PHỤ NỮ CHỦ ĐỘNG THEO ĐUỔI CÓ ĐƯỢC TRÂN TRỌNG - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:28:47
Lượt xem: 698
Anh chậm rãi ngồi xuống: “Em có ý gì?”
Tôi điều chỉnh hơi thở một chút: “Chúng ta chia tay đi.”
Nghe tôi nói xong, Lục Ngôn Triệt tựa như quả cà gặp sương giá, ỉu xìu.
Giọng anh cao hơn một chút, chỉ vào cổ mình: “Chỉ vì vết đỏ không rõ nguồn gốc này, em muốn chia tay với anh sao?”
Tôi thản nhiên nói: “Anh ngẫm lại đi, từ sau ngày chân bị thương, anh liền bắt đầu ăn chơi đàng điếm, tôi cũng không dám lên tiếng, sợ anh mất vui. Nếu anh không làm gì quá đáng thì không sao.”
“Nhưng dần dần anh đã thay đổi, trước kia anh không cho phụ nữ khác tới gần anh, bây giờ còn chụp ảnh chung với người khác, thậm chí còn chơi đến trên giường. Tôi biết thật ra anh không thích tôi, là tôi quấn lấy anh, theo đuổi anh, anh có thể có lựa chọn tốt hơn, tôi buông tay.”
Lục Ngôn Triệt phẫn nộ đứng dậy, ghế cũng bị anh đá ngã: “Tôn Tiểu Nhu, em có lương tâm hay không, anh còn chưa đủ thích em sao? Trong giới ai mà không biết anh chỉ có một người phụ nữ là em, em nhìn những người đó xem, cmn ai chỉ có một người phụ nữ.”
Tôi cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh: “Tôi biết, cho nên chia tay đi. Anh muốn bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu, tôi sẽ không quản anh nữa, sẽ không tìm anh nữa, anh tự do rồi.”
Lục Ngôn Triệt nở nụ cười, trong hốc mắt đều là nước mắt: “Em nói ở bên nhau thì ở bên nhau, em nói chia tay thì chia tay, chơi anh sao? Em đừng quên, là em nói yêu anh trước, là em nói muốn ở bên anh cả đời.”
Tôi cũng đứng lên, bắt đầu thu dọn bát đũa: “Được, là tôi nói, tôi thu hồi.”
Tôi quay người vào bếp.
07
Lục Ngôn Triệt ở lì trong phòng khách gọi điện thoại cho đám người ngày hôm qua. Tất cả mọi người nói ngày hôm qua anh rời đi cùng Bạch Dao, chuyện sau đó cũng không biết.
Hình như anh cũng gọi điện thoại cho Bạch Dao, nhưng điện thoại vẫn chưa kết nối được.
Tôi ra khỏi bếp, anh nhìn tôi. Ánh mắt kia là muốn tôi đi dỗ dành anh.
Trước kia cãi nhau đều là tôi dỗ anh.
Nhưng lần này thì khác. Tôi trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn ra ngoài thật nhanh.
Những thứ khác đều không nhiều, chỉ là quần áo tương đối nhiều.
Lục Ngôn Triệt đi vào thấy tôi đang bỏ đồ vào trong vali, anh liền lật vali đồ đổ lên giường.
Tôi cướp lại cali, anh ôm lấy tôi: “Nhu Nhu, đừng làm rộn, anh sai rồi.”
Tôi tức giận mắng anh: “Tôi không làm rộn, chỉ thấy mệt mỏi. Ở bên anh tôi mệt c.h.ế.t đi được.”
Lần đầu tiên anh thấy tôi kiên quyết và lạnh lùng như vậy, ngơ ngác ngồi ở mép giường, ai oán nhìn tôi.
Tôi xếp quần áo trên giường. Không gian làm cho người ta hít thở không thông này, tôi một khắc cũng không muốn ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-nu-chu-dong-theo-duoi-co-duoc-tran-trong/5.html.]
Sau khi dọn dẹp xong, tôi ra khỏi nhà.
Ở ngã tư đường, tôi còn nghĩ đến chuyện với Lục Ngôn Triệt, không chú ý đến giao thông, bị một chiếc xe điện nhỏ đ.â.m vào, chân đau dữ dội, khiến tôi cau mày.
Chủ nhân của xe điện nhỏ đỡ tôi dậy, nhìn vết thương trên bắp chân tôi.
Anh ấy nói anh ấy là bác sĩ ngoại khoa, muốn dẫn tôi đến bệnh viện của họ xử lý vết thương, còn cho tôi xem thẻ công tác của anh ấy. Tôi đồng ý.
Lúc anh ấy xử lý vết thương cho tôi, nói: “Em có tâm sự phải không? Đi đường cũng không nhìn? Tôi đương nhiên không phải trốn tránh trách nhiệm, em có thể tùy tiện tâm sự.”
Tôi đáp: “Vâng, tâm tình không tốt, thất tình rồi.”
Anh ấy nhìn tôi cười khẽ: “Tâm tình không tốt, cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, lát nữa đi kiểm tra. Yên tâm đi, có chuyện gì, tôi sẽ phụ trách đến cùng.”
Tôi nhìn vết thương: “Chắc là chỉ bị thương ngoài da, tôi không cảm thấy đau ở chỗ khác.”
Anh ấy lại nhìn tôi, nở nụ cười: “Kiểm tra một chút cho yên tâm.”
Nói xong, lại tiếp tục xử lý vết thương cho tôi.
Đây là một bác sĩ rất trẻ, đầu vẫn chưa bắt đầu hói. Chắc là rất đẹp trai, nhưng so với Lục Ngôn Triệt thì kém hơn nhiều.
Tôi đang ảo não lại nhớ tới Lục Ngôn Triệt, thì thấy anh gọi điện thoại cho tôi. Tôi cúp máy.
Sau khi xử lý vết thương, bác sĩ này bảo tôi kết bạn wechat, bảo tôi cứ thoải mái liên lạc với anh ấy. Tôi thêm wechat mới biết anh ấy tên là Lâm Tự.
Sau đó tôi khập khiễng trở về nhà. Tôi vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Lục Ngôn Triệt.
Lục Ngôn Triệtthấy tôi khập khiễng muốn tới đỡ tôi. Tôi đẩy anh ra, lại bị anh ôm lấy. Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên sô pha, ân cần hỏi tôi: “Sao vậy? Bị thương sao? Để anh xem.”
Lục Ngôn Triệt thấy trên chân tôi dán băng gạc, mặt tối sầm.
Tôi vội vàng thả ống quần xuống: “Tôi không sao, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lúc đứng dậy, bị Lục Ngôn Triệt đè xuống: “Anh tìm được Bạch Dao rồi, ngày mai anh sẽ tìm cô ta nói rõ ràng, anh không thể xảy ra chuyện gì với cô ta.”
Tôi cúi đầu không nói gì.
Thừa dịp anh đi toilet, tôi đi vào phòng khách.
Sau đó, anh gõ cửa: “Nhu Nhu, mở cửa, anh muốn ngủ với em, một mình anh không ngủ được.”
Tôi phớt lờ anh.