Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHỤ NỮ KHÔNG ĐƯỢC LÊN BÀN ĂN - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-31 00:25:45
Lượt xem: 348

10

 

Vào một ngày đẹp trời, Giang Triều đưa tôi về thăm ngôi làng.

 

Trước khi đi, anh còn cẩn thận xác nhận rằng tôi đã hoàn toàn vượt qua những ký ức ngày xưa.

 

“Ngôi làng này đúng là cần được phát triển, coi như làm từ thiện vậy.”

 

Việc chúng tôi muốn làm là giúp các bé gái có cơ hội ngồi vào bàn ăn, có thể đi học, và thay đổi nhận thức về bình đẳng nam nữ.

 

Dù biết đó là điều khó khăn nhưng chúng tôi nhất định phải thử.

 

Chúng tôi tài trợ xây dựng một trường nữ sinh và lập quỹ học bổng cho những em có thành tích tốt.

 

Chẳng mấy chốc, các em gái trong làng đã có cơ hội được đi học.

 

Lần này trở về, tôi đến thăm các em học sinh đang chuẩn bị thi đại học.

 

Vừa thấy tôi, các em đã vui mừng ùa đến vây quanh.

 

“Các em sau này muốn làm gì nào?”

 

Giọng nói ngọt ngào của các em khiến tôi cảm thấy mọi thứ đều thật ý nghĩa. “Muốn giỏi giang như chị ạ!” các em cười nói.

 

Chúng tôi ở lại trong làng vài ngày, căn nhà trước đây của Trương Đại Thụ giờ đã được cải tạo thành chuồng nuôi lợn.

 

Giang Triều nắm tay tôi, hỏi thăm những người dân xung quanh về sự thay đổi trong quan niệm của họ về việc học hành của con gái.

 

Thật bất ngờ, những gia đình có con gái đều đồng tình với việc cho con gái đi học, thậm chí còn nói rằng giờ đây con gái của họ muốn học giỏi hơn cả con trai.

 

Họ lấy ghế mời chúng tôi ngồi xuống.

 

Ngồi trên chiếc ghế gỗ, họ vừa nhặt rau vừa trò chuyện với chúng tôi.

 

“Bây giờ nghĩ lại, sinh con gái cũng tốt lắm chứ.”

 

“Trước đây làng này có một người được lên đại học đầu tiên, tên là Trương Đại Thụ.”

 

Nghe đến tên Trương Đại Thụ, tôi và Giang Triều nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

 

“Nhưng hai cô cậu không biết đâu, giờ hắn là nỗi nhục lớn nhất của làng.”

 

Nhắc đến chuyện cũ, đôi vợ chồng già liền thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-nu-khong-duoc-len-ban-an/chuong-10.html.]

 

Bà cụ tỏ vẻ khinh miệt: “Ngày xưa có con trai giỏi giang là thế, giờ thì bết bát đến mức chẳng còn tin tức gì.”

 

Ông cụ tiếp lời ngay: “Tại hắn thôi, từ nhỏ được mẹ chiều chuộng, lớn lên lại tìm một cô bạn gái thành phố mạnh mẽ, ham sĩ diện. Đáng tiếc, mẹ hắn lại bày trò ra oai với con dâu tương lai, làm cô gái kia nổi giận, phanh phui mọi chuyện xấu hắn từng làm.”

 

“Đúng là đáng đời!”

 

Tôi lắng nghe mà lòng bình thản. Với tôi, những chuyện này đã là quá khứ xa xôi.

 

Không ngờ Trương Đại Thụ vẫn còn làm một “tấm gương” tiêu cực để làng có thể nhìn vào mà tiến bộ.

 

Có lẽ đó là đóng góp cuối cùng của hắn cho làng này.

 

Công ty còn nhiều việc nên chúng tôi không thể ở lại lâu để nói chuyện với đôi vợ chồng già. Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, họ còn muốn giữ lại mời chúng tôi ăn cơm và bảo tôi ngồi lên ghế chủ.

 

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng lại thấy có phần tự hào.

 

Nghĩ lại, nơi này trước kia con gái còn không được phép ngồi vào bàn ăn.

 

Giang Triều từ chối vì thời gian eo hẹp, nên hai người họ đành để chúng tôi rời đi.

 

Vừa bước ra ngoài, tôi nghe tiếng ông lão lẩm bẩm: “Cô gái này nhìn quen quá.”

 

Tôi khẽ khựng lại. Không lẽ ông nhận ra tôi sao?

 

“Ông nhắc đến Trương Đại Thụ thì tôi mới nhớ, cô ấy trông giống bạn gái cũ của hắn thật đấy.”

 

“Làm sao có thể! Nhìn chồng cô ấy kìa, làm sao so với Trương Đại Thụ được. Người ta là người cao sang, đừng nói linh tinh.”

 

Bà cụ đập nhẹ vào tay ông cụ, ngăn ông không nói nữa.

 

Ông cụ chỉ cười khà, bảo chắc là mình già nên nhớ nhầm, “Ừ, chắc tôi nhìn nhầm.”

 

Nghe vậy, tôi khẽ nở nụ cười, nắm lấy tay Giang Triều.

 

Tôi đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình, cũng hy vọng mọi cô gái trên thế gian đều có thể sống một cuộc đời tốt đẹp!

 

Những quy định lỗi thời như con gái không được ngồi vào bàn ăn hãy bỏ đi thôi!

 

Mỗi cô gái đều xứng đáng có được tự do và những điều tốt đẹp!

 

[Kết thúc]

 

Loading...