Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 923
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:29:05
Lượt xem: 33
Đang lúc mọi người thì thầm, Quý Trường Tranh đến nhà ga, Thẩm Mỹ Vân lái Santana đi đón anh.
Lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ngồi ở ghế lái, Quý Trường Tranh còn có vài phần không thể tưởng tượng nổi: "Mỹ Vân, em biết lái xe?"
Anh cho tới bây giờ cũng không biết.
Cô cười cười, vỗ vỗ tay lái: "Xe mới nhà chúng ta đẹp không?"
Xe là cô đi Bắc Kinh mua xe, thế nhưng cùng loại xe, so với Dương Thành bên kia rẻ hơn một ngàn đồng.
Quý Trường Tranh sửng sốt: "Nhà ta?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy, nhà ta."
Quý Trường Tranh đi một vòng quanh Santana màu đen: "Đẹp."
Lúc này mới kéo cửa xe đi vào, Thẩm Mỹ Vân thấy anh ngồi vững vàng, đạp chân ga: "Đi, về nhà."
Quý Trường Tranh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, anh nhìn Thẩm Mỹ Vân ngồi trên ghế lái, đột nhiên nhướng mày nở nụ cười: "Mỹ Vân, em thật đẹp trai."
Rất khó tưởng tượng, những lời này là từ trong miệng Quý Trường Tranh nói ra.
Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại nhìn hắn, đắc ý cười: "Em cũng cảm thấy vậy." Rõ ràng không còn trẻ nữa, nhưng vào giờ khắc này, mặt mày của cô lại có sự linh động và sắc sảo của thời thiếu nữ.
Sau khi đến nhà, xe dừng ở đầu ngõ, bọn Hướng Hồng Anh đều tới xem xe mới, ai có thể nghĩ tới, Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài một tiếng, lập tức xách một chiếc xe mới trở về.
Vừa mua xe vừa mua nhà.
Nhất định là kiếm được nhiều tiền.
Thẩm Mỹ Vân chào hỏi mọi người, cùng Quý Trường Tranh cùng nhau vào nhà, cửa vừa đóng hai người lập tức hôn nhau, có chút khó bỏ khó chia lìa.
Cũng may Thẩm Mỹ Vân biết còn có việc chính, cô chỉ vào cái rương phía sau: "Mang tiền theo, đi mua nhà trước, sau này chúng ta sẽ ở nhà của mình."
Quý Trường Tranh nghe vậy, lúc này mới lưu luyến buông Thẩm Mỹ Vân ra.
Anh cầm tiền, Thẩm Mỹ Vân cầm hộ khẩu, phía sau bọn họ là những người khác nhà họ Quý đi theo, tất cả mọi người là người từng trải, sau khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi ra, đôi môi đỏ tươi sẽ không khó hiểu trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Thừa dịp Quý Trường Tranh đi ở phía trước.
Hướng Hồng Anh rớt lại phía sau một bước, hướng Thẩm Mỹ Vân nói thầm: "Đều lớn như vậy rồi, các em còn hôn nhau?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại một câu: "Hai người các chị không hôn?"
Hướng Hồng Anh: "Người đến tuổi trung niên sẽ không hôn." Huống chi, bọn họ đã sắp năm mươi.
Thẩm Mỹ Vân há miệng, Quý Trường Tranh phía trước đang gọi: "Mỹ Vân, là nhà này sao?"
Thật ra anh biết, nhưng là anh không muốn để cho Mỹ Vân nói chuyện phòng the giữa hai vợ chồng bọn họ cùng người ngoài.
Thẩm Mỹ Vân đáp một câu: "Đến rồi. l
Ném cho Hướng Hồng Anh một ánh mắt, quay đầu trò chuyện.
Giữa cô và Quý Trường Tranh đâu chỉ là hôn nhau, đây chính là các loại tư thế đều thay đổi một lần, cô đều hoài nghi mấy tư thế không có trong Xuân Cung Đồ (*), cô và Quý Trường Tranh hai người khai phá ra nhiều.
(*) Sách khiêu dâm.
Đương nhiên, lời này là không tiện nói, cô còn cần mặt mũi.
Khi đến nhà họ Tông, ông Tông đã sớm chờ, từ ngày đó bọn Thẩm Mỹ Vân nói muốn, rồi lại trở về tìm hộ khẩu, ông ấy vẫn lo lắng bọn Thẩm Mỹ Vân đổi ý, ngược lại không nghĩ tới người thật sự tới.
Để ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Còn xem nhà không?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh: "Chủ nhà hỏi xem có muốn nhìn không?"
Quý Trường Tranh cảm thấy giờ khắc này mình cực kỳ vui sướng, đương nhiên, niềm vui cùng sức mạnh này là vợ mình cho, anh gật gật đầu: "Anh đi xem một chút." Như vậy trong lòng hiểu rõ.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không từ chối, ông Tông ở phía trước dẫn đường, nhà họ Quý những người khác cũng đi theo tới.
Thậm chí, Quý Trường Đông cũng tới, đương nhiên, Quý Trường Lâu và Quý Trường Cần cũng ở đây.
Bọn họ cũng đi theo đến xem phòng ở, tuy rằng khi còn bé đã tới nhà họ Tông, nhưng là sau khi lớn lên lập tức không tới mấy lần, không nghĩ tới hôm nay nhà họ Tông trông vậy mà tốt như vậy.
Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh hai người một người trả tiền, một người ký hợp đồng.
Quý Trường Cần chua xót nói: "Mấy người bọn anh không ngờ, vẫn là Trường Tranh mua tứ hợp viện trước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ cũng muốn mua nhưng không mua được.
Quý Trường Viễn nói: "Trường Tranh đây là ăn bám sao?"
Quý Trường Đông: "Chú hâm mộ hả?"
Quý Trường Chinh: "..."
Hâm mộ, nhưng anh ta không nói.
Anh ta hâm mộ đến mức muốn trợn nát tròng mắt.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân trả tiền, Quý Trường Tranh ký hợp đồng, rất nhanh chủ nhà này lập tức từ nhà họ Tông biến thành của Quý Trường Tranh.
Ông Tông còn có chút luyến tiếc, lại nhìn thoáng qua phòng ở: "Nhà này của tôi trang bị tốt, sau khi bán cho các cháu, các cháu cần phải trân quý một chút."
Từng viên gạch từng viên ngói trong này, đều là hao phí tâm huyết của ông ấy.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chắc chắn rồi."
Quý Trường Tranh cũng gật đầu.
"Vậy chúng ta sang tên đi."
Song phương đều tới, thêm quản lý bất động sản sở hữu người quen, làm sang tên rất thuận lợi, chỉ là nhân viên sang tên kia nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Cô lại tới nữa?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Lần này không mua nhà cho con gái cô nữa à?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Mua cho chồng của tôi."
Nhân viên công tác ghen tị phát điên rồi.
Chờ hai bên sang tên xong, cũng lấy được giấy chứng nhận bất động sản, Quý Trường Tranh nhìn người sở hữu căn nhà kia viết tên mình, anh tự nhiên sinh ra một loại cảm giác: "Mỹ Vân, cơm mềm ăn ngon thật."
Anh vừa nói, Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích, vỗ m.ô.n.g anh: "Hầu hạ em cho tốt, vinh hoa phú quý của anh còn ở phía sau."
Quý Trường Tranh: "..." Mặt đỏ muốn chết.
Mỹ Vân cũng thật là, sao ở bên ngoài vỗ m.ô.n.g anh.
Anh cần mặt mũi!
Cũng may, những người khác nhà họ Quý không thấy, tất cả mọi người đi xem phòng mới ra lò của Quý Trường Tranh.
"Nhà này lại có hơn bảy trăm mét vuông."
"So với nhà chúng ta còn lớn hơn năm mươi mét vuông."
"Có mười một gian phòng, thật không ít."
"Trường Tranh phát đạt rồi."
Quý Trường Viễn cảm thán một câu, mọi người nhất thời nhìn về phía Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh hơi hất cằm, giờ khắc này, anh cực kỳ giống một con khổng tước xòe đuôi: "Vợ em mua cho em!"
Cố ý nhấn mạnh.
Cố ý làm đau mặt mấy anh em.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, đương nhiên, nếu Quý Trường Tranh có đuôi, cái đuôi kia chắc chắn đang vểnh lên trời.
Nhà mới đã mua rồi.
Đương nhiên là phải dọn vào, chờ cả nhà ông Tông chuyển đồ đạc đều dọn đi, Thẩm Mỹ Vân tìm người quét dọn trong nhà một phen.
Lại mua thêm một ít đồ dùng trong nhà, chọn ngày lập tức dọn vào.
Hôm nay mùng một tháng mười vừa vặn là lễ Quốc khánh, Thẩm Mỹ Vân gọi nhà họ Quý, nhà họ Thẩm, nhà họ Ôn, nhà họ Tống, cô giáo Trịnh, bà Ngô bọn họ tới đây, ăn một bữa tiệc ấm áp.
Đây coi như là nhà chính thức của cô và Quý Trường Tranh, cùng với Miên Miên ở Bắc Kinh.
Chỉ có, một nhà ba người bọn họ.
Cả đêm nay, ba người đều có chút không ngủ được.
"Mẹ, nhà chúng ta đẹp quá."
Thẩm Miên Miên từ sau khi tiến vào, trước sau nhìn mấy lần, lại như nhìn không đủ.
Thẩm Mỹ Vân: "Thích?"
Thẩm Miên Miên gật gật đầu: "Phòng ở lớn thật thoải mái." Tuy rằng, nhà bà ngoại cũng rất tốt, thế nhưng cái kia không giống.
Thẩm Mỹ Vân: "Chọn phòng lớn nhất, sau này sẽ là phòng của con."
"Vậy con muốn căn phòng hướng nam, căn phòng kia còn có thể làm phòng đọc của con."
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không từ chối.
Chờ Miên Miên đu nghỉ ngơi, cô cũng đi theo nằm ở trên giường cực kỳ lớn, trọn vẹn hai mét một!
Quý Trường Tranh đã đang chờ, anh nhìn ánh đèn ố vàng kia, lộ ra trên mặt Thẩm Mỹ Vân, hai gò má của cô trơn bóng như ngọc, mi mục như họa, dưới ánh đèn, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Người ta nói, dưới đèn nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp, những lời này thật đúng là như vậy.
Thẩm Mỹ Vân cởi áo khoác, chui vào trong chăn, bởi vì có Quý Trường Tranh, trong chăn ấm áp muốn chết.
Cô giống như là cá bát trảo, bám vào trên người Quý Trường Tranh.
"Anh cũng đẹp trai."
Cô ngửa đầu nhìn đối phương, người ta nói, người đến tuổi trung niên tất nhiên mập mạp, nhưng Quý Trường Tranh lại không có, anh vẫn gầy gò như trước, năm tháng để lại dấu vết trên mặt anh, là lạnh lùng thong dong bình tĩnh, là tuấn mỹ đến mức không thể để cho người ta nhìn thẳng.
Quý Trường Tranh lập tức thích ánh mắt Mỹ Vân nhìn anh, anh hiểu hết.
Vui mừng và sùng bái.
"Mỹ Vân."
"Hả?"
Lồng n.g.ự.c cường tráng của anh nửa trần, vừa dài vừa rắn chắc: "Chúng ta có nhà riêng."
Thật ra, anh và Mỹ Vân đều biết, nhà họ Quý không phải nhà của bọn họ, nhà họ Thẩm cũng không phải.
Chỉ có ngôi nhà này là phải.
Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng ừ một tiếng, giơ tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh.
"Xin lỗi."
Cằm Quý Trường Tranh đặt trên trán cô, không còn đắc ý ăn bám trước mặt mọi người ban ngày, ngược lại còn mang theo vài phần áy náy: "Là năng lực của anh không đủ, không thể cho em ở nhà lớn, ngược lại còn cho em tới mua."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, gãi cằm anh: "Có gì đây? Chúng ta vốn là vợ chồng một thể. Huống chi, trước kia tiền lương và tiền gửi ngân hàng của anh đều giao cho em, khi đó, anh nhiều hơn em nhiều, sao không thấy anh ghét bỏ em?"
Quý Trường Tranh nắm lấy tay cô, hôn một cái: "Cái đó không giống."
"Sao lại không giống vậy?"
Thẩm Mỹ Vân lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vốn tiền đầu tiên làm ăn, là vợ chồng chúng ta cùng gửi ngân hàng kiếm được."
Lúc ấy là tiền Quý Trường Tranh đưa, cộng thêm tiền ba mẹ chồng đưa, trên cơ bản toàn bộ đều bị cô tham ô.
Quý Trường Tranh ủng hộ từ đầu đến cuối, có thể nói, việc làm ăn của cô có thể làm được như ngày hôm nay, !Quý Trường Tranh cũng có một phần công lao.
Thấy cô nói như vậy.
Quý Trường Tranh cười cười: "Nào có ai như em, yên tâm thoải mái cho người đàn ông của em ăn cơm mềm."
Thẩm Mỹ Vân trở mình, nửa cưỡi trên người anh, cúi đầu nhìn anh: "Ăn ngon không?"
Quý Trường Tranh nhớ lại, lúc vợ mua nhà cho anh, dáng vẻ anh được mọi người hâm mộ.
Vì thế, anh thành thật gật đầu: "Ăn ngon."
Thẩm Mỹ Vân nâng mặt anh, cười như hoa: "Hầu hạ vợ anh xong rồi, sau này lại cho anh ăn."
Cô còn đặc biệt lưu manh vươn tay, búng em trai phía trước Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh: "... ?"
Đầu óc ngừng hoạt động.
Chết tiệt.
Mỹ Vân làm gì vậy?
Thẩm Mỹ Vân thấy anh hóa đá, còn bối rối, giơ tay quơ quơ trước mặt cậu: "Quý Trường Tranh, sao anh không nói gì?"
Quý Trường Tranh đỏ mặt, đè thấp giọng: "Em vừa làm gì vậy?"
Thẩm Mỹ Vân làm lại một lần, lại cuộn ngón tay búng vào giữa quần anh: "Chính là như vậy sao?"
Quý Trường Tranh: "... !"
Anh bối rối, rất nhanh tỉnh táo lại: "Lại làm một lần!"
Lần này, đến lượt Thẩm Mỹ Vân buồn bực, cô buồn bực cười xấu xa: "Lúc trước không phải anh thẹn thùng sao?"
Quý Trường Tranh trở tay đè Thẩm Mỹ Vân xuống, anh cắn cằm cô, thấp giọng: "Lá gan em thật sự rất lớn."
Dám đùa giỡn anh như vậy.
Cũng không biết từ với ai.
Anh nào biết đâu, Thẩm Mỹ Vân đây là cảm thấy chồng mình đẹp trai phóng thích thiên tính.
Thẩm Mỹ Vân cười hì hì, ghé vào tai anh hỏi: "Anh thích không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-923.html.]
Thích không?
Quý Trường Tranh đương nhiên thích.
Anh thích hận không thể dâng mạng lên cho cô.
Không biết qua bao lâu, sau một hồi vận động nhẹ nhàng vui vẻ, Quý Trường Tranh nhìn Thẩm Mỹ Vân buồn ngủ, khàn khàn nói: "Mỹ Vân, anh chuẩn bị về Bắc Kinh."
Anh vừa nói, Thẩm Mỹ Vân nhất thời giật mình, tất cả buồn ngủ cùng mệt mỏi trong nháy mắt không còn.
"Anh nói cái gì?!"
Nhìn Thẩm Mỹ Vân vốn muốn ngủ, đột nhiên kích động như vậy.
Quý Trường Tranh ấn cô, dịch góc chăn cho cô: "Đừng kích động."
Thẩm Mỹ Vân trừng anh, trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt Quý Trường Tranh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đường nét, giọng nói của cô mang theo vài phần tức giận: "Anh tốt nhất nói cho em biết, quay về Bắc Kinh là có ý gì? Không phải ở trú đội Cáp Nhĩ Tân rất tốt sao?"
Quý Trường Tranh sờ sờ mặt cô, khuôn mặt anh trầm tĩnh: "Chính là ý trên mặt chữ, anh xin thuyên chuyển về trú đội Bắc Kinh."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng anh giải ngũ rồi chứ."
Quý Trường Tranh ở trong lòng nói, thật ra là như vậy.
Anh đề xuất đơn xin xuất ngũ, nhưng lãnh đạo cấp trên không phê chuẩn, cảm thấy anh xuất ngũ thật đáng tiếc, vừa vặn tin tức được thả ra, năm đó anh từng có lãnh đạo xin thuyên chuyển về ở trú đội Bắc Kinh, lần thứ hai dụ dỗ anh ở lại ngành.
Vì vậy.
Đơn xin xuất ngũ của Quý Trường Tranh biến thành đơn xin thuyên chuyển, đây cũng là một sự thay đổi quan trọng trong cuộc đời anh.
Quý Trường Tranh đơn giản nói qua một lần.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Chính là lãnh đạo năm đó thuyên chuyển anh về trú đội Bắc Kinh?"
Khi đó, cô còn ở trú đội Mạc Hà, Miên Miên cũng ở đó, lúc ấy chợt nghe qua Quý Trường Tranh nhắc tới chuyện này, nhưng Quý Trường Tranh từ chối.
Quý Trường Tranh gật đầu, anh thưởng thức tóc Thẩm Mỹ Vân, tóc của cô rất mượt, sờ trong tay giống như tơ lụa.
"Là ông ấy."
Thẩm Mỹ Vân cảm thán nói: "Vị lãnh đạo này đối với anh đúng là mười năm như một."
Sơ tâm không thay đổi.
Lời này Quý Trường Tranh cũng không nhịn được nổi da gà: "Nói kiểu gì đấy?"
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Đối phương đợi anh hơn mười năm mà?"
Quý Trường Tranh cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là vậy.
Anh nhịn không được cười cười: "Có thể cũng là duyên phận." Nhiều năm trước đối phương dụ dỗ, anh một lòng ở lại nơi gian khổ nhất, nhiều năm sau đối phương lại dụ dỗ tiếp.
Nhưng ngược lại anh lại chấp nhận.
Quý Trường Tranh sắp bốn mươi tuổi, sống qua nửa đời người, không hề giống như lúc còn trẻ đường hoàng cố chấp như vậy nữa, anh hiện tại càng coi trọng chính là làm bạn với người nhà, vợ con, cùng với ba mẹ.
Trong cuộc đời gần bốn mươi năm qua của anh, chưa bao giờ ở lại bên cạnh ba mẹ tận hiếu, đây là anh bất hiếu, chưa làm tròn trách nhiệm của con cái.
Đương nhiên, anh cũng không làm bạn với vợ, chăm sóc con gái lớn lên, đây cũng là trách nhiệm của anh khi làm chồng, làm ba.
Quý Trường Tranh sắp đến tuổi bốn mươi, mới bắt đầu xem xét lại cuộc sống trong quá khứ của mình, trong cuộc sống của anh không nên chỉ có mình mình và sự nghiệp.
Cũng nên có gia đình.
Lúc này mới thúc đẩy anh đưa ra quyết định, quyết định này cũng không vội vàng, mà là anh đã suy nghĩ qua thật lâu mới làm.
Nghe Quý Trường Tranh nói xong.
Thẩm Mỹ Vân lẳng lặng dựa vào n.g.ự.c anh: "Anh ở Cáp Nhĩ Tân cũng được, ở Bắc Kinh cũng được, đều là chồng của em, là ba của Miên Miên, là con trai của ba mẹ."
Quý Trường Tranh cúi thấp mặt: "Anh biết."
Chính là bởi vì người nhà săn sóc, anh mới có thể ở bên ngoài yên tâm phấn đấu nhiều năm như vậy.
"Muốn về nhà."
Anh nhẹ giọng nói.
Rất khó tưởng tượng lời này là từ trong miệng Quý Trường Tranh nói ra. Trong mắt Thẩm Mỹ Vân, đối phương vẫn luôn chính trực lãnh đạm!
Thẩm Mỹ Vân cười cười, hai tay xuyên qua thân thể anh, ôm chặt lấy anh: "Vậy về nhà đi. Vừa vặn, em cũng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh."
Quý Trường Tranh về Bắc Kinh.
Như vậy, bất cứ lúc nào cô ở Bắc Kinh, đều có thể nhìn thấy đối phương.
Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, đây là một chuyện làm cho thể xác và tinh thần đều cực kỳ sung sướng.
Quý Trường Tranh thấy cô vui mừng, càng cảm thấy quyết định này của mình là đúng.
Việc điều nhiệm của anh rất nhanh đã xuống, từ trú đội Cáp Nhĩ Tân đến trú đội Bắc Kinh, vào tháng cuối cùng của năm tám ba, quân tịch của anh thuộc về trú đội Bắc Kinh.
Chờ sau khi anh chính thức trở về đơn vị, người nhà họ Quý cùng với thân bằng hảo hữu mới biết được.
Vì thế, bà Quý vui vẻ hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung: "Đứa nhỏ này rốt cục cũng chịu trở về."
Năm đó bà đã nói để Quý Trường Tranh nhập ngũ ở Bắc Kinh, nhưng đối phương không đồng ý, ông Quý cũng không đồng ý, cứng rắn đưa Quý Trường Tranh đến nơi xa xôi nhất của tổ quốc.
Bây giờ đã mười năm trôi qua, đứa nhỏ này rốt cục trở lại Bắc Kinh.
Không giống với niềm vui của bà Quý, sau khi ông Quý biết được tin tức này, lập tức gọi Quý Trường Tranh vào thư phòng ngay tại chỗ.
Khi không có những người khác, hai ba con ở chung vẫn nghiêm túc như trước.
"Sao đột nhiên lại chuyển đến Bắc Kinh?"
Quý Trường Tranh: "Muốn về rồi."
"Nói thật đi."
Ông Quý giương mắt, cho dù đã hơn bảy mươi tuổi, một đôi mắt hổ vẫn lộ ra vài phần tinh quang, làm cho người ta có áp lực khó có thể nói thành lời.
Đổi một người khác tới sợ là chịu không nổi.
Nhưng người này là Quý Trường Tranh.
Anh không phải là ai khác.
Quý Trường Tranh nhìn đối phương, sắc mặt trầm tĩnh: "Lớn tuổi rồi, muốn về nhà, chăm sóc ba mẹ, chăm sóc vợ, chăm sóc con gái."
Câu trả lời này quả thực là ngoài dự đoán của ông Quý, ông ngạc nhiên một lát: "Con..."
Nói chữ con thật lâu, cũng không nói hết câu.
"Nếu đã trở về, vậy sau này ở nhà, không cần quanh năm vắng nhà nữa."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Con và Mỹ Vân quyết định, ở nhà bên cạnh."
Cách nhà họ Quý cũng vài bước chân, có lẽ, đây mới là lí do Mỹ Vân lựa chọn mua nhà họ Tông làm nhà của bọn họ.
Nơi này cách nhà họ Quý không xa, cũng cách nhà họ Thẩm không xa.
Thuận tiện cho họ chăm sóc người già của cả hai bên.
Ông Quý trầm mặc: "Sau này về thăm nhà nhiều một chút."
Quý Trường Tranh: "Con biết."
Chờ anh đi ra ngoài, vành mắt ông Quý chợt đỏ lên: "Tâm trí của đứa nhỏ này, rốt cục mềm nhũn ra rồi."
Bà Quý thấy được châm chọc khiêu khích: "Không phải năm đó ông nhất định muốn Trường Tranh đi Mạc Hà sao?"
Lần này đi chính là hơn mười năm.
Ông Quý trừng mắt, nói ra sự thật: "Tôi không cho nó đi, nó có nghe lời tôi không?"
Cái này...
Bà Quý cũng xấu hổ, bà sinh con trai bà biết, một khi đã quyết định, mười con trâu cũng kéo không trở về.
Trước khi bà tiếp tục đề tài, lại cảm khán nói: "Nó trở về Bắc Kinh cũng tốt, như vậy lúc tôi chết, nói không chừng còn có thể nhìn thấy nó lần cuối cùng."
Trước kia ở Mạc Hà, ở Cáp Nhĩ Tân cách quá xa, nếu thật sự tắt thở, đối phương không nhất định kịp trở về.
Nhưng bây giờ thì khác.
Về tới Bắc Kinh, ở ngay sát vách nhà, đối phương nhấc chân lập tức trở về.
Ông Quý ừ một tiếng.
Thế nhưng, bà Quý lại hỏi: "Nó trở về Bắc Kinh, có ảnh hưởng đến việc nó thăng chức không?"
Ông Quý trầm mặc: "Từ bỏ căn cứ địa trước kia, bắt đầu lại từ đầu, ít nhất phải chậm năm năm."
Bà Quý: "Vậy..."
Ông Quý ngược lại nhìn thoáng: "Chuyện thế gian này, há có thể thập toàn thập mỹ, có thể chăm sóc hai bên đã xem như không tệ rồi."
Trường Tranh vẫn ở trong ngành, lại có thể làm bạn với người nhà.
Như vậy xem ra, thời gian năm năm phải trả, ngược lại là cái giá nhỏ nhất.
*
Sau khi Quý Trường Tranh được điều về Bắc Kinh, mỗi ngày sau khi tan tầm, lập tức chạy về nhà, rất đúng giờ.
Một chút cũng không nhìn ra bộ dáng liều mạng của anh năm đó khi ở trú đội Mạc Hà.
Như vậy Thẩm Mỹ Vân còn có chút không quen, nhất là buổi tối lúc trở về, trong nhà thậm chí có đồ ăn đã làm xong, có đôi khi là Quý Trường Tranh làm, có đôi khi là Quý Trường Tranh bưng từ nhà họ Quý về.
Có đôi khi là Quý Trường Tranh chờ cô, cùng nhau về nhà họ Quý ăn cơm, thỉnh thoảng nhà họ Thẩm làm đồ ăn ngon, hai người lái xe, mười lăm phút là đến.
Những ngày ấm áp chậm rãi như vậy, Thẩm Mỹ Vân có chút hoảng hốt: "Đột nhiên em cảm thấy những ngày trước kia đều uổng phí."
Cuộc sống trước kia giống như chiến tranh, mỗi ngày bận rộn, chưa từng thảnh thơi như vậy.
Quý Trường Tranh nắm tay cô, dạo bước trong ngõ nhỏ, cành cây già nhô ra ngoài tường viện, dưới ánh trời chiều mùa đông, có thêm vài phần ấm áp.
"Cuộc sống như vậy, là do bận rộn trước kia đổi lấy."
Không có Mỹ Vân ở bên ngoài dốc sức làm việc kiếm tiền, bọn họ không mua được căn nhà này, cũng không mua nổi chiếc xe này.
Không có Mỹ Vân ở bên ngoài kiếm đủ tiền tiêu mấy đời không hết, bọn họ bây giờ cũng sẽ không nhàn nhã như vậy.
Không cần vì củi gạo dầu muối mà rầu rĩ.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Hình như là vậy. Anh xem, anh điều về Bắc Kinh, hơn nữa chức vị còn không thấp, anh không phát hiện sao? Thái độ của hàng xóm trong ngõ đối với chúng ta quả thực là khách sáo vô cùng."
Trước kia cũng khách sáo, nhưng không giống nhau, Thẩm Mỹ Vân chỉ là buôn bán, đại bản doanh của Quý Trường Tranh ở nơi khác, nói cách khác không mang đến lợi ích gì cho những người hàng xóm này.
Nhưng hiện tại đã khác, Quý Trường Tranh về tới Bắc Kinh, hơn nữa chức vị trong đội còn không thấp, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Sau khi Quý Trường Tranh trở lại Bắc Kinh, tương lai tươi sáng.
Mười ba năm anh ở Mạc Hà, tám năm ở trú đội Cáp Nhĩ Tân, đây sẽ là nền tảng tốt nhất trong quá trình thăng chức trong tương lai của anh.
Không ai có thể lay động.
Có Quý Trường Tranh ở đây, nhà họ Quý ít nhất còn có thể uy phong thêm mười năm nữa.
Đây chính là nguyên nhân Quý Trường Tranh trở về và không đi nữa.
Người được hưởng lợi khi Quý Trường Tranh trở về, không chỉ có Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Đông được lợi rõ ràng nhất.
Quý Trường Đông từ phó cục trưởng lên tới vị trí cục trưởng.
Vì thế, anh ấy trở về uống một chén cùng em út Quý Trường Tranh.
Uống qua ba chén rượu, sắc mặt anh ấy mang theo vài phần đỏ bừng: "Trường Tranh à, cả đời này anh cả cũng không nghĩ tới, có thể được thăng chức là bởi vì chú."
Quý Trường Tranh có chút bất ngờ: "Em ở trong đội cũng có thể ảnh hưởng đến anh sao?"
Anh không cho rằng mình có uy lực lớn như vậy.
"Em được thăng chức không?"
Quý Trường Đông đè thấp giọng nói.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Đã ở trong danh sách." Người khác đều cho rằng anh từ Cáp Nhĩ Tân trở về phải bắt đầu lại từ đầu, thực tế không phải, anh ở tuyến đầu quá lâu, lý lịch cũng đủ tốt, sau khi trở về thì được thăng chức.
Chỉ chờ thông báo sang năm.
"Cao hơn chức đoàn trưởng một bậc?"
Quý Trường Đông hỏi anh.
Quý Trường Tranh: "Bây giờ còn chưa xác định."
Anh chưa bao giờ nói trước chuyện gì, anh càng thích chờ thông báo tới ngày đó công bố ra bên ngoài.
Giống như anh điều nhiệm về Bắc Kinh, chờ tất cả sắp xếp xong xuôi, ván đã đóng thuyền trở lại Bắc Kinh, lúc này mới báo cho mọi người biết.
Đó chính là ổn định.
Quý Trường Đông lại uống một chén rượu, anh đột nhiên nở nụ cười: "Anh cả đây, đây là dính hào quang của chú."
Ai mà ngờ được.
Em út Quý Trường Tranh còn chưa tới bốn mươi, cũng đã lên tới chức vị lữ trưởng, mặc dù là phó lữ trưởng, nhưng điều này đại biểu cho một tín hiệu, Quý Trường Tranh sẽ trú đội ở Bắc Kinh, tất có một vị trí.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khi Quý Trường Tranh nhậm chức, cho dù anh không làm gì, anh cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tất cả mọi người nhà họ Quý.
Chỉ cần một cái tên là được.
Mắt thấy nhà họ Quý đã từng sắp suy sụp, lại được Quý Trường Tranh lấy thế ngăn cơn sóng dữ, đỡ vững.
Tất cả những điều này, mỗi người nhà họ Quý đều cảm nhận được.
Thậm chí, ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, buổi tối lúc cô từ quán ăn nhà họ Lỗ tan tầm trở về, đi tới đầu ngõ.