PHU NHÂN, XIN HÃY TỰ TRỌNG - Chương 13 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-08-10 12:00:10
Lượt xem: 282
13
Cùng với sự phục hồi thị lực, ta cũng mất khả năng nghe tiếng lòng của người khác, nhưng bây giờ ta không còn cần đến nó nữa.
Ta không còn nhạy cảm và tự ti nữa, ta biết dù ta không hoàn hảo, trong mắt một số người, ta vẫn là người đặc biệt.
Trước khi nhà họ Từ đến dạm hỏi, Minh Thiền đến gặp ta, nàng nói: “Con từ nhỏ đã hoang đường, khiến cha phải lo lắng.”
Ta nói: “Chẳng có gì, so với mẹ con, chỉ là nhỏ như con kiến.”
Minh Thiền hỏi ta làm sao để biết người trước mắt là người mình yêu suốt đời.
Ta mỉm cười: “Sao con lại hỏi vậy?”
Minh Thiền nói nàng luôn thích mỗi người một ít, thấy ai cũng có điểm tốt, nhưng cũng có điểm xấu.
Người dịu dàng không thiên vị mình, người hiểu lòng lại có chút hoa tâm, người chung tình thì nói chuyện lại nhàm chán.
Ta thở dài, cuộc đời hư vô, ngắn ngủi mấy chục năm, làm sao mà mọi việc đều như ý.
Ta nói với Minh Thiền: “Đừng vì một đức tính mà yêu một người, con người rất phức tạp, con phải chấp nhận sự phức tạp đó.”
“Yêu một người chẳng phải chỉ trong khoảnh khắc sao?” Minh Thiền hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-nhan-xin-hay-tu-trong/chuong-13-het.html.]
“Nếu gặp người tốt hơn, con sẽ bỏ người hiện tại sao? Không nên như vậy!” Ta khẽ chạm vào mũi nàng.
Sống vì yêu, c.h.ế.t vì yêu, đó không phải là chân tình, chỉ là sự xao động của bản năng.
Chăm sóc, thấu hiểu, trách nhiệm, tôn trọng, tình yêu chân thật không thể thiếu bất kỳ điều gì.
“Cha và mẹ cũng đi qua như vậy sao?” Minh Thiền hỏi.
“Tự nhiên.” Ta mỉm cười nói.
Người hiểu mùa hạ là Minh Thiền, tên của con gái ta cũng lấy từ tên của phu nhân.
Sau đó, con gái ta suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định lấy Từ Sơ, ngày xuất giá thật náo nhiệt.
“Một thời gian không quen khi sân vườn trở nên yên tĩnh như vậy.” Lý ma ma đã nuôi lớn Minh Thiền, lúc này không kìm được mà rơi lệ.
Minh Thiền, người như tên, luôn ồn ào, ta nghĩ cuối cùng cũng được yên tĩnh, phải véo đùi mình mãi mới chảy được vài giọt nước mắt.
Bùi Tri Hạ thấy ta khóc, cũng muốn làm trò, nhưng sợ đau không dám véo đùi mình, đành bỏ cuộc.
Từ đó, ta và Bùi Tri Hạ hai người cùng nhau trong sân vườn này, sáng tối có nhau, cho đến tận cùng của cuộc đời.
HẾT