PHU NHÂN, XIN HÃY TỰ TRỌNG - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:58:34
Lượt xem: 944
6
“Giờ không còn sớm, ngủ thôi!” Ta vội lên tiếng ngăn Bùi Tri Hạ tiếp tục mơ tưởng.
Bùi Tri Hạ tới giúp ta thay y phục, trong quá trình đó không ngừng chiếm tiện nghi của ta, ta đã quen nên cũng lười cản lại.
Dù sao thì, nàng cũng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, bị nàng sờ vài cái cũng chẳng sao.
“Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm, điện hạ dạo này rõ ràng lạnh nhạt với ta, có phải là bên ngoài có người khác rồi chăng?” Bùi Tri Hạ nghĩ thầm khi thay y phục cho ta.
Gần đây ta làm gì nàng? Chẳng qua chỉ vì mấy hôm trước nàng so sánh ta với thám hoa, ta hơi giận mà thôi.
“Lý ma ma má nói đúng, nam nhân dám ra ngoài ăn vụng đều là còn sức lực, chẳng lẽ ta dạo này đêm đêm qua loa?” Bùi Tri Hạ trong lòng nghĩ thầm.
Lý ma ma, ngươi là người phe nào? Sao trong phủ ta còn có nội gián?
“Phu nhân, nàng không định đọc sách sao? Còn đặc biệt sai nha hoàn xếp hàng hai canh giờ để mua.” Ta khẽ hắng giọng nói.
Dù ta không nhìn thấy, nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt Bùi Tri Hạ nhìn ta, như có gai đ.â.m vào lưng.
“Lý Thừa Dao hắn thật có tật giật mình!” Bùi Tri Hạ trong lòng gọi cả tên đầy đủ của ta, xem ra sự việc đã lớn rồi.
“Phu nhân, sao không nói gì?” Ta lo lắng hỏi.
Bùi Tri Hạ hừ lạnh một tiếng, “Điện hạ thích ai, báo trước cho ta một tiếng, rước vào không phải sẽ bớt khổ vì tương tư sao?”
“Nàng đang nói linh tinh gì vậy?” Ta thở dài, trong lòng khâm phục trí tưởng tượng của Bùi Tri Hạ.
Bùi Tri Hạ ngồi đó bắt đầu diễn kịch, giọng nghẹn ngào nói: “Thiếp đã biết điện hạ không vừa lòng với thiếp, mù hôn ám gả, gả về đây cũng chẳng có một đứa con…”
Nàng gả vào chưa đến hai tháng, có đứa con mới là ta sợ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-nhan-xin-hay-tu-trong/chuong-6.html.]
“Vị trí này sớm muộn gì cũng phải nhường cho tỷ muội nào đó, là thiếp vô năng không giữ được điện hạ.” Bùi Tri Hạ tiếp tục nói.
Nhưng ta nghe rõ tiếng lòng của nàng: “Con điếm nào dám quyến rũ tướng công của ta, ta xé nát mặt nó! Không, trước hết phải đánh gãy chân điện hạ, diệt trừ hậu hoạn!”
Bùi Tri Hạ, nàng nói rõ xem, chân nào?
Bùi Tri Hạ nghi ngờ, nghĩ ta có lòng hai, ta giải thích thế nào cũng không tin.
Ngày hôm sau, ta sai Phúc Quý đi gọi Lý ma ma đến, răn đe vài câu: “Ma ma, hoàng tử phi tính tình nhạy cảm, có những lời không thể nói lung tung.”
“Lão nô biết sai.” Lý ma ma hoảng sợ quỳ xuống.
Lý ma ma là người cũ trong phủ, làm việc nói chuyện luôn thận trọng, nguyên do vẫn là từ Bùi Tri Hạ mà ra.
“Ma ma không cần như vậy, chỉ là dặn dò vài câu chuyện nhà.” Ta giơ tay bảo Lý ma ma đứng lên.
Lý ma ma suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vương phi là đường tỷ của nương nương, gần đây vương gia sủng thiếp diệt thê, có lẽ nương nương nghe được gì đó từ vương phi.”
Theo quy củ trong cung, Lý ma ma kiên trì gọi Bùi Tri Hạ là nương nương, chứ không theo ta và người khác gọi là phu nhân.
Gia tộc lớn tam thê tứ thiếp, chuyện đó chẳng có gì lạ.
“Nương nương từng hỏi lão nô điện hạ có nạp thiếp không, lão nô nói vị trí trắc phi còn trống, việc này tùy thuộc vào ý điện hạ.” Lý ma ma thuật lại.
Ta cười: “Ta điều kiện này có thể thành thân đã là nhờ mẫu hậu làm chủ, một hoàng tử mù mất thế lực như ta thì vị trí trắc phi ai mà nhòm ngó.”
Lý ma ma nói: “Điện hạ, trong mắt tình nhân, người yêu luôn là Tây Thi.”
“Trong mắt nàng ấy, ta là người thế nào?” Ta đột nhiên tò mò hỏi.