Phu Quân Giả Dối - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-10 23:25:19
Lượt xem: 83
20
Bùi Hoài bước vào phòng chính, lập tức nhìn thấy Niểu Niểu đang nằm trên giường.
"Niểu Niểu, ta trở về rồi.”
Hắn vui vẻ bước đến bên giường, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Nhưng bàn tay nàng lạnh buốt thấu xương.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn lập tức cứng đờ, hắn đã không thể tự lừa dối bản thân được nữa.
Niểu Niểu thực sự đã c.h.ế.t rồi.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đang đập thình thịch bị xé toạc ra.
Chỉ còn lại một cái hố m.á.u thịt be bét
"Niểu Niểu, nàng đừng tức giận, ta đã trở về với nàng rồi, ta đã biết mình sai. Nàng là nữ nhân thiện lương, xinh đẹp nhất trên thế gian này. Làm sao ta lại có thể mắng nàng độc ác được? Nàng đánh ta đi có được không?”
Cổ họng hắn có vị tanh tanh, bỗng nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi, từng giọt m.á.u b.ắ.n lên trên người Niểu Niểu.
Máu này rất ấm áp..
Nhưng lại không thể sưởi ấm Niểu Niểu.
"Hầu gia, Hầu gia nén bi thương, phu nhân đã đi rồi."
Triệu Yểu lao về phía trước, rưng rưng nước mắt.
Nhưng nàng ta còn chưa nói dứt lời đã bị Bùi Hoài một cước đá vào ngực.
Đôi mắt nàng ta tối sầm lại vì đau đớn, lại bị Bùi Hoài bóp lấy cằm.
“Nàng c.h.ế.t rồi, có phải ngươi rất vui vẻ không? Có phải ngươi nghĩ rằng mình đã có thể thay thế nàng không?”
Đôi mắt hắn lạnh lùng, khóe miệng đẫm máu, giống như Diêm Vương đang muốn lấy mạng người.
Triệu Diệu bị dọa sợ tới sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể lắc đầu.
"Thiếp thân tuyệt đối không có tâm tư này"
"Cút!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hãn gào thét với tất cả mọi người: "Tất cả cút ra ngoài!"
Bùi Minh Nam vội vàng đỡ Triệu Yểu cả người mềm nhũn đứng lên, rời đi giống như đang chạy trốn.
21
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-gia-doi/chuong-14.html.]
Sau ngày hôm đó, Bùi Hoài không ăn không uống không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên quan tài Thẩm Niểu.
Bùi lão phu nhân cố gắng khuyên nhủ, Bùi Minh Nam cố gắng khuyên nhủ nhưng đều chẳng có tác dụng gì.
Thậm chí hắn còn cầm đao c.h.é.m bị thương hai người.
"Đây là các ngươi nợ Niểu Niểu, các ngươi nợ nàng!”
Nhìn theo bóng lưng hai người chạy trối chết.
Hắn giống như điên dại, ngửa mặt lên trời cười to.
Sau đó hắn lại nhào lên bên trên quan tài, nhìn Niểu Niểu ở bên trong, hắn lại đột nhiên rơi lệ.
Chuyện cũ từng giờ từng phút hiện lên ở trước mắt hắn.
Niểu Niểu mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ hiền hoà.
Giống như quay lại lúc ban đầu.
"Sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc."
"Bùi Lang, sớm ngày trở về."
Rõ ràng là chỉ một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Tại sao ông trời lại phải trừng phạt hắn như vậy?
Cho dù có phải trừng phạt, cũng là hắn sai, là hắn không chung thuỷ, là hắn phản bội, là hắn lừa dối. Tại sao lại phải cướp đi mạng sống của Niểu Niểu?
"Niểu Niểu, ta thật sự sai rồi, nàng trở về đi có được không?"
Tiếng nói của hắn buồn bã khàn khàn, giống như chỉ một giây sau đã lại nôn ra máu.
Nhưng quá muộn rồi.
Tất cả đã quá muộn rồi.
Rốt cuộc sẽ không còn ai đau lòng cho vết thương của hắn nữa, hắn cười đùa trêu chọc nàng, nàng đỏ mặt, giận dữ mắng hắn không đàng hoàng.
Không còn ai để đèn cho hắn vào đêm khuya.
Hắn đã không còn mái ấm nữa.
Kết hôn được sáu năm, Bùi Hoài hắn đã không còn mái ấm.