáp một tiếng, cậu ấy cắn một miếng: "Thịt cá này thật tươi ngon, rõ ràng là làm thành muối tiêu chiên ra, vậy mà một chút cũng không khô."
Thẩm Mỹ Vân vừa làm vừa ăn, muối tiêu làm tươi vị thịt của cá ngừ, vừa vào miệng ngoài cháy trong mềm, thịt cá còn mang theo mùi sữa, càng nhai càng thơm.
Ăn ngon.
Cô không làm nữa, đưa đũa cho Quý Trường Tranh: "Anh làm đi."
Đậu Đậu nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh: "Hay là để tôi đi."
Cậu ấy sợ Quý Trường Tranh chà đạp những con cá ngừ này.
Quý Trường Tranh bị nghi ngờ, anh cũng không tức giận, an tĩnh ở bên cạnh ăn cá ngừ chiên thơm, nhìn Đậu Đậu bận rộn ở đó.
"Ăn vụng! Không gọi cháu."
Điềm Điềm run rẩy đi tới, năm nay cô bé đã hai tuổi, bây giờ chỉ đi loanh quanh bên ngoài.
Bị bắt quả tang, Thẩm Mỹ Vân cũng không xấu hổ, lấy một miếng từ trong nồi đưa cho cô bé: "Đây là của cháu."
Cá ngừ không có xương nhỏ, cực kỳ thích hợp cho trẻ em ăn.
"Cầm lấy miếng này, đi đưa qua cho mẹ cháu."
Tống Ngọc Thư là một người cuồng công việc, sau khi tới phía nam, không quen nhìn thói quen ghi sổ sổ sách, cô dự định sửa sang lại một bộ hình thức ghi sổ một lần nữa.
Cho nên mấy ngày nay bận rộn chân không chạm đất.
Điềm Điềm cầm miếng cá ngừ, cô bé gật đầu: "Đi ngay đây. Chờ cháu một chút, cháu còn muốn ăn!"
Cô chạy rất nhanh, nhiều lần thiếu chút nữa ngã ra ngoài.
Cũng may bước chân coi như ổn định.
Cô bé vừa chạy như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều biết phòng bếp cá ngừ chiên xong, mọi người nhất thời đều tham gia náo nhiệt đều chạy tới.
Thẩm Mỹ Vân phục vụ một đĩa cá ngừ chiên vàng lớn cho bọn họ: "Ăn nhân lúc còn nóng, nguội sẽ không ngon đâu."
Loại cá ngừ chiên thơm này, phải ăn nóng hổi mới ngon.
Thẩm Hoài Sơn, ông Quý, còn có ông Tống, bí thư chi bộ bọn họ tất nhiên không khách sáo, các trưởng bối ăn xong rồi, phía dưới là Cao Dung, Trần Ngân Diệp, Minh Chiêu Đễ, Phán Đễ, cùng với Đường Mẫn, Quách Khắc Kiệm, Nghiêm Hoa, cùng với Ngụy Quân bọn họ.
Mỗi người cũng không khách sáo.
Chờ một cái đĩa lớn xoay một vòng, lần nữa mang đến phòng bếp, cái đĩa trống không.
Cao Dung còn đang hô: "Mỹ Vân, còn hai người chưa được ăn."
Hứa Kiến Quốc bọn họ tới muộn, cho nên nhận lấy cái đĩa trống.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu: "Sắp có đĩa mới rồi."
"Cá ngừ rất ngon."
Bên ngoài vẫn đang thảo luận.
"Thịt cá này không giống thịt cá tôi ăn trước kia, tôi cũng không rõ khác nhau ở đâu, thịt cá này mềm trơn, hơn nữa còn có mùi sữa thơm."
Đường Mẫn vẫn còn nhớ: "Hình như cá trong biển lớn khác cá dưới sông rất nhiều."
Nghiêm Hoa cười cười: "Cậu còn phân biệt được cái này?"
Đường Mẫn hỏi ngược lại: "Cậu không cảm nhận được à?"
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới, một con cá ngừ lại khiến cho mọi người thảo luận, nhà bếp vẫn đang làm việc bận rộn.
Bốn mươi ba cân cá ngừ, trừ đi nội tạng còn có ba mươi cân, một con cá lớn như vậy, hơn phân nửa đem đi chiên thơm, còn lại hơn ba cân, Thẩm Mỹ Vân lựa chọn làm sốt cay, lấy mù tạt và dầu mè làm gia vị.
Cá ngừ thái lát, Thẩm Mỹ Vân lấy một miếng, nhúng mù tạt và dầu ớ, và ăn sống như vậy.
Đám người Trần Thu Hà trợn tròn mắt: "Con ăn sống à?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cá ngừ này phải ăn sống mới ngon."
Cô cắn một miếng, thịt cá non mịn nhiều nước, còn mang theo mùi sữa.
Quả nhiên rất ngon.
"Mọi người có muốn thử không?"
Kết quả, đám người Trần Thu Hà không ai có thể tiếp nhận, ngược lại Quý Trường Tranh nhìn Thẩm Mỹ Vân ăn vui vẻ, anh nếm thử một miếng, lập tức không dừng lại được.
Đến cuối cùng, ba bốn cân cá sống, Thẩm Mỹ Vân ăn mười mấy miếng, Quý Trường Tranh ăn một nửa, còn lại bị Trần Hà Đường, Cao Dung mấy người chia nhau.
Ngay cả bọn Đường Mẫn cũng tới thử, kết quả không thể tiếp nhận.
Ngược lại, Tống Ngọc Thư còn ăn vài miếng cảm thấy không tệ.
Tóm lại, cá ngừ cũng chỉ có người trẻ tuổi có thể chấp nhận, người già trong nhà một người trốn một người.
Làm xong ba đĩa cá ngừ chiên thơm ngon, đĩa cuối cùng được bưng lên bàn, cùng lúc đó, những món khác cũng xong.
Gà hầm nấm, gà kho, vịt quay, cải trắng xào, đậu mùa hầm, cộng thêm một quả dưa chuột trộn, rong biển trộn, cùng với một quả cà chua đường, món cuối cùng là cho Điềm Điềm ăn.
Những hải sản khác đều có năm sáu đĩa, hết thảy đều bưng lên bàn.
Trọn vẹn bày đầy ắp hai bàn đồ ăn.
Sau khi mọi người ngồi xuống.
Thẩm Mỹ Vân nâng ly với bọn họ: "Chúc mừng năm mới."
Tết âm lịch năm 1982 bọn họ trải qua ở Dương Thành, náo nhiệt qua đi chính là vắng vẻ, nhóm người đầu tiên rời đi là Thẩm Hoài Sơn cùng Trần Hà Đường.
Thẩm Hoài Sơn chỉ có ba ngày nghỉ đông, hai mươi chín tháng chạp đi tới Dương Thành, mùng hai hôm nay phải trở lại bệnh viện trực ban.